← Quay lại trang sách

Chương 3 Cố nhân bỗng dưng thay lòng

“Sống chết hay cách xa, nguyện cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu” là một trong những bài thơ bi ai nhất. Sinh li tử biệt đều là chuyện lớn, vốn chẳng phải việc chúng ta có thể quyết định được.

Hai ngày nay Thanh Hư quan lại có người theo dõi, vụ Vu thuật Nam Cương lần trước quá đỗi náo loạn, nhiều môn phái trong Đạo tông đều rất cảnh giác, thêm việc Dung Trần Tử không chịu xuất đầu lộ diện càng khiến tin đồn Tri quan của Thanh Hư quan đã về chầu trời được mọi người lén rỉ tai nhau.

Những lời đồn đại ấy, đương nhiên đã kinh động tới hai người – nhị sư đệ Trang Thiếu Khâm và tiểu sư muội Diệp Điềm của Dung Trần Tử.

Lúc ấy Trang Thiếu Khâm đang giữ chức Quốc sư, sống trong hoàng cung, ra vào không tiện. Diệp Điềm đi theo hắn luyện đan tu pháp, giờ nghe nói Dung Trần Tử xảy ra chuyện, nàng không thể nào bình tĩnh nổi, chỉ chào tạm biệt qua loa Trang Thiếu Khâm, rồi vội vàng đi đến núi Lăng Hà.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong Thanh Hư quan cùng với Tử Tâm đạo trưởng, rất thân thiết gắn bó với Dung Trần Tử, sau khi Trang Thiếu Khâm giữ chức Quốc sư mới cho nàng đi theo để có thêm kinh nghiệm. Vì vậy, đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan vô cùng quen thân với vị sư cô này. Người còn chưa về tới núi Lăng Hà, mà Thanh Huyền và Thanh Tố đã ra sườn núi để nghênh đón rồi.

Diệp Điềm nhìn thấy Thanh Huyền, Thanh Tố, trong lòng thở phào nhẹ nhõm – Trên mặt họ đâu có vẻ lo lắng buồn bã, nên nghĩ Dung Trần Tử chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn. Hít một hơi thật sâu, nghỉ ngơi một lát, vào trong Quan rồi, lúc ấy nàng mới hỏi: “Sư phụ của các ngươi đâu? Đợt trước ta cùng sư thúc quan sát thiên tượng vào ban đêm, thấy tà khí trong núi Lăng Hà bốc lên tận trời, lẽ nào thật sự có kình địch to gan dám tới xâm phạm?”.

Đợi một tên tiểu đạo sĩ cung kính dâng trà xong xuôi, lúc ấy Thanh Huyền mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lễ phép trả lời: “Sư cô yên tâm, lúc trước có yêu nhân Nam Cương tới quấy nhiễu, sư phụ có bị thương nhẹ, hiện đang bế quan tĩnh dưỡng. Nhưng theo vãn bối thấy, các loại thuốc mà sư phụ dùng đều là để điều hòa thân thể, nên thương thế chắc cũng không có gì đáng ngại đâu ạ”.

Diệp Điềm bưng ly trà lên uống một ngụm, khẽ gật đầu. Mái tóc dài của nàng được vấn cao, buộc bằng một sợi dây màu lam nhạt, mày kiếm nghiêng về phía tóc mai, vầng trán cao rộng, ánh mắt sắc sảo, hành động và lời nói luôn mang theo vẻ anh thư khí khái, “Sư ca bế quan, vốn không nên quấy rầy, nhưng huynh ấy bị thương, ta có thể dùng công pháp đồng môn giúp huynh ấy sớm hồi phục hơn. Tạm thời ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một ngày, mai sẽ đi tìm huynh ấy. Ngươi bảo tên đệ tử thường đưa cơm báo trước cho huynh ấy một tiếng, tránh tùy tiện xông vào, phiền huynh ấy dưỡng thương”.

Thanh Huyền cúi đầu đáp vâng, rồi vội sai người mang bảo kiếm và tay nải của Diệp Điềm về phòng của nàng, sau đó lại sai người chuẩn bị nước nóng để nàng tắm rửa, mọi vấn đề nhỏ nhặt trong sinh hoạt đều sắp xếp cẩn thận chu đáo.

Diệp Điềm cũng rất thích hai tên sư điệt này, nàng nói: “Gần đây sư phụ các ngươi bế quan, vậy để sư cô truyền dạy cho các ngươi một ít công pháp nhé”. Thanh Huyền vui mừng khôn xiết, hắn quản thúc đám sư đệ giải quyết mọi việc trong Quan còn tạm, chứ luyện công thì thực tình không thể bằng sư phụ đích thân chỉ bảo được, nay có sư cô đứng ra truyền dạy thì đương nhiên cầu còn không được nữa là.

Diệp Điềm lâu mới về, nên muốn đi dạo trong Quan một vòng. Thanh Huyền không thẻ nói không nên đành đi theo. Bên trong thiên điện, nơi Dung Trần Tử ở trồng toàn lan tứ quý, những cây lan này là do khi xưa nàng cùng Tử Tâm đạo trưởng mang ở ngoài về, rồi trồng ở đây. Loại lan tứ quý này sinh trưởng rất tốt, từng bông màu trắng, màu vàng, màu tím đua nhau khoe sắc, đẹp tinh tế vô cùng. Diệp Điềm sai Thanh Vận lấy một ít nước đến rồi tự tay tưới cho chúng, một lúc lâu sau đột nhiên nghiêng nghiêng tai lắng nghe rất chăm chú: “Ai đang ở trong phòng của sư ca vậy?”.

Thanh Huyền vừa nghe hỏi, nhất thời kêu trời.

Hà Bạng vốn đang say giấc. Bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nàng cũng có chút hiếu kì bởi trước giờ Thanh Huyền chưa từng kinh động làm phiền đến giấc ngủ của nàng. Hà Bạng liền trở mình rồi rời giường, vừa mở cửa, thì thấy Diệp Điềm đang tưới nước cho lan.

Lúc ấy mái tóc đen dày buông dài đến tận thắt lưng của Hà Bạng chưa được vấn lên. Nàng choàng tạm một chiếc áo khoác không tay. Đôi mắt sóng sánh mơ màng do vừa ngủ dậy, đôi môi đỏ như thoa son, khuôn mặt vốn mềm mịn trắng nõn giờ đỏ ửng lên tựa như điểm một lớp phấn hồng. Lớp vũ y tuyết trắng để lộ đôi chân ngọc ngà lung linh, ngũ quan tỏa ra ánh sáng trân châu mềm mại.

Đứng trước sắc đẹp mê hồn như thế thì cho dù là thánh nhân cũng phải mặt đỏ tim run, lại thêm dáng đứng dựa cả vào cánh cửa gỗ, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Diệp Điềm của nàng cũng đâu được tử tế cho lắm càng khiến người ta cúi đầu thẹn.

Diệp Điềm vốn là một cô gái đoan trang bảo thủ, vẻ quyến rũ mị hoặc đến thế nào đã được nhìn qua, nhất thời máu nóng vọt lên đỉnh đầu, phẫn nộ chỉ tay vào Hà Bạng hỏi Thanh Huyền: “Nàng ta là ai? Tại sao lại ở trong phòng của sư ca?”.

Thanh Huyền chỉ cảm thấy nỗi niềm khổ sở dâng đầy một bụng: “Nàng ta… Nàng ta… Sư cô, chuyện của nàng ta… ngày mai người tự mình hỏi sư ca của người đi…”

Nhưng Hà Bạng lại thản nhiên, nàng uốn éo vòng eo mềm mại rồi từ từ bước tới, thanh âm của chiếc chuông vàng ở mắt cá chân vang lên không ngừng, xinh đẹp yêu kiều hỏi: “Thanh Huyền, nữ đạo sĩ này là ai vậy?”.

Thanh Huyền cẩn thận dè dặt, chưa kịp mở lời, Diệp Điềm đã làm một tràng: “Phúc sinh vô lượng. Ta là sư muội của Dung Trần Tử Tri quan trong Thanh Hư quan. Cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng của sư ca? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, cô thân là con gái mà váy áo lại không chỉnh tề ở trong phòng của đàn ông, cô có biết xấu hổ không hả!”.

Hà Bạng cũng chẳng hứng thú gì: “Xấu hổ hay không là chuyện của ta, liên quan gì tới cô?”.

Diệp Điềm từ nhỏ đã được Tử Tâm đạo trưởng hết mực thương yêu, hai sư ca cưng chiều, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có gì bất bình chỉ cần Dung Trần Tử hoặc Trang Thiếu Khâm ra mặt là mọi thứ êm xuôi. Đi đâu cũng được tán dương ca tụng, chưa từng bị người ta đốp chát như vậy bao giờ.

Thêm nữa, nàng quả thực cũng chẳng có chút thiện cảm nào đối với phong thái mị hoặc, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của Hà Bạng, nên hỏa khí bừng bừng: “Là yêu nghiệt nơi nào tới đây, dám mê hoặc sư ca ta! Hôm nay bổn chân nhân phải trừ ma diệt quái, thay trời hành đạo!”.

Diệp Điềm liền rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Huyền phát khóc, nhưng hai người này hắn khuyên ai được chứ?

Hà Bạng vốn cũng chỉ quen nghe những lời nịnh nọt của kẻ dưới, sao có thể nuốt trôi cục tức này được: “Loại trộm cắp rình mò như ngươi lại dám hỗn xược trước mặt bổn tọa! Bổn tọa sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của ta!”.

Hai bên liền bày thế, Thanh Huyền rơi lệ, sư phụ ơi, người được ôm mĩ nhân trong lòng, nhưng lần nào kẻ chịu giày vò cũng là đồ nhi. Lẽ nào con chính là tên đệ tử mỗi khi xảy ra việc liền phải lao thân ra gánh vác trong truyền thuyết hay sao…

Đạo pháp của Diệp Điềm tuy không thể bá đạo bằng Trang Thiếu Khâm, không tinh thông như Dung Trần Tử, nhưng trong Đạo tông cũng được coi là người rất có tiền đồ. Nàng rút kiếm bấm niệm khẩu quyết, Thanh Huyền ở bên này vội vã chạy lên chắn giữa hai người. Lời dặn dò của sư phụ hắn không dám quên, ngộ nhỡ sư cô ra tay biến Hải hoàng thành ba đoạn hai khúc, thì hậu quả hắn thật không dám tưởng tượng tiếp.

Hắn ngăn được Diệp Điềm ở đầu này, nhưng lại không đề phòng được Hà Bạng ở đầu kia! Hà Bạng vốn xấu tính, nhân đà Diệp Điềm bị ngăn lại, liền hí hửng, lập tức niệm chú thi triển pháp thuật.

Thanh Huyền lúc trước còn đang mải ngăn cản sư cô, vừa quay người lại thì thấy mình đang chắn trước một khối băng, Diệp Điềm đã bị đóng băng rồi!

Thấy ánh mắt Diệp Điềm muốn tóe lửa, cõi lòng Thanh Huyền cũng muốn thăng thiên.

Diệp Điềm bị đóng băng, đứng bất động bên ngoài phòng Dung Trần Tử. Thanh Huyền khóc không ra nước mắt, đành nhỏ giọng cầu xin Hà Bạng: “Hải hoàng bệ hạ, người đại nhân đại lượng, thả sư cô của tôi ra đi!”. Hắn và Thanh Tố đã thử đủ mọi thuật pháp, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù biết cách hóa giải cũng không phá nổi.

Bên này Hà Bạng tâm trạng vô cùng vui vẻ giương mắt lên nhìn, bên kia Diệp Điềm tức đén mức con ngươi trợn trừng sắp lọt khỏi tròng! Lúc Thanh Huyền cầu xin, Hà Bạng quay một vòng thướt tha yêu kiều, mái tóc dài xoay tròn lả lướt, tà váy khẽ tung bay, “Thả nàng ta ra thì có thể, nhưng phải bảo nàng ta để bổn tọa gõ đầu ba cái, rồi dâng trà nhận sai thì mới xong!”.

Thanh Huyền nào dám nói, tính tình sư cô cũng nóng nảy, nếu được thả, xảy ra một trận hỗn chiến là cái chắc!

Thấy hắn do dự, Hà Bạng phất tay áo trở về phòng: “Chuyển nàng ta vào trong này đi!”.

Thanh Huyền cả mừng: “Bệ hạ, người đồng ý thả sư cô rồi hả?”.

Hà Bạng lấy chiếc lệnh bài của Dung Trần Tử làm quạt, phe phẩy cho mát: “Phù, trời nóng quá, chuyển nàng ta vào trong để bổn tọa giải nhiệt!”.

Buổi chiều, trong phòng ngủ của Dung Trần Tử, Hà Bạng thản nhiên đắc ý ăn bánh ngọt. Diệp Điềm vẫn bị đóng băng, trời đến là nóng, mà khối băng tan đến là chậm. Toạn bộ đệ tử trong Thanh Hư quan nghe theo lời hiệu triệu của Thanh Huyền đều tập trung hết cả lại, đồng loạt quỳ ngoài phòng, xin nàng hóa giải khối băng kia ra.

Cô nàng tham ăn tay trái cầm bánh gạo chiên, tay phải cầm bánh trung thu mứt táo, má phồng lên như hai cái bánh bao: “Cầu xin cũng vô dụng, hừ, tên Dung Trần Tử thối đó nói cái gì mà bế quan. Dựa vào đâu mà nàng ta muốn gặp thì được gặp, còn ta muốn gặp thì lại không được phép? Không thả, ta không thả đấy!”.

Thanh Huyền ngẫm, sư phụ bế quan không phải vì để tránh người đấy ư? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn đâu dám nói, chỉ biết thấp giọng khép nép van xin: “Bệ hạ, sư cô có chỗ mạo phạm, tiểu đạo thay mặt sư cô nhận lỗi, lát nữa Thanh Vận sư đệ sẽ làm món đậu phụ chân gấu cho người, người là đại nhân đừng so đo tính toán… Hãy thả sư cô của tiêu đạo ra nhé?”.

Hà Bạng gặm một miếng bánh gạo chiên, đáp: “Không thả! Có mang đến bao nhiêu đồ ăn cũng không thả!”. Nhìn Thanh Huyền mặt mày khổ sở bí bách, cuối cùng Hà Bạng cũng bắt đầu nói lí: “Ngươi đừng tưởng bổn tọa không hiểu gì nhé. Bổn tọa mà thả nàng ta ra, nàng ta nhất định sẽ không bắt tay giảng hòa. Mà bổn tọa cũng không dám đánh cùng với nàng ta nữa”.

Thanh Tố quyết định sử dụng kế khích tướng: “Phải chăng bệ hạ không phải đối thủ của Diệp Điềm sư cô?”.

“Nàng ta chỉ chút tài mọn thôi”. Hà Bạng cắn bánh gạo răng rắc, khinh thường không thèm quan tâm: “Ngộ nhỡ bổn tọa lỡ tay đánh chết nàng ta…”.

Những lời này tuy tự phụ, nhưng cũng có vài phần có lí, Thanh Huyền trong lòng suy tính mấy bận, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thanh Tố, đệ để ý chăm sóc sư cô, ta đi bẩm báo sư phụ!”.

Thanh Tố ngăn hắn lại: “Sư phụ đang bế quan, không được đâu?”.

Bước chân Thanh Huyền vẫn không hề dừng lại, sư phụ, không phải là đồ nhi cố ý làm phiền sự tĩnh tu của người, nhưng đồ nhi thật sự đã hết cách rồi…

Lúc Dung Trần Tử xuất quan, mũ áo vẫn chỉnh tề như xưa. Thanh Huyền quỳ trên đất, vạn phần bất lực: “Sư phụ, người đang bế quan quả thực đồ nhi không cố ý làm phiền, nhưng…”.

Dung Trần Tử khoát tay, sắc mặt nặng nề: “Tai bay vạ gió, sao có thể trách ngươi được. Đứng lên đi”.

Khi Thanh Huyền theo hắn bước đến thiên điện, Diệp Điềm vẫn như tảng băng điêu khắc đứng yên vị trước cửa, Hà Bạng thì vẫn đang phồng mồm trợn má ăn thùng uống vại ở trong phòng. Nhìn thấy Dung Trần Tử, nàng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Thế mà sắc mặt Dung Trần Tử lại thoáng đỏ bừng, hắn khẽ húng hắng ho rồi lệnh cho đám đệ tử mang giấy bản màu vàng và bút mực chu sa đến.

Xưa nay người trong đạo khi vẽ bùa có rất nhiều quy tắc, đại khái là cần phải tắm rửa thay y phục, tế thần cầu khẩn, nhưng tu vi của Dung Trần Tử không phải loại thường, thể thức cũng được giản lược đi đáng kể.

Hắn khẽ vẩy tay liền có ngay một lá bùa Hỏa viêm, lại dẫn tam hỏa(*) trên cơ thể người quy về một chỗ, phá vỡ thuật Ngưng băng trên người Diệp Điềm. Tốc độ giã băng trên người Diệp Điềm rất nhanh, nhưng Dung Trần Tử lại không dám lơ là một giây phút nào. Hắn sợ Diệp Điềm và Hà Bạng động thủ.

(*) Tam hỏa bao gồm ở trên đầu và hai bên vai.

Đợi đến khi băng trên người Diệp Điềm hoàn toàn tan hết, hắn lập tức dìu nàng về phòng. Diệp Điềm không muốn, nhưng nàng bị đóng băng lâu, sức lực như bị rút sạch, đành mở miệng ra uy: “Sư ca! Ả yêu nữ đó rốt cuộc là ai vậy? Đến Thanh Hư quan bao lâu rồi? Tại sao lại ở trong phòng của huynh?! Lẽ nào huynh đã quên những lời răn dạy của sư phụ rồi sao?”.

Dung Trần Tử khẽ thở dài; “Nhiều câu hỏi như vậy, muốn sư cả trả lời câu nào trước đây? Muội cứ về nghỉ ngơi đi đã, lát nữa sư ca sẽ giải thích với muội sau”.

Hắn dìu Diệp Điềm về phòng, xoay người định đi ra, thì đột nhiên Diệp Điềm nắm lấy góc tay áo của hắn: “Sư ca, bên ngoài có lời đồn… rằng huynh sử dụng…”. Nàng là con gái, bản thân lại là người tu đạo chính phái, những lời này quả thật không có cách nào thốt ra được, hỏi đến đây mà mặt đã đỏ bừng lên rồi, “Sử dụng thuật Song tu…”.

Dung Trần Tử hiện chẳng khác nào mèo con ăn vụng bánh dày, không cách nào thoát khỏi móng vuốt, dù hắn có trăm cái miệng cũng không nói rõ được, trước mắt đành ậm ừ, nhạt nhẽo đáp: “Cứ cho là vậy đi”.

Diệp Điềm trừng to mắt: “Muội không tin! Nếu bảo là nhị sư huynh thì muội còn tin, còn huynh, thì muội nhất định không tin đâu!”.

Dung Trần Tử đưa cho nàng một chiếc khăn tay lau vết nước trên mặt: “Tiểu Diệp, đừng tính toán với nàng ấy nữa, coi như là nể mặt sư ca đi”.

Trong đôi mắt Diệp Điềm phảng phất nét đau đớn: “Sư ca, huynh hẳn vẫn còn nhớ, lúc trước huynh nói một lòng muốn hướng đạo, cắt đứt tư tình nhi nữ…”.

Dung Trần Tử cắt ngang lời nàng: “Thế sự nhiều điều đổi thay, không sao lường hết được. Muội đi đường vội vã chắc cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sư ca sẽ qua thăm muội”.

Diệp Điềm lao thẳng đến trước mặt hắn, nhưng nàng từ nhỏ đã tiếp nhận lễ giáo sâu sắc, quả thật không dám quá đà, chỉ đứng chắn trước mặt nói: “Sư ca! Ả yêu nữ đó vừa nhìn đã biết không phải hạng người lương thiện rồi, thể chất của huynh vốn dĩ rất dễ hấp dẫn yêu ma tà khí, huynh không sợ nàng ta có ý đồ…”.

“Nghỉ ngơi sớm đi”. Giọng Dung Trần Tử ôn hòa, nhưng rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này thêm nữa. Hắn bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng dặn dò.

Khi Dung Trần Tử quay trở lại phòng ngủ, Hà Bạng đã ăn no. Vốn các bữa ăn chính Thanh Huyền đưa tới cho nàng rất nhiều, ngày nào cũng ăn thỏa sức no nê, do vậy bữa điểm tâm nàng chỉ ăn có một nửa. Dung Trần Tử thu vụn bánh trên bàn vào hộp thức ăn, tự khắc sẽ có đệ tử tới dọn đi, quét tước phòng ốc sạch sẽ.

Đợi tên đệ tử thu dọn lui ra, Dung Trần Tử mới ngồi xuống giường. Mĩ nhân Hà Bạng nằm nghiêng về một bên, không thèm liếc mắt nhìn đến hắn dù chỉ là một cái.

Dung Trần Tử cũng không để tâm lắm, mấy ngày rồi hắn bế quan, nguyên thân tản loạn lúc đầu đã gom lại nguyên vẹn cả rồi, “Chuyện lần trước… là bần đạo không đúng. Bần đạo bế quan, cũng là hi vọng có thể tĩnh tâm cẩn thận suy nghĩ kế sách vẹn toàn cho cả hai. Người dù gì cũng là Hải hoàng của vùng núi Lăng Hà này, nếu như người muốn quay trở lại biển khơi, Dung Trần Tử ta dù có phải liều cả mạng sống của mình, cũng nhất định thay người loại bỏ tên Tư tế phản loạn kia”.

Lúc này Hà Bạng mới bắt đầu có chút hứng thú: “Hắn ở dưới biển, mệnh pháp thuộc mệnh thủy, Đạo tông các người cũng chỉ có thể dựa vào hạt trân châu tránh nước để lặn xuống, một mình ngươi làm sao có thể đối phó được với hắn và đồng đảng của hắn chứ?”.

Dung Trần Tử rất kiên quyết: “Bần đạo dù thịt nát xương tan, cũng nhất định nói được làm được!”.

Hà Bạng nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Cuộc sống dưới biển cũng chẳng có gì thú vị, nếu như bổn tọa không muốn quay về nữa thì sao?”.

Dung Trần Tử khẽ hạ mí mắt xuống, mặt đỏ bừng, giọng nói bé như muỗi kêu, nhưng lại rất kiên định: “Nếu người không muốn quay về Hải cung nữa, bần đạo nguyện ý… chăm nuôi suốt đời”.

Hà Bạng khẽ vươn vai, mái tóc đen dài xõa xuống như nước chảy: “Chăm nuôi suối đời là sao?”.

Dung Trần Tử dời ánh mắt đi hướng khác: “Thì là chăm nuôi suốt đời vậy thôi”.

Hà Bạng gối đầu lên đầu gối hắn, hắn thoáng ngẩn người, nhưng không hề né tránh. Mái tóc dài của nàng mềm mại, mượt mà như tơ lụa vải gấm, buông dài xoã ra xung quanh, Dung Trần Tử không nhìn thẳng vào nàng, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe những lời nàng nói.

Bên ngoài Hà Bạng thể hiện vẻ không sợ sóng to gió lớn, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Lần trước chung chăn với hắn, tuy có cáu giận nhưng cũng coi như không phí công vô ích. Lúc ấy nàng cảm giác có thể thâm nhập vào tạp chất bên trong nguyên thần của hắn, lôi ra một lỗ hổng từ trong chính linh hồn trong sạch, bất khả xâm phạm ấy. Giờ chẳng qua hắn chỉ bế quan có vài ngày, vậy mà lỗ hổng đó đã được khôi phục lại hoàn toàn.

Đạo kinh “Khâu tổ ngữ lục” đã từng nói: Tâm có thể tạo hình, tâm có thể lưu hình, nhất niệm nhất động là một kiếp, mê muội trong khoảnh khắc sẽ thành vạn kiếp, ngộ ra rồi vạn kiếp lại thành khoảnh khắc, trong lòng vốn dĩ không có ngày tháng(*).

(*) Câu này có thể hiểu rằng: Một khi lòng đã nghĩ thông thì mọi việc đều trở nên dễ dàng trong khoảnh khắc, trong lòng còn day dứt không thông thì mọi việc sẽ trở thành phiền não cả đời.

Lại có quyển kinh viết quân tử quả dục sẽ không bị vật ngoài thân chi phối, càng không bị người khác khống chế. Nhưng chỉ cần trong lòng có một lỗ hổng, thì cũng giống như con đê có một vết nứt, sớm muộn gì cũng sụt toang đê vỡ mà thôi. Nhưng hiện giờ dường như hắn đã lấp cái lỗ hổng siêu nhỏ đó lại rồi.

Đây là pháp công gì vậy? Khốn kiếp, đừng có nói rằng phải chung chăn đến mức lỗ vốn mới được đấy!

Hà Bạng uể oải ngáp dài một cái, nói: “Vậy chăm nuôi suốt đời đi, biển khơi chán chết, ngày ngày còn bị đám hải yêu quấy nhiễu, ở trong Thanh Hư quan vẫn yên bình hơn”.

Dung Trần Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Chắc chắn chưa?”.

Hà Bạng xoay người, tư thế lười nhác: “Ừ!”.

Buổi tối, Dung Trần Tử sợ nàng lại gây sự tranh chấp với Diệp Điềm, nên lệnh cho đệ tử mang thức ăn vào trong phòng, Hà Bạng vừa ăn bữa phụ, nên giờ cũng không đói bụng lắm, chỉ ăn có bảy cái thôi. Tranh thủ lúc nàng dùng bữa, Dung Trần Tử đi thăm Diệp Điềm. Diệp Điềm vốn không tổn thương gì nhiều, nghỉ ngơi nửa buổi chiều, thể lực cũng đã được hồi phục, vừa nhìn thấy hắn, liền nói đến chuyện về ả yêu nữ kia.

Dung Trần Tử né tránh: “Chuyện của nàng ấy… sư ca tự biết cách. Sư muội không cần phải lo lắng nữa”.

Hắn kê cho Diệp Điềm một phương thuốc an thần, rồi sai Thanh Vận đi sắc, sau đó quay người bước ra. Diệp Điềm đứng trước cửa, nhìn theo bóng dáng hắn, tà áo dài bay phần phật trong gió, vẫn là bóng dáng quang minh chính đại, thẳng thắn chính trực như xưa, chỉ là giờ đây hắn lại mê luyến một ả yêu nữ.

Nàng đứng ở cửa suốt hai tuần trà đến thất thần. Dung Trần Tử cùng sớm đã đi khuất bóng, đúng lúc ấy Thanh Vận bê bát thuốc vừa sắc xong bước vào. Diệp Điềm bưng thuốc lên uống. Dung Trần Tử rất cẩn thận, còn bỏ thêm cam thảo vào bát thuốc, làm cho thuốc không hề bị đắng, nhưng nỗi niềm cay đắng trong lòng nàng lại lan ra cả bát thuốc.

Lúc Dung Trần Tử quay lại phòng, thì Hà Bạng đã dùng xong bữa tối, đám đệ tử cũng đã thu dọn phòng ốc sạch sẽ. Cái nóng nực của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn dịu đi, nàng chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Dường như Dung Trần Tử không mấy chú ý đến dáng người lung linh dưới tấm chăn, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bấm niệm chú, hít vào thở ra đều đặn rất lâu, cuối cùng mới thổi tắt nến đi nghỉ.

Đêm ấy trăng thanh gió mát, trong sân phảng phất tiếng côn trùng kêu rả rích. Hà Bạng không quen ở trong bóng tối, từ khi nàng đến đây ở, đêm nào Dung Trần Tử cũng thắp một ngọn nến, nên hỏi: “Sao ngươi lại tắt nến đi?”.

Dung Trần Tử không trả lời, nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, từ từ kéo chiếc chăn đơn trên người nàng ra. Hà Bạng nghiêng đầu nhìn hắn rất lâu, cho đến khi hắn nằm đè lên người mình, nàng mới hiểu – Khốn kiếp thật, vẫn còn muốn nữa sao?

Nàng có chút không vui, khéo léo nhắc nhở: “Dung Trần Tử, loài trai ở chỗ chúng ta một năm chỉ sinh sản một lần thôi”.

Dung Trần Tử đã cởi áo tháo thắt lưng xong, hắn chỉ còn lại mỗi trung y, nhìn qua thì thấy phong thái rất đường hoàng, không có chút gì dung tục cả: “Ừ”.

Hà Bạng vặn vẹo thân mình, nàng mềm, thật sự rất mềm, như thể món tỏi ngâm giấm có thể trực tiếp ăn ngay được, nhưng Dung Trần Tử lại chỉ cởi áo váy của nàng ra đặt sang một bên. Lần này hắn vô cùng cẩn thận, nhưng Hà Bạng vẫn có chút khẩn trương: “Dung Trần Tử, đổi chỗ khác đi, chỗ đó đau lắm!”.

Hơi thở của Dung Trần Tử không hề rối loạn, thần trí bình tĩnh: “Không sao đâu, ta sẽ rất nhẹ nhàng”.

Hà Bạng bán tính bán nghi, nàng tóm chặt lấy bả vai rắn chắc của Dung Trần Tử, cảm thấy mình thật sự lỗ nặng rồi, vì vậy nàng lại muốn giả vờ lừa đảo để được ăn thịt: “Dung Trần Tử, vẫn rất đau!”.

Vào những lúc thế này, Dung Trần Tử luôn phá lệ rất hào phóng, hắn cắn cổ tay, rồi ấn miệng vết thương lên môi nàng. Nàng liếm những giọt máu như những viên trân châu trên miệng viết thương, hắn chầm chậm an ủi nàng, đúng là vô cùng dịu dàng.

Ban đêm yên tĩnh, hơi thở của hắn hòa hoãn, không mảy may có chút dục vọng nào. Hà Bạng thấy không hiểu: “Lão đạo sĩ, ngươi đang làm gì vậy?”.

Dung Trần Tử chống hai khuỷu tay lên, giọng nói ôn hòa: “Suỵt, đừng lên tiếng”.

Hà Bạng lẽ nào lại nhạy cảm như vậy, hai chân của nàng vòng quanh thắt lưng hắn, cảm giác miệng vết thương ở cổ tay của hắn đã hơi ngưng chảy máu, nàng bèn lặng lẽ cắn một tí. Dung Trần Tử đau, bèn hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Ban đêm tiết trời cuối hạ đầu thu tĩnh mịch không một tiếng động, Dung Trần Tử cử động nhịp nhàng, hơi thở vẫn luôn bình ổn, dịu dàng, khiến Hà Bạng không cảm tháy có gì khác thường. Nhưng thời gian qua lâu, Hà Bạng lại thấy hơi vô vị: “Lão đạo sĩ, tại sao ngươi lại không nói gì?”.

Thần trí của Dung Trần Tử vẫn rất tỉnh táo, bèn chậm rãi giảng giải: “Người tu hành coi tinh, thần, khí là tam bảo, trong đó tinh là chỉ nguyên tinh. Sau lại tinh lại chỉ trọc tinh. Nguyên tinh sinh ra từ thanh và tĩnh, một khi dục niệm nổi lên sẽ hóa thành trọc tinh. Xưa nay rất nhiều người tu luyện thuật Thái chiến(*) lại không hiểu được đạo lí này, cho nên thu nhặt quá độ sẽ trở thành trọc tinh. Thậm chí đại đa số những người tu luyện thuật pháp này đều mang theo luồng khí dâm tà trên người. Chỉ khi hư không đạt tới cực độ, giữ được sự thanh tĩnh kiên định, mới có thể xoay chuyển nguyên tinh trở thành có ích mà vô hại”.

(*) Thuật Thái chiến còn có tên gọi khác là thuật Thái bổ – Thái âm bổ dương nghĩa là lấy âm bổ dương, gặt gái thu lượm âm khí để bồi bổ dương khí.

Mỗi chữ hắn nói ra đều rất bình tĩnh, Hà Bạng nghe đến líu cả lưỡi: “Lão đạo sĩ, làm cùng với ngươi đúng là tăng thêm vốn hiểu biết đấy!”.

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, thật lâu sau mới ho khan một tiếng, hơi khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm”.

Dung Trần Tử là người thích sạch sẽ, sau khi xong việc đương nhiên sẽ có một màn tắm rửa, hao tổn nguyên tinh bao nhiêu sẽ suy nhược cơ thể bấy nhiêu, nhưng hắn ỷ vào nội công và bản lĩnh thâm hậu, nên cũng không để ý lắm. Hắn đã hạ quyết tâm sẽ một lòng chăm nuôi Hà Bạng đến cùng, hành động này cũng mang ý hoàn toàn bịt kín đường lui của bản thân.

Nhưng Hà Bạng lại không hề quan tâm, nàng ngồi trên giường nghịch ngợm con dấu của Dung Trần Tử, cộp chi chít dấu lên đạo bào trắng như tuyết của hắn, bộ dạng không hề mệt mỏi ủ rũ sau chuyện phòng the. Dung Trần Tử đi lấy thêm nước sạch về, thấy cảnh ấy cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thuận tay ném luôn chiếc áo bào vào trong giỏ trúc, cũng không biết đã thực hiện pháp thuật gì, biến Hà Bạng trở về chân thân. Không quan tâm xem nàng có đồng ý hay không, ấn vào trong chậu ra sức cọ rửa.

Hắn chà rửa vỏ trai rất có trình tự, đầu tiên dùng nước sạch tráng qua một lượt, sau đó khép chặt vỏ trai lại, tiện thể cẩn thận loại bỏ hết bụi bặm trên vân vỏ, sau đó cọ ba vòng theo chiều kim đồng hồ, rồi lại cọ ba vòng ngược chiều kim đồng hồ. Mặt A cọ xong lật sang mặt B cọ tiếp, đến khi cả hai mặt đều sạch bóng rồi, lại lau rửa bụi bặm chỗ giao nhau giữa hai mảnh vỏ. Lau xong thì thay nước, tráng thêm một lượt nữa, lọc sạch hết tạp chất ở bên trong vỏ, đóng chặt vỏ, rồi lại chà xát tiếp.

Cọ rửa xong xuôi liền dùng khăm mềm để lau, khăn trước hết phải được làm ướt rồi vắt khô, tránh vắt kiệt nước khô quá, sẽ khiến Hà Bạng khó chịu. Lau xong hắn liền ôm nàng về lại giường, rồi ra ngoài cửa đổ nước, tiện thể hóa một lá bùa, hòa thêm đường cát vào cho nàng uống. Tranh thủ lúc nàng đang uống nước bùa chú liền xóa hết vết tích ở trong phòng đi, sau đó mới lên giường.

Hà Bạng lúc này đã biến lại thành hình người, cơ thể như con cá trạch chui vào trong lòng hắn. Hắn vẫn nằm ngửa, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, không nói không rằng, để mặc Hà Bạng vần vò.

Hà Bạng sao có thể cam tâm như vậy được, nàng dụi tới dụi lui lên người Dung Trần Tử, thi triển hết tất cả mọi chiêu thức, cũng không thể khơi gợi được chút tạp niệm nào của hắn.

Hà Bạng âu sầu nói: “Lão đạo sĩ”.

Dung Trần Tử tâm tình như nước: “Ừ?”.

“Người xuất gia các ngươi không phải là tứ đại(*) giai không sao?”.

(*) Tứ đại là bốn vật chất lớn đất, nước, gió, lửa, hình thành nên thế giới vật chất, từ cái nhỏ nhất đến cái cực đại trong vũ trụ không cùng tận nhưng chính bốn vật chất này lại là hư vô, vậy nên con người vạn vật cũng là hư vô.

Dung Trần Tử kéo nàng xuống nằm bên cạnh. Hắn là người cương trực đứng đắn, chỉ cần đã quyết ở cùng nhau, thì sẽ không đối xử hai lòng với Hà Bạng, lúc nàng không quậy phá gây chuyện, hắn rất vui vẻ giải thích để nàng hiểu: “Tứ đại giai không là giáo lí của phật giáo, không giống với giáo lí của đạo giáo, tu luyện công pháp cũng có năm bảy loại. Trong Tích công quy căn ngũ giới của Thái Thượng Lão Quân có một giới gọi là bất khả tà dâm, ừ phải, nhưng cũng chỉ là không được dâm loạn cùng vợ người khác, sa chân vào chốn tà đạo, chứ không hề có cái gọi là tứ đại giai không kia”.

“Hả?!”. Hà Bạng ngẩn ngơ: “Không… Không phải là giáo lí của các ngươi à?”.

Thôi xong, bị chung chăn một cách uổng phí rồi!

Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng, lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên rồi, người tu đạo phải chú ý tránh xa chuyện trai gái phóng túng, bỏ qua những ham muốn dục vọng, nếu như trong lòng có tà dâm, ít nhiều sẽ cản trở việc tu hành”.

Hà Bạng vẫn chưa hết hi vọng, nàng nghiêng đầu dựa vào bờ vai dày rộng của Dung Trần Tử, tai của hai người kề sát nhau, khiến đáy lòng hắn nao nao, lặng lẽ đón nhận hành động thân mật này của nàng.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u, mưa rơi rả rích. Thời tiết thế này cũng không thể ngăn cản được sự nghiệp thanh tu của các đạo sĩ, Dung Trần Tử vẫn dẫn đám đệ tử đi đọc kinh buổi sớm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Điềm trùng khớp với thời gian của Thanh Hư quan, giờ này nàng cũng đang ở sân luyện võ sau núi so chiêu cùng Dung Trần Tử.

Hai người xuất thân là đồng môn, công pháp đại khái cũng tương đương nhau, thêm nữa cả hai từ nhỏ đã gắn bó thân thiết, nên đương nhiên là vô cùng ăn ý, sự phối hợp giữa mỗi chiêu thức, mỗi động tác đều rất độc đáo. Đám đệ tử nghiêm túc quan sát, rồi tự mình nghiền ngẫm luyện theo, rất nhiều việc râu ria tiểu tiết lúc bình thường khó mà hiểu hết được cũng từ từ được khai sáng.

Đồ đệ của Tử Tâm đạo trưởng đều là Nội Ngoại tu kết hợp, đương nhiên Diệp Điềm cũng không phải ngoại lệ. Dung Trần Tử vừa cùng nàng luyện kiếm, vừa giảng giải những yếu lĩnh trong chiêu thức. Giữa cảnh mưa bụi gió lay, khuôn mặt Diệp Điềm tuy nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp. Chỉ khi nhìn lướt qua một nơi nào đó, trong ánh mắt nàng mới nổi lên toàn mây đen.

Từng đóa, từng đóa mộc phù dung ngập tràn khoe sắc giữa tiết trời đầu thu, có những bông hình dáng như những chiếc chuông, lớp lớp cánh hoa ôm lấy nhau e ấp như muốn nở bung ra, đẹp đẽ rực rỡ vô cùng. Mưa bụi nhẹ nhàng phất như tơ, tiết trời cuối hạ cũng vì thế mà trở nên mát mẻ hơn. Hà Bạng vô cùng vui vẻ, tay phải bấm niệm Phiên vân chú. Chỉ một lát sau, cơn mưa bụi ngưng tụ lại thành những bông hoa tuyết, từng bông từng bông rơi xuống vương trên những cánh hoa, tạo nên một hình ảnh kì lạ giữa chốn rừng núi Lăng Hà.

Dung Trần Tử vốn luôn lo lắng nàng chạy nhảy lung tung, lúc luyện kiếm cũng để một phần tâm trí đến nàng. Lúc này quay lại nhìn, chỉ thấy giữa cảnh gió tuyết hoa bay, trong bộ vũ y đẹp đẽ như ánh cầu vồng là một mĩ nhân xinh đẹp, trong khoảnh khắc trái tim hắn liền đập dồn dập.

Hà Bạng như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng ngẩng khuôn mặt mịn màng lên, hai tay khum lại tựa chiếc loa đặt trước miệng, gọi to: “Tri quan, hoa ở đây rất đẹp, ta có thể hái chúng được không?”.

Đám tiểu đạo sĩ đang luyện công đều nhìn về hướng ấy, giọng nói của nàng trong trẻo như băng như ngọc, lông mày khóe mắt cong lên tựa ánh trăng non. Không hiểu sao trong lòng đệ tử bỗng dậy nên cảm giác mềm mại. Nhưng trước mặt sư muội và đám đệ tử, hắn không nỡ cự tuyệt, nên sắc sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước, ngữ điệu cũng rất thờ ơ: “Chỉ được phép hái một bông thôi”.

Hà Bạng có phần mất hứng, bĩu môi chọn lựa, phân vân do dự giữa một bông màu trắng và một bông màu hồng phấn. Lúc sau, nàng liền ngắt một bông phù dung màu hồng phấn đang nở đẹp nhất, tiện tay cài tóc. Dưới ánh nắng bình minh ngày mới, giữa cảnh tuyết rơi mưa bụi, cùng bông hoa đang cài trên tóc, lại thêm thân hình duyên dáng thướt tha, cả người nàng toát lên vẻ lung linh tỏa sáng, tựa như tiên giáng trần.

Trong một thoáng Dung Trần Tử nhìn đến thất thần. Lát sau, cảm thấy hắn không còn chú ý nữa, Hà Bạng liền phi nhanh tới hái luôn hai đóa mộc phù dung màu trắng nữa, sau đó xoay lưng lại, nhảy chân sáo trở về trong Quan…

Diệp Điềm cũng nhìn theo bóng Hà Bạng, hàm răng trắng cắn chặt vào môi, siết chặt Tử Kim bảo kiếm trong tay, thì ra sư ca thích kiểu con gái như vậy. Nàng không thể hiểu nổi, Dung Trần Tử chịu ảnh hưởng sâu sắc của sư phụ Tử Tâm đạo trưởng, từ nhỏ luôn giữ thân trong sạch biết tự kiềm chế, tại sao giờ lại lưu luyến hạng yêu nữ này?

“Sư ca”. Nàng vẫn đang cùng Dung Trần Tử luyện kiếm, nhưng rõ ràng tâm tư đặt tận đẩu tận đâu: “Rốt cuộc ả yêu nữ này có lai lịch thế nào? Tác phong, hành xử của nàng ta lẳng lơ giả vờ giả vịt, sao huynh lại có thể bị nàng ta mê hoặc…”.

Dung Trần Tử ngừng tay, nói: “Tiểu Diệp!”. Giọng điệu của hắn điềm nhiên an tĩnh: “Đừng nói nàng ấy thế”.

Diệp Điềm vẫn muốn tiếp lời, nhưng Dung Trần Tử đã giơ tay ngăn lại: “Hôm nay tâm trí muội không đặt ở việc luyện kiếm, dừng lại ở đây thôi”.

Dung Trần Tử tra kiếm vào vỏ, Diệp Điềm nhìn hắn đăm đăm: “Sư ca, huynh thay đổi rồi!”.

Dung Trần Tử thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diệp, ta với nàng ấy… dù sao đi nữa, từ đầu đến cuối đều là ta có lỗi trước. Chuyện này quả thật quá hoang đường, sư ca cũng không biết nên nói sao, nhưng trách nhiệm của một người đàn ông, thì sư ca vẫn hiểu rất rõ. Đừng nói gì thêm nữa”.

Hắn xoay người định bước, Diệp Điềm với tay theo bản năng, nhưng lại ngại ngần không nắm lấy góc áo hắn. Năm ngón tay dần dần siết chặt, cuối cùng chầm chậm thu về. Nàng là đệ tử do Tử Tâm đạo trưởng dạy dỗ, từ nhỏ giữ gìn phẩm hạnh, biết kiềm chế, nghiêm thủ quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, chưa bao giờ có chuyện thất lễ. Vì thế, dù thân thiết gắn bó với Dung Trần Tử suốt bao nhiêu năm, nhưng trước giờ chưa từng vượt qua quy củ.

Nàng giữ lễ, nhưng Hà Bạng thì không hề!

Hà Bạng từ trong Quan chạy ào tới, hai bông hoa mộc phù dung không biết đã giấu ở chỗ nào rồi. Nhìn thấy Dung Trần Tử từ xa đã gọi to: “Tri quan!”.

Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, vừa chạy lại gần nàng đã ôm lấy cánh tay, ép sát vào hắn. Dung Trần Tử ngửi thấy mùi hương hoa thanh mát vương trên tóc nàng, sắc mặt hắn ửng đỏ. Hắn tách nàng ra khỏi người mình: “Từ từ nói”. Giọng nói phảng phất chút trách cứ nhàn nhạt.

Hà Bạng làm vẻ không biết xấu hổ dựa vào người Dung Trần Tử ngay trước mặt Diệp Điềm nói: “Thanh Tố nói hôm nay ngươi sẽ xuống núi!”.

Dung Trần Tử lại thở dài, hắn phát hiện ra từ lúc vướng phải Hà Bạng, hắn thường xuyên thở dài: “Nếu phải dẫn người theo, thì cũng được. Nhưng, khi xuống núi, tất cả mọi việc đều phải nghe theo lời ta, không được tự ý chạy nhảy lung tung, không được càn quấy lôi thôi. Thêm nữa, lời nói cử chỉ hành động phải đoan trang, lúc đi đường không ngó ngược ngó xuôi, lúc nói chuyện thì suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói…”. Hắn vừa đi vừa dặn, Hà Bạng nắm lấy tay áo hắn rồi đi theo, nghe đến việc có thể được xuống núi, nàng cũng chẳng thèm quan tâm xem Dung Trần Tử dặn gì, lời vào tai phải lại ra tai trái.

Dung Trần Tử vẫn nói tiếp: “Người ăn mặc như thế này cũng không được, bần đạo xuống núi làm pháp sự, ăn mặc như vậy sẽ khiến người ta bàn tán…”.

Lời còn chưa nói hết, thì Hà Bạng cũng chịu hết nổi: “Chết tiệt, vẫn chưa hết sao? Dám bỏ lão tử ở lại lần nữa xem, chỉ một bó đuốc thôi ta sẽ cho cung quan của ngươi thành tro!”.

Dung Trần Tử câm lặng.

Niệm kinh buổi sáng xong, đương nhiên là phải dùng bữa sáng, Diệp Điềm không muốn ngồi chung bàn ăn với Hà Bạng, mà Hà Bạng cũng chẳng thích ngồi ăn chung với nàng. Vậy là mỗi người ngồi một bàn, Diệp Điềm nhìn Dung Trần Tử, trong ánh mắt không dấu được sự chờ mong. Kì thực, nàng và Dung Trần Tử cũng mấy tháng rồi chưa gặp nhau, Dung Trần Tử cũng cảm thấy nên ngồi với nàng. Hắn đi đến bàn của Diệp Điềm, kéo vạt áo ngồi xuống, hỏi han Diệp Điềm những điều thường ngày mắt thấy tai nghe trong cung. Thậm chí, trong ánh mắt của Diệp Điềm cũng mang ý cười, trong cách đánh giá của mọi người nàng vốn là một cô nương kiêu ngạo, vẻ mặt tươi cười duyên dáng như thế chỉ có ở trước mặt Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm mới có.

Dung Trần Tử chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào vài câu, hai người nói chuyện rất hòa hợp.

Đám tiểu đạo sĩ lại liếc trộm sang chỗ khác – Sư phụ ơi, có đôi lúc người… thật sự rất… khờ…

Trong thiện đường rất yên tĩnh, đám tiểu đạo sĩ cúi đầu ăn cơm. Sáng nay Thanh Vận vừa nghiên cứu ra bột củ sen viên nhân hồ đào, nhân hạt thông, tơ hồng lục(*), mứt táo, quất vàng, hoa quế, cách làm rất phức tạp. Món ăn mới này lại rất hợp khẩu vị của Hà Bạng, vì thế lúc này cô nàng đang ra sức lấy lòng hắn: “Oa oa, ngon quá đi mất, Thanh Vận, ngươi thật là lợi hại!”.

(*) Tơ hồng lục là nguyên liệu thường dùng trong món bánh trôi nước, bánh trung thu, bánh ngọt của người Trung Quốc, được làm từ vỏ cam, củ cải trắng.

Thanh Vận vô cùng bất đắc dĩ, lấy đũa chung gắp hết số củ sen viên ở đĩa của mình sang cho Hà Bạng, coi như giúp sư phụ ngăn cản khói bom đạn lửa. Hà Bạng mặt mày hớn hở, loáng cái đã ăn hết sạch. Sau đó, nàng bắt đầu liếc về phía Dung Trần Tử và Diệp Điềm vẫn đang chuyện trò say sưa, Dung Trần Tử đang chăm chú lắng nghe, vô cùng kiên nhẫn.

Hà Bạng liền chạy qua đó, bài học Phu Á vẫn còn, Dung Trần Tử chỉ sợ nàng lại úp bát canh nóng lên đầu Diệp Điềm, toan mở lời, thì nàng đã tươi cười vui vẻ nói: “Các ngươi đều không đói đúng không?”.

Diệp Điềm vốn có ý bá chiếm Dung Trần Tử, nên hiện tại chỉ hừ lạnh, nói: “Cô đi mà ăn”.

Hà Bạng sung sướng, vét luôn đống bột củ sen viên ở trên bàn vào tay, “Đang định thế!”.

Dung Trần Tử không còn gì để nói.

Hai phần củ sen viên của Dung Trần Tử và Diệp Điềm cũng đã vào bụng rồi, nhưng Hà Bạng càng ăn lại càng thấy đói, nàng lại quay ra lấy lòng Thanh Vận: “Thanh Vận, cách làm món này thế nào vậy? Ngươi làm cho ta xem thử được không?”.

Lần này, vẻ tham ăn của nàng đã bị lật tẩy. Thanh Vận ngước mắt nhìn Thanh Huyền, Thanh Huyền khẽ gật đầu, hắn liền gác đũa: “Tiểu đạo sẽ đi làm thêm chút nữa”.

Hà Bạng tung tăng cùng hắn xuống bếp, Dung Trần Tử vẫn đang cùng Diệp Điềm cười nói, nhưng trong lòng lại thấy có gì đó tắc nghẹn không nói rõ được – Hà Bạng này thật sự không có chút tiết tháo nào hết!

Hắn xoay lại nói với Hà Bạng: “Nếu muốn xuống núi thì mau đi thay quần áo đi!”.

Nàng do dự: “Phải đi luôn bây giờ sao?”.

Hắn không cho nàng có cơ hội thương lượng, đáp luôn: “Ừ”.

Hà Bạng dùng ánh mắt nhìn bột củ sen viên để nhìn Thanh Vận, rồi lại liếc sang phía Dung Trần Tử. Dung Trần Tử nhất thời có chút hờn giận: “Đi hay không đi đây?”.

Hà Bạng nhớ lại hương vị bột củ sen, cuối cùng cảm thấy bột củ sen viên là thứ lập tức có ăn ngay, còn những món ngon dưới núi thì lại cần phải đi rất lâu mới có! Huống hồ, Dung Trần Tử keo kiệt như vậy, có thể mua được bao nhiêu vẫn còn chưa biết.

Nghĩ một lượt như thế, nàng bèn đưa ra lựa chọn; “Vậy, lần tới ta sẽ xuống núi cùng ngươi vậy”. Nàng cười hì hì kéo tay áo Thanh Vận, hai mắt như đang phát sáng: “Bột củ sen viên, oa oa, bột củ sen viên”.

Diệp Điềm vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Dung Trần Tử, lời nói của hắn, tuy không có vẻ gì là sóng to gió lớn, nhưng nàng thật sự quá hiểu vị huynh trưởng đồng môn này – Hắn dường như… có vẻ… đại khái… có lẽ… hình như… có khả năng… giống như… đang ghen!

Bản thân Dung Trần Tử cũng không lí giải nổi, kì thực Hà Bạng không đi hắn có thể tránh được rất nhiều phiền phức, hắn phải thấy như trút được gánh nặng mới đúng chứ. Hắn ném đũa đứng dậy, sắc mặt trầm tĩnh như nước: “Vậy thì ta đi, người ở trong Quan đừng nghịch phá lung tung!”.

Ngay cả lời hắn nói còn chưa nghe cho hết, Hà Bạng đã trả lời xong, rồi chạy theo Thanh Vận vào bếp.

Dung Trần Tử ngoài mặt như không, nhưng Diệp Điềm nói gì, hắn cũng không cho lọt tai. Lúc đã thu xếp mọi việc ổn thỏa, chuẩn bị xuống núi, Dung Trần Tử lại sợ Diệp Điềm xảy ra xung đột với Hà Bạng, bèn dẫn nàng cùng đi.

Hắn áo mũ chỉnh tề, mấy thứ như thẻ ngọc, bùa ngọc cũng mang theo đầy đủ cả. Hà Bạng đang ngồi trên giường vừa ăn củ sen viên, vừa lật giở hai cuốn tiểu thuyết “Truyền thuyết yêu nghiệt” và “Người yêu ơi! Đi nào!”(*) mà cẩu huyết Thanh Tố đưa cho.

(*) Đây là hai bộ tiểu thuyết khác của Nhất Độ Quân Hoa, đều đã được xuất bản.

Dung Trần Tử vốn không đồng ý để nàng đọc mấy cuốn tiểu thuyết rác rưởi linh tinh vớ vẩn chẳng có tí “dinh dưỡng” nào này, nhưng nàng là yêu quái, cũng chỉ đọc những thứ viết về yêu quái! Viết về yêu quái vẫn chưa được, mà còn phải viết về yêu quái rất trâu bò hùng hổ nữa!

Bất luận thế nào đi nữa thì nữ chính không xinh đến độ bàng hoàng tê tái thì không xem! Nam chính không đẹp trai đến mức kinh thiên động địa thì không đọc! Nữ chính không có hàng đống người lân la tới ngỏ lời cầu hôn thì không liếc tới! Nhân vật chính không thể dùng một chiêu trong nháy mắt giết sạch được ngàn vạn hòa thượng, đạo sĩ thì không thèm ngó ngàng! Nên, nếu không phải là thể loại trò vui thiên lôi cẩu huyết, thì thật sự không thể thỏa mãn được khẩu vị của nàng.

Dung Trần Tử bước ra đến cửa, nhạt nhẽo nói: “Ta đi đây”.

Hà Bạng cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp luôn: “Ừ!”.

Dung Trần Tử đột nhiên có một cảm giác rất kì lạ, giống như có chút tức giận, lại phảng phất đôi phần mất mát, cảm xúc vô cùng phức tạp, không sao nói rõ được. Hắn bỗng bước nhanh đến trước giường, nâng cằm Hà Bạng lên hỏi: “Lẽ nào ta còn không bằng hai viên bột củ sen sao?”.

Hai má Hà Bạng phồng lên như hai cái bánh bao, phải mất một lúc mới vất vả nuốt trôi xuống được, sau đó nàng chau mày nghĩ: “Đương nhiên là ngươi quan trọng hơn hai viên bột củ sen rồi!”. Dung Trần Tử đang muốn nói tiếp, thì ngươi bỗng nhiên lại khua chân múa tay: “Nhưng Thanh Vận nấu hai nồi liền…”.

Dung Trần Tử rất ảo não, thật sự rất ảo não.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u, mưa rơi rả rích. Thời tiết thế này cũng không thể ngăn cản được sự nghiệp thanh tu của các đạo sĩ, Dung Trần Tử vẫn dẫn đám đệ tử đi đọc kinh buổi sớm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Điềm trùng khớp với thời gian của Thanh Hư quan, giờ này nàng cũng đang ở sân luyện võ sau núi so chiêu cùng Dung Trần Tử.

Hai người xuất thân là đồng môn, công pháp đại khái cũng tương đương nhau, thêm nữa cả hai từ nhỏ đã gắn bó thân thiết, nên đương nhiên là vô cùng ăn ý, sự phối hợp giữa mỗi chiêu thức, mỗi động tác đều rất độc đáo. Đám đệ tử nghiêm túc quan sát, rồi tự mình nghiền ngẫm luyện theo, rất nhiều việc râu ria tiểu tiết lúc bình thường khó mà hiểu hết được cũng từ từ được khai sáng.

Đồ đệ của Tử Tâm đạo trưởng đều là Nội Ngoại tu kết hợp, đương nhiên Diệp Điềm cũng không phải ngoại lệ. Dung Trần Tử vừa cùng nàng luyện kiếm, vừa giảng giải những yếu lĩnh trong chiêu thức. Giữa cảnh mưa bụi gió lay, khuôn mặt Diệp Điềm tuy nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp. Chỉ khi nhìn lướt qua một nơi nào đó, trong ánh mắt nàng mới nổi lên toàn mây đen.

Từng đóa, từng đóa mộc phù dung ngập tràn khoe sắc giữa tiết trời đầu thu, có những bông hình dáng như những chiếc chuông, lớp lớp cánh hoa ôm lấy nhau e ấp như muốn nở bung ra, đẹp đẽ rực rỡ vô cùng. Mưa bụi nhẹ nhàng phất như tơ, tiết trời cuối hạ cũng vì thế mà trở nên mát mẻ hơn. Hà Bạng vô cùng vui vẻ, tay phải bấm niệm Phiên vân chú. Chỉ một lát sau, cơn mưa bụi ngưng tụ lại thành những bông hoa tuyết, từng bông từng bông rơi xuống vương trên những cánh hoa, tạo nên một hình ảnh kì lạ giữa chốn rừng núi Lăng Hà.

Dung Trần Tử vốn luôn lo lắng nàng chạy nhảy lung tung, lúc luyện kiếm cũng để một phần tâm trí đến nàng. Lúc này quay lại nhìn, chỉ thấy giữa cảnh gió tuyết hoa bay, trong bộ vũ y đẹp đẽ như ánh cầu vồng là một mĩ nhân xinh đẹp, trong khoảnh khắc trái tim hắn liền đập dồn dập.

Hà Bạng như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng ngẩng khuôn mặt mịn màng lên, hai tay khum lại tựa chiếc loa đặt trước miệng, gọi to: “Tri quan, hoa ở đây rất đẹp, ta có thể hái chúng được không?”.

Đám tiểu đạo sĩ đang luyện công đều nhìn về hướng ấy, giọng nói của nàng trong trẻo như băng như ngọc, lông mày khóe mắt cong lên tựa ánh trăng non. Không hiểu sao trong lòng đệ tử bỗng dậy nên cảm giác mềm mại. Nhưng trước mặt sư muội và đám đệ tử, hắn không nỡ cự tuyệt, nên sắc sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước, ngữ điệu cũng rất thờ ơ: “Chỉ được phép hái một bông thôi”.

Hà Bạng có phần mất hứng, bĩu môi chọn lựa, phân vân do dự giữa một bông màu trắng và một bông màu hồng phấn. Lúc sau, nàng liền ngắt một bông phù dung màu hồng phấn đang nở đẹp nhất, tiện tay cài tóc. Dưới ánh nắng bình minh ngày mới, giữa cảnh tuyết rơi mưa bụi, cùng bông hoa đang cài trên tóc, lại thêm thân hình duyên dáng thướt tha, cả người nàng toát lên vẻ lung linh tỏa sáng, tựa như tiên giáng trần.

Trong một thoáng Dung Trần Tử nhìn đến thất thần. Lát sau, cảm thấy hắn không còn chú ý nữa, Hà Bạng liền phi nhanh tới hái luôn hai đóa mộc phù dung màu trắng nữa, sau đó xoay lưng lại, nhảy chân sáo trở về trong Quan…

Diệp Điềm cũng nhìn theo bóng Hà Bạng, hàm răng trắng cắn chặt vào môi, siết chặt Tử Kim bảo kiếm trong tay, thì ra sư ca thích kiểu con gái như vậy. Nàng không thể hiểu nổi, Dung Trần Tử chịu ảnh hưởng sâu sắc của sư phụ Tử Tâm đạo trưởng, từ nhỏ luôn giữ thân trong sạch biết tự kiềm chế, tại sao giờ lại lưu luyến hạng yêu nữ này?

“Sư ca”. Nàng vẫn đang cùng Dung Trần Tử luyện kiếm, nhưng rõ ràng tâm tư đặt tận đẩu tận đâu: “Rốt cuộc ả yêu nữ này có lai lịch thế nào? Tác phong, hành xử của nàng ta lẳng lơ giả vờ giả vịt, sao huynh lại có thể bị nàng ta mê hoặc…”.

Dung Trần Tử ngừng tay, nói: “Tiểu Diệp!”. Giọng điệu của hắn điềm nhiên an tĩnh: “Đừng nói nàng ấy thế”.

Diệp Điềm vẫn muốn tiếp lời, nhưng Dung Trần Tử đã giơ tay ngăn lại: “Hôm nay tâm trí muội không đặt ở việc luyện kiếm, dừng lại ở đây thôi”.

Dung Trần Tử tra kiếm vào vỏ, Diệp Điềm nhìn hắn đăm đăm: “Sư ca, huynh thay đổi rồi!”.

Dung Trần Tử thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diệp, ta với nàng ấy… dù sao đi nữa, từ đầu đến cuối đều là ta có lỗi trước. Chuyện này quả thật quá hoang đường, sư ca cũng không biết nên nói sao, nhưng trách nhiệm của một người đàn ông, thì sư ca vẫn hiểu rất rõ. Đừng nói gì thêm nữa”.

Hắn xoay người định bước, Diệp Điềm với tay theo bản năng, nhưng lại ngại ngần không nắm lấy góc áo hắn. Năm ngón tay dần dần siết chặt, cuối cùng chầm chậm thu về. Nàng là đệ tử do Tử Tâm đạo trưởng dạy dỗ, từ nhỏ giữ gìn phẩm hạnh, biết kiềm chế, nghiêm thủ quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, chưa bao giờ có chuyện thất lễ. Vì thế, dù thân thiết gắn bó với Dung Trần Tử suốt bao nhiêu năm, nhưng trước giờ chưa từng vượt qua quy củ.

Nàng giữ lễ, nhưng Hà Bạng thì không hề!

Hà Bạng từ trong Quan chạy ào tới, hai bông hoa mộc phù dung không biết đã giấu ở chỗ nào rồi. Nhìn thấy Dung Trần Tử từ xa đã gọi to: “Tri quan!”.

Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, vừa chạy lại gần nàng đã ôm lấy cánh tay, ép sát vào hắn. Dung Trần Tử ngửi thấy mùi hương hoa thanh mát vương trên tóc nàng, sắc mặt hắn ửng đỏ. Hắn tách nàng ra khỏi người mình: “Từ từ nói”. Giọng nói phảng phất chút trách cứ nhàn nhạt.

Hà Bạng làm vẻ không biết xấu hổ dựa vào người Dung Trần Tử ngay trước mặt Diệp Điềm nói: “Thanh Tố nói hôm nay ngươi sẽ xuống núi!”.

Dung Trần Tử lại thở dài, hắn phát hiện ra từ lúc vướng phải Hà Bạng, hắn thường xuyên thở dài: “Nếu phải dẫn người theo, thì cũng được. Nhưng, khi xuống núi, tất cả mọi việc đều phải nghe theo lời ta, không được tự ý chạy nhảy lung tung, không được càn quấy lôi thôi. Thêm nữa, lời nói cử chỉ hành động phải đoan trang, lúc đi đường không ngó ngược ngó xuôi, lúc nói chuyện thì suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói…”. Hắn vừa đi vừa dặn, Hà Bạng nắm lấy tay áo hắn rồi đi theo, nghe đến việc có thể được xuống núi, nàng cũng chẳng thèm quan tâm xem Dung Trần Tử dặn gì, lời vào tai phải lại ra tai trái.

Dung Trần Tử vẫn nói tiếp: “Người ăn mặc như thế này cũng không được, bần đạo xuống núi làm pháp sự, ăn mặc như vậy sẽ khiến người ta bàn tán…”.

Lời còn chưa nói hết, thì Hà Bạng cũng chịu hết nổi: “Chết tiệt, vẫn chưa hết sao? Dám bỏ lão tử ở lại lần nữa xem, chỉ một bó đuốc thôi ta sẽ cho cung quan của ngươi thành tro!”.

Dung Trần Tử câm lặng.

Niệm kinh buổi sáng xong, đương nhiên là phải dùng bữa sáng, Diệp Điềm không muốn ngồi chung bàn ăn với Hà Bạng, mà Hà Bạng cũng chẳng thích ngồi ăn chung với nàng. Vậy là mỗi người ngồi một bàn, Diệp Điềm nhìn Dung Trần Tử, trong ánh mắt không dấu được sự chờ mong. Kì thực, nàng và Dung Trần Tử cũng mấy tháng rồi chưa gặp nhau, Dung Trần Tử cũng cảm thấy nên ngồi với nàng. Hắn đi đến bàn của Diệp Điềm, kéo vạt áo ngồi xuống, hỏi han Diệp Điềm những điều thường ngày mắt thấy tai nghe trong cung. Thậm chí, trong ánh mắt của Diệp Điềm cũng mang ý cười, trong cách đánh giá của mọi người nàng vốn là một cô nương kiêu ngạo, vẻ mặt tươi cười duyên dáng như thế chỉ có ở trước mặt Dung Trần Tử và Trang Thiếu Khâm mới có.

Dung Trần Tử chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào vài câu, hai người nói chuyện rất hòa hợp.

Đám tiểu đạo sĩ lại liếc trộm sang chỗ khác – Sư phụ ơi, có đôi lúc người… thật sự rất… khờ…

Trong thiện đường rất yên tĩnh, đám tiểu đạo sĩ cúi đầu ăn cơm. Sáng nay Thanh Vận vừa nghiên cứu ra bột củ sen viên nhân hồ đào, nhân hạt thông, tơ hồng lục(*), mứt táo, quất vàng, hoa quế, cách làm rất phức tạp. Món ăn mới này lại rất hợp khẩu vị của Hà Bạng, vì thế lúc này cô nàng đang ra sức lấy lòng hắn: “Oa oa, ngon quá đi mất, Thanh Vận, ngươi thật là lợi hại!”.

(*) Tơ hồng lục là nguyên liệu thường dùng trong món bánh trôi nước, bánh trung thu, bánh ngọt của người Trung Quốc, được làm từ vỏ cam, củ cải trắng.

Thanh Vận vô cùng bất đắc dĩ, lấy đũa chung gắp hết số củ sen viên ở đĩa của mình sang cho Hà Bạng, coi như giúp sư phụ ngăn cản khói bom đạn lửa. Hà Bạng mặt mày hớn hở, loáng cái đã ăn hết sạch. Sau đó, nàng bắt đầu liếc về phía Dung Trần Tử và Diệp Điềm vẫn đang chuyện trò say sưa, Dung Trần Tử đang chăm chú lắng nghe, vô cùng kiên nhẫn.

Hà Bạng liền ch?