← Quay lại trang sách

Chương 8 QUẢNG TRƯỜNG TÂY BAN NHA, ROME

GABRIEL VÀ CHIARA tiếp cận vụ án với sự bình tĩnh, tỉnh táo của một nhóm mật vụ hoạt động trong vùng đất thù địch, y như cách cả hai đối phó với phần lớn mọi chuyện trong đời mình. Mục tiêu là kẻ đã giết Claudia Andreatti. Và bây giờ, khi nắm trong tay các tài liệu về cô từ Vatican, họ đã có phương tiện cần thiết để bắt đầu cuộc truy tìm. Dù vậy họ vẫn chuẩn bị tinh thần đón nhận thất bại. Cả hai đều hiểu hồ sơ tài liệu khá giống với tin tức tình báo, thường không đầy đủ, mâu thuẫn, sai lệch, hoặc kết hợp cả ba đặc điểm trên.

Chắc mẩm nhiều người đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, họ luôn tìm cách hành động sao cho phù hợp. Đặc biệt Gabriel không có lựa chọn nào ngoài việc duy trì lịch làm việc bận rộn hằng ngày của mình, ông quả là một người đa diện và đa nhiệm. Đối với Đội Cận vệ Thụy Sĩ trẻ luôn chào ông mỗi sáng tại Cổng Thánh Anne, ông là một người lính, một chiến sĩ bí mật, và đôi khi là một đồng minh. Đối với các đồng nghiệp trong phòng phục chế, ông là kẻ cô độc có tài nhưng u sầu, thích dành cả ngày sau bức màn đen, một mình một cõi với tranh Caravaggio và lũ ác quỷ của ông. Và đối với mấy tay giám sát người Ý luôn bám theo ông về nhà mỗi chiều, ông là một mật vụ huyền thoại với quá khứ rối ren đến độ họ chỉ biết vài mẩu chuyện rời rạc. Khi bước vào căn hộ, ông luôn thấy Chiara đang chúi mũi vào một chồng bản in. Gabriel sẽ làm việc bên vợ thêm vài giờ nữa trước khi đưa nàng xuống phố ăn tối. Họ thường dùng bữa tối muộn tại các nhà hàng nhỏ, nơi lui tới thường xuyên của người dân địa phương, và không bao giờ bàn về vụ án bên ngoài bốn bức tường nhà mình.

Từng ngày trôi qua, cái tên Claudia Andreatti mờ nhạt dần trong tâm trí công chúng. Những nghi ngờ xoay quanh thông báo chính thức về cái chết của cô lắng xuống, những câu chuyện biến mất trên mặt báo, và thậm chí những trang web theo thuyết âm mưu cũng miễn cưỡng kết luận đã đến lúc để linh hồn tội nghiệp của cô được yên nghỉ. Nhưng các câu hỏi vẫn lởn vởn bên trong căn hộ nhỏ phía trên Bậc thang Tây Ban Nha. Đáng tiếc, các tài liệu Cha Mark trao cho Gabriel đã không mang đến lời giải đáp nào. Tổ chức được mô tả trong các tập tài liệu thật có phước vì, trong hơn một thiên niên kỷ, các giáo hoàng nắm quyền lãnh đạo tối cao trực tiếp trên toàn Lãnh thổ Giáo hoàng, một vùng đất khảo cổ màu mỡ ngập tràn các cổ vật Etruscan, Hy Lạp và La Mã. Tuy nhiên, giống như các bảo tàng truyền thống, Vatican đã bổ sung vào số tài sản kếch sù của mình bằng cách mua lại hoặc thừa kế các bộ sưu tập tư nhân, và đó là một vấn đề tiềm ẩn khá nhiều rắc rối. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một bộ sưu tập cá nhân chứa cổ vật được khai quật bất hợp pháp hoặc không có nguồn gốc rõ ràng? Nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, dường như Claudia không phát hiện ra bất cứ thứ gì có thể khiến Vatican vướng vào rắc rối pháp lý hay đạo đức. Theo như các tài liệu này, thì bàn tay của Tòa Thánh khá sạch sẽ.

“Em cho rằng cái gì cũng có lần đầu cả,” Chiara nói. “Cứ như thể Vatican là bảo tàng duy nhất trên thế giới không có lấy một bức tượng ăn cắp được cất giấu đâu đó dưới tầng hầm.”

“Họ có đủ các vấn đề khác rồi,” Gabriel bảo.

“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

“Chúng ta chờ Đơn vị tìm ra mảnh ghép còn thiếu của bức tranh.”

Họ không phải chờ đợi lâu. Thật vậy, ngay tối hôm sau, một thuộc cấp của Shimon Pazner bước lại bên cạnh Gabriel trên Phố Condotti và đưa cho ông một ổ usb có chứa tất cả e-mail trao đổi trong sáu tháng qua từ các tài khoản của Claudia Andreatti. Buổi tối kế tiếp, ông nhận được lịch sử duyệt web từ địa chỉ IP của cô, cùng với một danh sách đầy đủ các từ khóa mà cô từng tìm kiếm trên mạng Internet. Tài liệu như một ô cửa sổ hé mở vào cuộc sống hết sức thầm kín của một người phụ nữ mà Gabriel chỉ biết sơ qua - các mẩu tin cô từng đọc, các đoạn video clip cô từng xem, những ham muốn bí mật mà cô đã thú nhận với ô tìm kiếm nhỏ nhắn màu trắng của Google. Họ có thể thấy rằng cô thích hiệu đồ lót của Pháp hơn là của Ý, rằng cô rất mê âm nhạc của Diana Krall và Sara Bareilles, và rằng cô là độc giả thường xuyên của tờ New York Times, cũng như blog của một người nổi tiếng chuyên phản đối chính sách Công giáo. Có vẻ cô mơ ước được đi du lịch New Zealand và bờ tây Ireland. Cô bị đau lưng mãn tính. Cô muốn giảm khoảng bốn ký rưỡi.

Gabriel và Chiara cố nhắm mắt bỏ qua những chỗ tế nhị, nhưng nhìn chung họ xem xét cặn kẽ hoạt động trực tuyến của cô như thể chúng là các mảnh vỡ từ phiến đá cổ của một nền văn minh thất lạc. Họ không tìm thấy gì cho thấy cô có ý định tự tử hoặc ai đó muốn cô chết - không có người tình ghen tuông, không vướng nợ nần, không gặp bất cứ khủng hoảng tinh thần hoặc nghề nghiệp nào. Có vẻ như Claudia Andreatti là người phụ nữ mãn nguyện nhất tại Rome.

Tài liệu cuối cùng từ Đơn vị là danh sách các cuộc gọi từ điện thoại di động của Claudia, chúng tiết lộ rằng trong những tuần cuối cùng của đời mình, cô đã thực hiện vài cuộc gọi đến một số cố định ở Cerveteri, một thị trấn không to không nhỏ nằm ở phía bắc của Rome, nổi tiếng với những ngôi mộ Etruscan. Có lẽ không phải ngẫu nhiên khi nó chỉ cách khu nghỉ dưỡng ven biển của Ladispoli một vài dặm. Theo yêu cầu của Gabriel, Đơn vị truy ra tên cùng địa chỉ của người có số điện thoại này: Roberto Falcone, số 22 Phố Lombardia.

Cuối buổi sáng ngày hôm sau, Gabriel và Chiara đi đến Ga Trung tâm Termini nhộn nhịp và bắt tàu đến Venice. Một phút trước khi khởi hành, họ thản nhiên rời khỏi toa tàu và quay trở lại phòng vé đông đúc. Đúng như dự kiến, hai tay giám sát theo đuổi họ từ Quảng trường Tây Ban Nha đã biến mất. Bấy giờ họ liền đến một bãi đỗ xe gần đó, nơi Shimon Pazner luôn để dự phòng một chiếc xe sedan Mercedes của Văn phòng. Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng chiếc xe cũng rít bánh lên đoạn dốc của bãi xe. Gabriel chẳng kêu ca phàn nàn gì, lái xe ở Rome thì đành lẳng lặng chịu chút bẽ mặt.

Sau khi vượt sông, Gabriel men theo các bức tường của Vatican dẫn đến Phố Aurelia. Con đường đưa họ về phía tây, vượt qua hàng dặm dài những tòa chung cư tẻ nhạt, đến cao tốc A12. Từ đây chỉ còn cách Cerveteri khoảng hai chục cây số. Trong lúc lái xe, Gabriel cứ liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

“Có ai theo đuổi chúng ta ư?” Chiara hỏi.

“Chỉ có năm trong số những tay lái tệ nhất ở Ý.”

“Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi tàu đến Venice và chúng ta không có trên đó?”

“Anh đồ là sẽ có màn đổ tội.”

“Đổ tội họ hay chúng ta?”

Một biển chỉ đường cảnh báo sắp đến ngã rẽ vào Cerveteri. Gabriel rời khỏi đường cao tốc và mất vài phút lái xe xuyên qua trung tâm cổ kính của thị trấn trước khi đến ngôi nhà nằm ngay ngoài địa phận thành phố tại số 22 Phố Lombardia. Đó là một biệt thự hai tầng khiêm tốn, nằm cách xa đường cái, với lớp sơn màu vàng nâu bong tróc loang lổ cùng mấy cánh cửa chớp xanh lá đã phai màu treo xiêu vẹo trên khung. Một bên biệt thự trồng cây ăn quả; bên còn lại là vườn nho nhỏ nhắn đã được tỉa cành chờ mùa đông. Phía sau biệt thự, bên cạnh căn nhà phụ ọp ẹp là một chiếc ô tô thân dài tả tơi với cửa phủ đầy bụi. Giữa sân trước bị giẫm nát, có một con chó chăn cừu Đức đang nhe răng gầm gừ với hai người. Nó trông như thể đã bị bỏ đói trong vài ngày.

“Nói chung,” Gabriel rầu rĩ nhìn con chó và nói, “đây không phải là nơi người ta trông đợi sẽ tìm thấy một giám tuyển bảo tàng.”

Ông bấm số Falcone từ di động của mình. Sau năm hồi chuông reo mà không có ai bắt máy, ông ngắt điện thoại.

“Giờ mình làm gì đây?” Chiara hỏi.

“Chúng ta sẽ cho hắn thêm một giờ. Sau đó chúng ta quay lại đây.”

“Mình sẽ đợi ở đâu?”

“Chỗ nào mà chúng ta không dễ bị trông thấy.”

“Điều đó không dễ làm được trong một thị trấn như thế này,” nàng nói.

“Em có ý tưởng gì không?”

“Em có ý này.”

Di tích mộ cổ Necropoli della Banditaccia nằm ở phía bắc của thành phố, cuối một con đường hẹp, dài với hàng bách thông chạy dọc hai bên đường. Trong bãi đỗ xe có một quầy bar cà phê. Cách đó vài bước, trong một tòa nhà xoàng xĩnh trông tạm bợ một cách kỳ quặc, là phòng soát vé và cửa hàng lưu niệm nhỏ. Chỉ có một nhân viên soát vé, người phụ nữ với cặp kính quá khổ trên mũi làm bà trông giống một con chim. Bà hình như thoáng giật mình khi nhìn thấy bọn họ. Rõ ràng hai người là những du khách đầu tiên trong ngày.

Gabriel và Chiara trả một khoản phí vào cổng khiêm tốn và được phát một tấm bản đồ viết tay, rõ ràng bà mong họ sẽ trả lại nó vào cuối chuyến tham quan. Đóng vai khách du lịch, họ đi xuống ngôi mộ đầu tiên và ngắm nghía mấy gian phòng mai táng lạnh lẽo, trống trơn. Sau đó cả hai cứ thế lang thang trong mê cung của ngôi mộ hình tổ ong, đơn độc trong thành cổ của người chết.

Để giết thời gian, Chiara thì thào giảng giải về người Etruscan - một tộc người bí ẩn, cực kỳ sùng đạo, nhưng nghe đồn là suy đồi về mặt tình dục, một xã hội xem đàn ông và phụ nữ là bình đẳng. Phát triển vượt bậc trong nghệ thuật và khoa học, nghệ nhân Etruscan dạy người La Mã cách lát đường, cách xây dựng đường sá và cống dẫn thoát nước, một món nợ người La Mã đã hoàn trả bằng cách quét sạch người Etruscan khỏi bề mặt trái đất. Ngày nay vết tích nền văn minh phồn thịnh một thời của họ còn lại rất ít ỏi, chỉ có những ngôi mộ, đúng y những gì họ đã trù tính. Người Etruscan dựng nhà cửa bằng vật liệu tạm thời, nhưng mộ phần của họ được xây để trường tồn vĩnh viễn. Trong phòng mai táng người đã khuất, họ đặt đủ các loại chai lọ, dụng cụ và đồ trang sức - những kho báu mà giờ đây được trưng bày trong các bảo tàng trên khắp thế giới và trong phòng khách của các đại gia sưu tầm đồ cổ.

Sau khi hoàn thành chuyến tham quan, Gabriel và Chiara nghiêm túc trả lại bản đồ và đi ra bãi đậu xe, nơi Gabriel bấm số gọi Roberto Falcone lần thứ hai. Một lần nữa, không có ai trả lời.

“Giờ ta làm gì nữa đây?” Chiara hỏi.

“Ăn trưa thôi,” Gabriel đáp.

Ông bước tới quầy và mua một nửa tá bánh mì kẹp gói sẵn trong màng bọc thực phẩm.

“Anh đói sao?” Chiara hỏi.

“Cái này không phải cho hai ta.”

Họ leo lên xe và quay trở lại biệt thự của Falcone.