← Quay lại trang sách

Đoạn kết ---

Ngày quyết định đã đến.

Hoàng đế muốn đi du ngoạn để thưởng thức cảnh trời xuân tươi đẹp. Quân sư Thiết Thạch theo hộ giá. Phi Yến, Tây Nhạn, Tử Lệ được lệnh theo đoàn tùy tùng.

Hôm ấy, xa giá dừng lại ở thành Bội Châu. Mặt rồng hớn hở khi thấy xuân quang rực rỡ, hoa cỏ khoe màu, muôn hồng nghìn tía.

Đêm đến, dân chúng tưng bừng mở hội hoa đăng. Nhà nhà treo đèn kết hoa. Trên sông Bảo Giang, thuyền hoa trưng hình đủ kiểu, ánh đèn chiếu sáng cả một góc trời. Thuyền nào cũng trang hoàng tuyệt đẹp. Đa số trang trí hình Tứ linh, Lưỡng long tranh châu, Bát tiên quá hải v.v... Dân chúng đứng hai bên bờ sông, chen chúc nhau ngắm đoàn thuyền hoa nhẹ nhàng lướt sóng. Những tràng pháo nổ liên hồi, xác pháo toàn hồng nhuộm đỏ cả mặt sông.

Cuộc du thuyền kéo dài đến nửa khuya. Trong lúc dân chúng lũ lượt ra về thì một biến chuyển bất ngờ xảy đến.

Một chiếc thuyền nhỏ không đèn không hoa từ phía tả ngạn nhanh nhẹn lướt tới, kề sát một chiếc thuyền rồng to lớn uy nghi. Trên thuyền rồng, gã quân sư râu xồm Thiết Thạch đang đứng ở đầu thuyền, trố mắt ngạc nhiên nhìn chiếc thuyền nan quái dị. Bỗng có tiếng cười vang lên từ chiếc thuyền nan rồi một thiếu nữ diễm lệ xuất hiện trước mui, cất tiếng oanh lảnh lót:

- Chào quân sư.

Thiếu nữ đó chính là Phi Yến. Gã râu xồm vội nghiêng mình đáp lễ. Gã chưa kịp thốt lời nào thì một tiếng thét vang lên:

- Thiết Thạch! Đã đến giờ mi đền tội.

Quân sư nhìn sang phía đầu thuyền, bắt gặp đôi mắt sáng quắc của tráng sĩ Tây Nhạn. Gã cười to, khinh bỉ:

- Thằng nhãi ranh, mi đến đây làm gì?

Trên mui thuyền bỗng xuất hiện một thanh niên tuấn tú, dáng dấp thung dung nhàn nhã, Thi sĩ Tử Lệ. Chàng thi sĩ mỉm cười nhìn quân sư:

- Thiết Thạch! Mi can ba trọng tội: một là xúi Hoàng đế gây chiến, gây cảnh lầm than cho dân chúng; hai là mê hoặc nhà vua đắm say tửu sắc bỏ phế việc triều đình; ba là tìm bắt gái đẹp để làm mồi đưa vào Mê hồn trận. Mi đã làm loạn quốc gia, thao túng triều đình. Mi là một tên phản quốc, phản dân tộc. Chúng ta đã lên án mi, tử hình.

Gã râu xồm Thiết Thạch nổi giận chồm lên như con hổ dữ:

- Hừ! Ta sẽ xé xác tất cả chúng bây.

Lập tức, gã lấy ra trong túi da ra một cặp mộc kiếm tế lên không. Cặp mộc kiếm biến thành đôi đoản kiếm sáng ngời bay đến phía Tây Nhạn. Chàng tráng sĩ vội phóng hai thanh đoản đao lên một lượt, đánh rơi cặp mộc kiếm của gã râu xồm xuống mạn thuyền rồng.

Nhanh nhẹn như một con chim nhạn, chàng tráng sĩ phi thân qua thuyền rồng, sát bên gã quân sư. Thiết Thạch dùng tà thuật biến giấy thành hạc vàng, rồi lẹ làng thót lên lưng hạc. Đôi cánh hạc xòe ra bay bổng. Nhanh như chớp, Tây Nhạn rút ngọn đoản đao phóng theo. Lưỡi đao cấm phập vào lưng Thiết Thạch khiến gã rơi từ lưng hạc xuống dòng sông. Thế là rồi đời một tên phản quốc!

Chiếc thuyền nan quay đầu rẽ sóng, lướt vun vút như tên rồi biến mất trong màn đêm. Trên mạn thuyền, những tiếng hân hoan như âm vang cùng gió lộng:

- Từ nay, con chim yến từ giã cung vàng, trở về múa hát cho nhân dân.

- Con nhạn sẽ dọc ngang đây đó, phá cường quyền, diệt tham nhũng, để cho dân chúng bớt khổ đau.

- Còn tôi, tôi sẽ đem tiếng thơ ca ngợi cảnh thanh bình, diệt tham nhũng, đem Tình Thương gieo khắp cùng đất nước.

Đó là những lời cởi mở chân thành của giai nhân Phi Yến, tráng sĩ Tây Nhạn và thi sĩ Tử Lệ.

Cả ba đã trở về với nhân dân, sống hòa mình với nhân dân để hàn gắn những vết thương do chiến tranh gây ra trên quê hương yêu quý.

Thẩm Thệ Hà

HẾT