Chương 3
Cổng trường thi chật ních những người là người. Hôm nay là ngày báo điểm mà. Bốn năm ngày nay học sinh đến trường với cái tâm trạng lo lắng hồi hộp chưa từng thấy trong đời. Thi cử làm cho học sinh xuống ký còn chờ kết quả thi thì làm tim các cô cậu cứ như là thắt lại.
Thảo đứng trong đám người đông đúc ấy, và cũng hồi hộp chẳng kém ai. Thi xong, Thảo ngồi xét lại bài vở của mình, thấy cũng có vẻ … khá lắm, nếu Thảo là giám khảo thì Thảo sẽ chấm đậu đấy. Bài văn năm nay cho dễ, Trần Tế Xương lại là tác giả thầy giảng kỹ nhất, đọc đầu bài xong, Thảo cười toe, cầm bút làm liền.
Bài toán cũng khá ; gì chứ Thảo là một cây toán, tuy mấy ngày ôn thi cuối Thảo có bị phân tâm, nhưng chưa sao, căn bản về toán của Thảo vững lắm, câu quỹ tích nhiều vậy mà Thảo múa bút một cái là ra ngay. Có mỗi bài lý hóa làm Thảo hơi lo, không biết số phận nó như thế nào. Hôm thi lý hóa về, Thảo vò đầu bứt tai, bực mình quá sức! Sai hết hai câu giáo khoa, còn bài toán thì hỏng một câu. Nhưng rồi khi tính điểm Thảo lại yên tâm, mình làm đúng hơn một nửa cơ mà.
Có bóng Tuấn ở tuốt ngoài lề đường, Thảo gọi to nhưng Tuấn không nghe thấy, bởi lúc ấy cổng trường ồn ào còn hơn một cái chợ, ai cũng nói như hét vào tai nhau, đứng chờ mãi mà không nói gì … lo lắm, nói chuyện cho qua thì giờ và cũng là một cách để tự trấn an. Gọi không được, Thảo giơ tay vẫy làm hiệu. Tức mình, tên Tuấn « cù lần » cứ quay đi đâu ấy. Cuối cùng Thảo đành lấy sức chen ra. Thật là khổ, chen gần chết mới vào sát được cổng trường, bây giờ phải bỏ chỗ tốt. Vài tên bị Thảo chen, cằn nhằn um sùm làm Thảo phải luôn miệng xin lỗi.
Thảo đến sau lưng rồi mà Tuấn không biết, hình như anh chàng vừa thoáng thấy một bóng áo xanh phóng Honda nên quay cổ nhìn theo. Thảo mím môi, vỗ mạnh vào vai chàng ta. Tuấn giật mình nhận ra Thảo, hắn tỏ vẻ tức mình:
– Thế là mày làm mất rồi!
Thảo ngạc nhiên:
– Mất cái gì?
– Vân!
– Vân nào?
– Vân học lớp ngoại ngữ ấy!
Thảo chợt nhớ thì ra cô bé áo xanh vừa phóng xe chạy qua là Vân, cô bé nhỏ nhắn có đôi mắt lấp lánh như sao Thảo gặp hôm sinh nhật Tuấn. Không ngờ Tuấn nhà ta mà lại « ác liệt » thế. Thảo bực mình:
– Vân với mày gì? Lúc khác! Bây giờ để ý cái bảng kết quả người ta sắp treo đi là vừa. Thế nào? Liệu đậu không?
Nghe đến kết quả, Tuấn sực tỉnh:
– Ừ nhỉ! Chắc tao đậu, nhưng mà lo quá Thảo à?
– Lo cái nỗi gì!
– Hôm thi có thằng « coppi » bài lý hóa của tao, tao sợ bị rớt.
– Không sao đâu.
Tuấn nhỏ giọng:
– Tao mong đậu ghê. Chị Tâm tao bảo nếu hai đứa mình đậu hết chị sẽ dẫn tụi mình đi pic-nic một ngày.
Thảo hỏi dồn:
– Thật hở? Thật hở? Cầu trời tụi mình đậu hết, vui biết bao nhiêu.
Đôi bạn đang bi bô trò chuyện thì cổng trường hé mở. Một ông khệ nệ vác chiếc bảng có đóng lưới mắt cáo dán những tờ giấy quay ronéo chữ chi chít. Trong một giây tất cả ngừng bặt, ngần ấy con tim như ngừng đập để rồi sau đó reo hò lên như có loạn, không ai bảo ai, và cũng không ai nhường nhịn ai, tất cả tranh nhau chen lấn kịch liệt. Ông kia loay hoay mãi vẫn chưa treo được cái bảng lên vì người ta có để cho ông treo đâu, người thì xô đẩy, người thì đòi nâng cái bảng lên cao, người khác lại nhất định kéo xuống xem ngay cho nóng sốt. Những cậu ở vòng ngoài sốt ruột, chen lấn kịch liệt, tiếng nói, tiếng hét inh ỏi. Cả một khối người hỗn độn ấy dồn lại như những đợt sóng ngoài khơi.
Thảo bấm tay Tuấn:
– Mỗi thằng tự động chen vào nghe. Thằng nào vào trước coi cho cả hai.
Tuấn yên lặng gật đầu. Lúc đó, ông kia đã treo xong được tấm bảng kết quả vào cái móc sắt trên tường. Thoát nạn, ông vội lui dần rồi biến mất sau cánh cổng trường, để lại bên ngoài một đám học sinh chen lấn kịch liệt.
Thảo cố sức chen được nửa chừng thì tuột mất một chiếc dép. Thật xui! Đôi dép mẹ mới mua cho mới tiếc chứ. Nhưng thôi, đành vậy! Thế là một chân đất, một chân dép, anh chàng hăng hái chen tiếp.
Đến sát chân tường, thật là giai đoạn quyết liệt! Người ta chụm đầu vào nhau, người ta đứng trên lưng nhau, người ta nằm nhoài trên vai nhau, anh khác ma lanh chui qua chân những người khác rồi nhô đầu lên. Mấy anh chàng cận thị thật là khổ! Có anh bị chen văng mất kính, kêu la chói lói, anh khác tay cầm kính gẫy giọng nghẹn ngào không nói nên lời. Đó là mấy « tai nạn » tương đối nặng, còn bị đứt cúc áo, rách quần, mất dép, bị dẫm phải chân là chuyện thường.
Thảo nhắm mắt, thu hết « tàn lực » vẹt mạnh hai « địch thủ » ở hai bên bắn ra ngoài, anh chàng lọt ngay vào trong, sát chân tường. Bảng ngay trước mắt! Thảo mừng húm cúi đầy nhìn, nhưng chỉ thấy toàn tóc là tóc, vì ngay lúc ấy mấy chục cái đầu cũng châu vào một lúc. Thảo thử đến hai ba lần mà đầu vẫn bị hất ra ngoài. « Sức cùng lực kiệt » rồi mà vẫn chưa ăn thua gì? Thảo cắn môi nghĩ kế. Bất chợt anh chàng vung tay ký liên tiếp thật mạnh xuống mấy cái đầu phía trước rồi rụt tay thật nhanh. Trúng kế, mấy cậu bị ký đầu quay lại chửi bới um sùm, nhưng ai chửi người ấy … nghe, vì có ai mà để ý. Phần Thảo, thừa cơ hội « địch » chia trí, lập tức chui đầu vào sát bảng kết quả, mắt liếc thật nhanh tìm kiếm.
Trời đất! Thảo đậu rồi! Tên Thảo hiện rõ trước mắt, trông xinh xắn, dễ thương mà lại oai phong lẫm liệt làm sao đâu ấy! Ủa! Mà lại đậu khá nữa chứ! Thảo bứt tai bứt tóc như gặp phải chuyện đau khổ lắm vậy. Thảo tròn mắt nhìn lại lần nữa. Phải, đích thị là đậu hạng khá. Bất giác Thảo cười khì khì làm cho mấy tên ở ngoài tức mình, một tên la lớn:
– Ê, đậu, rớt gì thì coi xong cũng ra cho người ta coi với chứ. Làm gì cười như đười ươi vậy?
Thảo không giận chút nào, khi vui người ta dễ trở nên từ bi hỉ xả. Nhưng Thảo vẫn không ra vội, còn phải xem cho Tuấn nữa chứ. Liếc sang tờ bên cạnh, một dãy tên Tuấn đập vào mắt Thảo làm anh chàng căng mắt ra nhìn. Đây rồi, Phạm Anh Tuấn, anh chàng cũng đậu. Vậy cũng vui, đậu là sướng rồi.
Xong xuôi, Thảo huỳnh huỵch chen ra. Anh chàng bật cười khi thấy Tuấn chới với trong đám đông, còn tuốt luốt ở bên ngoài. Cho đáng! Ngày thường cứ hay bắt nạt Thảo, thử xem khi có việc ai khỏe hơn ai.
Thảo hét to:
– Đậu rồi!
Nhưng Tuấn có nghe thấy gì đâu. Anh chàng đang một tay nắm vai tên đàng trước, một tay gạt anh chàng bên cạnh, tả xung hữu đột. Biết gọi nữa cũng vô ích, Thảo bặm môi tiếp tục lấy sức chen ra. Những dòng mồ hôi rủ nhau bò liên miên trên lưng Thảo làm anh chàng có cảm tưởng như lưng mình đầy những sâu róm. Thảo chen tới sát bên Tuấn rồi mà anh chàng vẫn chưa biết gì, mắt Tuấn hoa lên rồi còn đâu! Trước mắt Tuấn bây giờ chỉ toàn là những người là người, hàng hàng lớp lớp, mà tên nào cũng xứng đáng là địch thủ của mình. Tấm bảng kết quả ở xa như sáng chói dưới ánh mặt trời, đích điểm của sĩ tử, sau khi đã thi văn, bây giờ phải thi võ. Thảo tức cười quá! Một ý tưởng tinh nghịch thoáng qua đầu, Thảo giơ tay đấm vào vai Tuấn một phát.
Tức thì anh chàng sửng cồ lên, mặt đỏ tía tai, giơ nắm đấm lên, miệng lảm nhảm:
– Mày! Mày! Mày đánh ông!
Nhưng Thảo đã nắm cánh tay bạn lôi tuột ra ngoài. Đến lúc này Tuấn mới nhận ra Thảo, hỏi dồn:
– Sao, xem được chưa? Đậu không?
Nhưng Thảo nín thinh, càng lôi khỏe. Cho đến lúc ra sát lề đường, Thảo mới đưa tay vuốt mồ hôi, miệng cười toe, bảo bạn:
– Đậu rồi!
Tuấn chưa mừng ngay, hỏi tiếp:
– Mày đậu hay tao đậu?
Thảo nhìn bạn, thương mến:
– Một đứa đậu thì đâu đáng mừng. Đàng này cả hai đứa mới vui chứ!
Tức thì Tuấn nhảy cẫng lên, ôm lấy bạn:
– Mày nói thật hả? Vui quá! Vui kinh khủng.
Mặc cho bạn nhảy nhót, ba hoa, Thảo lấy vẻ mặt nghiêm trang, đứng im. Thảo nghĩ mình phải có thái độ người lớn mới được.
Tuấn đã lấy lại bình tĩnh. Và tính đa nghi của anh chàng bắt đầu hoạt động. Anh chàng nghĩ: « Mình chưa nhìn tận mắt tên mình trên bảng kết quả mà. Biết đâu Thảo nó chẳng nhìn lộn, trong lúc vội vã, chen chúc, lẫn lộn là chuyện thường, nhất là con trai tên Tuấn thì đâu có thiếu giống ».
Bèn quay sang bạn, hỏi:
– Mày xem kỹ chưa?
– Sao lại không kỹ, Phạm Anh Tuấn rõ ràng.
Tuấn vẫn nghi ngờ:
– Nhưng mày có xem nơi sinh tử tế không?
Thảo bắt đầu cáu:
– Thưa, cháu xem rõ rồi ạ.
– Thế còn số báo danh?
Thảo cáu thực sự:
– Đã thế mày chen vào mà xem đi. Người ta đã bảo đậu rồi là đậu, mắt mũi người ta sáng sủa thế này, lại giữa ban ngày ban mặt chứ đêm hôm gì mà lẫn với lộn.
Thấy bạn bực mình, Tuấn hối hận. Nhưng nghĩ lại thì … vẫn đáng nghi lắm! Mình chưa xem tận mắt mà! Bây giờ thơi thới hân hoan ra về, khoe hết mọi người, khao thưởng lung tung, rồi mấy hôm nữa được tin mình trượt vỏ chuối thì không biết để đâu cho hết quê. Bởi vậy mặt anh chàng trở nên thảm hại vô cùng, anh chàng nói với bạn bằng một giọng sầu não:
– Có lẽ tao phải chen vào thật! Phải xem tận mắt cho nó yên lòng, mày đừng giận tao.
Thảo đưa mắt nhìn Tuấn: đầu bù tóc rối, miệng méo xẹo, bả vai áo rách mất một miếng, quần ống cao ống thấp! Thật lem luốc quá sức! Đang giận, Thảo bỗng thấy thương hại, dịu giọng bảo bạn:
– Tao thấy mày đậu thật đấy. Tên họ, ngày sinh, nơi sinh. Số báo danh rõ ràng. Nhưng nếu muốn cho chắc chắn, mày vào xem lại cũng nên lắm.
« Được lời như cởi tấm lòng », Tuấn quay ngoắt người lại, nhìn đám đông ào ạt phía trước như để lượng sức « địch » rồi bặm môi, nhào vô chen tiếp.
Còn mình Thảo, anh chàng lắc đầu tỏ vẻ thương hại cho bạn, người ta đã xem cho rõ ràng như vậy còn không tin. Đã thế cứ để cho chen vào, có mệt cũng đáng kiếp. Bây giờ thì Thảo ung dung lắm, mình đỗ khá cơ mà, mọi người chắc phải phục lắm. Bé Thanh hết dám nói là mình ăn hại.
Bỗng nhiên, Thảo thấy hình như mặt mình lạnh hẳn đi. Thật chết, lúc nãy vào xem, thấy mình đậu khá. Thảo mừng quá quên cả việc xem số báo danh. Ấy, xem cho bạn thì kỹ mà xem cho mình thì cuống.
Anh chàng nhìn lại cái thân hình tiều tụy của mình, với đôi dép còn lại một chiếc, rồi quay mình, gọi lớn:
– Tuấn ơi, đợi tao với.
Và cứ thế, một chân đất, một chân dép, Thảo lại huỳnh huỵch chen vào, lẫn lộn trong một rừng người chôn bôn hối hả.
***
– Nhanh tay một chút, Tuấn ơi!
Chị Tâm vừa giục em, vừa thoăn thoắt xếp đồ vào hai cái giỏ nylon. Chao ơi là nhiều thứ: mấy cái bánh mì dài vàng sậm, nửa cái giò còn gói trong lá, ba hộp thịt, rồi nào là dưa, cà, dao … đủ thứ. Thảo ngây người đứng nhìn! Sao mà chị Tâm khéo quá thế? Ngần ấy thứ lỉnh kỉnh, chỉ một thoáng sau đã nằm gọn ghẽ trong giỏ. Giá mà Thảo phải xếp nhỉ! Không biết đến bao giờ mới xong, và chắc là con dư ra ngoài ít ra hai cái bánh mì.
– Ơ kìa, Thảo! Giúp tao một tay với!
Thảo giật mình bước vội về phía Tuấn. Anh chàng đang loay hoay với cái lều, gấp mãi không xong. Thảo trêu:
– Thế kiến thức trại sinh mày cất đâu hết rồi?
Tuấn cãi:
– Lều trại khác! Cái lều quỷ này may kiểu gì kỳ quá!
Chị Tâm nghe thấy, phì cười:
– Cái lều hách vậy mà Tuấn lại kêu là lều quỷ. Ngày ở Đà Lạt bọn chị đi chơi rừng chuyên môn đem nó đi theo đấy. Bởi vậy chị quý lắm, hôm về Sài Gòn tuy hành lý đã nặng, chị vẫn cố vác cái « lều quỷ » theo.
Chị Tâm nhắc lại hai tiếng « lều quỷ » một cách thích thú. Tuấn biết bị trêu, tức mình:
– Đi pic-nic mà đem theo làm chi, có phải cắm trại đâu mà vác lều theo nặng thấy mồ.
Chị Tâm dỗ ngọt:
– Thôi, chịu khó đi cậu. Rồi khi căng nó lên, cậu mới thấy thích thú.
Thảo vừa giúp Tuấn gấp lều, vừa ngắm nghía. Quả nhiên cái lều may thứ vải nhựa mỏng, màu cam nhạt, trông tươi tắn, không giống màu xám xịt của những chiếc lều khác. Buộc xong nút dây cuối cùng, cả hai đứng dậy. Tuấn vươn vai:
– Rồi, xong. Khiếp!
Ba chị em vào xin phép ba má Tuấn, hai ông bà cười dễ dãi nói:
– Tâm nhớ dắt hai em về sớm nhé.
Tuấn huých tay Thảo, nói nhỏ:
– Gớm hai ông bà cho bọn mình là trẻ lên ba không bằng. Chẳng biết ai phải dắt ai.
Thảo muốn cười, nhưng mím môi, cố nín.
Ba chị em ra lấy xe. Chiếc Mobylette của Thảo gửi lại ở nhà Tuấn.
Tuấn đi Honda, chở theo lều và một chiếc giỏ. Thảo đi chiếc Suzuki của chị Tâm, chở chị và một chiếc giỏ nữa. Thảo có vẻ cảm động, và anh chàng thấy mình quan trọng: làm tài xế cho chị Tâm cơ mà.
Hai chiếc xe song đôi, nhắm hướng đường Quốc lộ. Buổi sáng hôm nay có nắng nhẹ, gió mát và trên trời thì mây xanh ngát mắt, Thảo thấy lòng rộn rã reo vui, anh chàng nghe rõ cả tiếng tim mình đập mạnh, hơi thở khác thường. Thảo muốn phóng xe thật nhanh và lái thật bay bướm, nhưng nghĩ lại, Thảo thấy không nên. Chị Tâm đâu có phải trẻ con mà trổ tài phóng xe với chị? Mà mình cũng đâu còn trẻ con nữa! Bởi vậy cách tốt nhất là đi cho thật nghiêm trang và đúng luật đi đường. Người lớn không còn bồng bột hay khoe những cái nhỏ nhặt nữa. Nghĩ vậy, Thảo mím môi mím lợi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đầu giữ ngay ngắn, không quay qua quay lại, dáng người ngay thẳng, đường hoàng. Nhưng mới được một lúc thì chị Tâm nói một câu làm Thảo cụt hứng:
– Thảo ngồi cứ như là ông tượng gỗ ấy.
À, thế tức là chị Tâm chê mình nhát đây, đi xe sợ ngã phải ngồi thật vững. Thảo đâu có tệ như thế! Phải cho chị ấy biết mới được. Thế là hùng hổ, anh chàng rồ ga lên, nghiêng người sang bên trái, chiếc xe nghiêng theo, loáng một cái xe của Thảo phóng vút qua xe Tuấn đang chạy phía trước. Tóc chị Tâm bay ra phía sau mặt! Thảo cứ lầm lì phóng tiếp. Có tiếng chị Tâm kêu hốt hoảng:
– Thảo! Chạy chậm chút nào, chị sợ quá!
Chị Tâm đã biết sợ! Thảo thích lắm, như thế chị mới phục Thảo, mới không chê Thảo chứ. Anh chàng để nhỏ ga cho chiếc xe chạy chậm lại. Tuấn lướt xe từ phía sau tới:
– Khỉ! Điên à?
Nhưng Thảo không trả lời, chỉ mím miệng cười. Giọng chị Tâm còn hổn hển:
– Ông tướng làm cho chị hết hồn! Sao tự nhiên lại chạy nhanh như vậy?
Thảo cười:
– Tại Thảo muốn trêu chị, làm cho chị sợ.
– Vậy thì chị sợ rồi đấy. Tha cho chị đi nhé.
Giọng chị ngọt ngào, Thảo tự ái được vuốt ve, cho là mình oai lắm, cứ toe miệng cười mãi.
Hai chiếc xe ngoan ngoãn nối đuôi nhau chạy qua ngã thư Thủ Đức, nhắm hướng Suối Tiên, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Gửi xe ở cái quán nhỏ bên ven đường, ba chị em đi bộ tiến sâu vào phía trong. Tuấn hăm hở vác lều chạy trước, anh chàng tỏ vẻ thành thạo, quay lại đàng sau nói:
– Phía bên tay trái có một khu đất trống đẹp lắm chị à, mình ở đấy suốt ngày cũng không chán. Bọn em cắm trại ở đó hoài.
Chị Tâm vui vẻ nắm tay Thảo, rảo bước, chị thoăn thoắt nhảy qua những mô đất gồ ghề trên đường đi, làm Thảo phục hết sức. Ở nhà Thảo cứ ngỡ là mình với Tuấn phải đỡ chị cơ đấy. Như hiểu được ý nghĩ của Thảo, chị Tâm bảo:
– Chị đi bộ leo đồi, lội suối quen rồi, ngày ở Đà Lạt tuần nào chị chả đi chơi đồi hay thung lũng với các bạn.
Ngừng một chút, chị tiếp:
– Nhưng mà cũng mệt rồi đấy Thảo ạ, chị em mình đi chậm lại một chút, mặc cho Tuấn vào dọn chỗ trước. Chị cũng muốn thử tài tháo vát của nó xem sao.
Hai chị em chậm bước. Một luồng gió thổi tạt qua, mát ơi là mát. Thảo thấy đất trời hôm nay sao trong sáng và tươi đẹp quá. Một bụi sim dại lả lơi theo chiều gió. Thảo cúi xuống ngắt một bông sim tím, đưa chị Tâm:
– Thảo tặng chị.
Chị Tâm mỉm cười, cầm lấy bông hoa, ngắm nhìn những cánh hoa tím mỏng manh, chị buột khen:
– Bông hoa đẹp quá! Cảm ơn Thảo nhé.
Thảo nói một câu rất … cải lương:
– Nhưng không hoa nào đẹp bằng chị!
Chị Tâm tròn mắt nhìn Thảo cười dòn:
– Em của chị xem vậy mà gớm lắm nhé! Đã nói với cô bạn nào như vậy chưa?
Tự nhiên Thảo thấy ngượng, mặt nóng ran, hình như lúc ấy hai má Thảo đỏ bừng lên thì phải. Chị Tâm dịu dàng:
– Có gì đâu! Lớn rồi, cậu nào chẳng có một vài cô bạn gái. Hôm nào dẫn mấy cô lại chơi với chị đi nào.
Thảo tức quá. Chị Tâm, Thảo chả có bạn gái nào hết, Thảo cũng chả muốn quen với cô nào nữa. Thảo chỉ có chị, sao chị không hiểu như thế?
Có tiếng hú của Tuấn ở xa xa, chị Tâm kéo Thảo chạy nhanh:
– Tuấn gọi, mau chân lên Thảo.
Hai chị em chạy sát nhau, chân Thảo chạy nhanh và máu Thảo cũng chạy nhanh trong huyết quản.
Bóng Tuấn hiện ra phía trước. Anh chàng đang lui cui tháo dây buộc lều. Thấy hai người chạy tới, Tuấn nói to:
– May quá, hôm nay không có ai xí trước chỗ này, bọn mình tha hồ tung hoành.
Thảo ngồi xuống bên cạnh bạn:
– Dựng lều chỗ nào đây?
Tuấn tỏ vẻ thông thao, đưa tay chỉ sang bên phải:
– Đằng kia có cây điều cành mọc đâm ngang ra, coi ngộ mà mát lắm. Mình dựng lều ngay dưới cành cây ấy.
Ba chị em cắm lều thật nhanh. Nhìn chiếc lều mới căng phẳng phiu, Tuấn xoa tay khoái chí:
– Bọn mình vô địch về nghề cắm lều mất thôi.
Nhưng chị Tâm đã cầm quả banh tung lên, gọi to:
– Đứng đấy mà khen nhau mãi, ra đây chơi ném banh đi.
Ba người chơi banh chuyền: hai người đứng hai đầu chuyền banh cho nhau, người còn lại đứng ở giữa phải cướp cho được trái banh, ai bị mất banh, phải ra giữa thay thế cho người kia. Chị Tâm tình nguyện đứng giữa trước. Trái banh chuyền qua, chuyền lại, Tuấn khoái chí cười nắc nẻ. Nhưng Thảo thì thương chị Tâm lắm! Chị chạy sang bên này, rồi lại sang bên kia, đến mấy mươi lần mà chả tranh banh được. Thảo đâu nỡ thế, phải « hy sinh » cứu chị mới được. Bởi thế, lừa cho trái banh vừa bay đến, Thảo giơ hai tay tạt mạnh nó về phía trước. Sợ Tuấn biết, mà cũng sợ luôn cả chị Tâm nữa, Thảo giả bộ la lớn:
– Ui chao, đau tay quá! Mày dại quá Tuấn ơi, ném mạnh như thế thì ai bắt được trái banh.
Và Thảo với bộ mặt đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướng chạy ra đứng thay chỗ cho chị.
Tuấn vô tình không biết, anh chàng càng ném khỏe và rất hãnh diện là mình không bị phạt đứng giữa lần nào. Nhưng cử chỉ của Thảo làm sao qua được đôi mắt tinh anh của chị Tâm. Bởi thế, buổi trưa sau khi ăn uống xong xuôi, nhân lúc Tuấn ra suối vớt cá lòng tong, chỉ còn lại Thảo với chị Tâm trong lều, chị Tâm vừa bứt sợi cỏ trước mặt, vừa hỏi:
– Sao lúc sáng Thảo vờ bắt hụt banh thế?
Thảo chối phắt:
– Đâu có! Tuấn nó ném mạnh thế, sức có gấp đôi Thảo cũng chả bắt được.
Nhưng chị Tâm nhìn sâu vào mắt Thảo, chậm rãi:
– Tại sao phải nói dối chị? Có gì đâu!
Ừ nhỉ! Có gì đâu phải giấu. Thảo bẽn lẽn cúi đầu nói nhỏ:
– Tại Thảo thương chị. Thảo không muốn chị chạy nhiều, mệt lắm.
Chị Tâm có vẻ cảm động, chị nắm nhẹ tay Thảo, nói:
– Thế Thảo chạy thì không mệt à?
Thảo thấy mình là một anh hùng, mà anh hùng thì có sá gì cái chuyện phải chạy qua chạy lại giành trái banh, đáp liền:
– Không! Thảo là con trai chạy mấy vòng thì có thấm tháp gì.
Rồi thật thà, Thảo kể lể:
– Có lần nhà bị cúp nước, mẹ nhờ Thảo ra tận « phông-tên » đầu đường xách nước. Thảo xách cả chục đôi cũng chỉ hơi mỏi một bên vai.
Chị Tâm vui vẻ hỏi:
– Thế Thảo không mắc cở à?
Thảo trợn đôi lông mày:
– Giúp mẹ thì có gì mà phải mắc cở.
Rồi anh chàng nhỏ giọng:
– Hôm ấy mấy đứa con gái hàng xóm nó có cười Thảo đấy, nhưng Thảo đứng lại mắng liền. Chúng nó tịt mất, nhưng từ đấy ghét Thảo lắm.
– Thế Thảo không để ý đến cô nào à?
Thảo bậm môi, quả quyết:
– Không!
Nhưng rồi nghĩ làm sao, Thảo thở dài một cái rất là người lớn, nhẹ giọng:
– Chị xem, tim Thảo cứng như đá, thế mà Thảo cũng vừa để ý đến một người rồi đấy.
Chị Tâm cười thật tươi:
– Cậu nào mà chả thế. Tuấn cũng vậy, chị biết nó mến cô bé Vân học cùng lớp Anh văn. Những tình cảm thơ trẻ như thế thật đẹp.
Nhưng chị định nói, « nhưng không bền vững » thì Thảo cướp lời:
– Chuyện của Tuấn thế nào Thảo chả biết, nhưng với Thảo, Thảo không trẻ con đâu. Thương ai là Thảo thương suốt đời.
Chị Tâm suýt cười, nhưng giữ được. Thật ra thì đã có Tuấn tỉ tê với chị là đã « thương suốt đời » một cô bé khác, nhưng chỉ được chừng hơn một tháng sau, chị hỏi lại thì Tuấn chép miệng một cách chán nản và trả lời rất nghiêm trang, như một ông cụ non:
– Em với cô bé ấy không hợp.
Chữ « không hợp » ấy, sau này Tuấn mới giải thích là đã có lần Tuấn rủ cô bé đi ăn kem nhưng cô nhất định không đi, viện cớ là cô có hẹn với mấy cô bạn khác đi sắm vải may áo. Thế là hai bên giận nhau và chỉ một tuần sau, Tuấn quen Vân.
Nhưng chị Tâm không ngờ rằng trong lúc chị tức cười như vậy thì tim Thảo nhảy loạn xạ. Thảo đang bộc lộ cả tâm hồn mình cho người Thảo thương mến. Hồi hộp, Thảo hỏi:
– Thế … thế chị Tâm hiện giờ có ai thương không?
Vô tình, chị Tâm trả lời:
– Chị mới thương một người, Thảo ạ, chị lớn rồi, cũng đã đến tuổi yêu thương.
Tim Thảo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thảo hỏi:
– Khi thương người ta chị thấy thế nào?
Câu hỏi ngớ ngẩn làm chị Tâm một lần nữa suýt cười, nhưng chị không muốn làm buồn lòng cậu em trai mới nhận, thành thử trả lời:
– Khi thương người ta thì lúc xa chị thấy nhớ, lúc gần chị thấy vui, và chị quý mến tất cả những gì thuộc về người ấy, chị thích nghe tất cả những câu chuyện liên quan đến người ấy. Đêm đêm, chị cầu nguyện cho người ấy được mọi điều sung sướng và chị với người ấy được gần nhau mãi mãi.
Thảo vừa thở vừa nói:
– Khi thương ai, Thảo cũng vậy.
– Nhưng Thảo còn nhỏ mà.
– Không, Thảo lớn rồi. Thảo đã biết thế nào là nhớ, là thương.
Có tiếng Tuấn vừa chạy vừa reo:
– A ha, chị Tâm ơi, Thảo ơi! Tuấn vớt được ba con cá.
Dịp may đã hết rồi, Thảo giơ tay bứt một bông hoa ngoài cửa lều, ném vội vào lòng chị Tâm, nói nhanh:
– Thảo tặng chị.
Chị Tâm ngạc nhiên! Buổi sáng Thảo đã « Thảo tặng chị » một bông hoa, bây giờ lại một lần nữa « Thảo tặng chị » bông thứ hai, tặng bằng cách ném thật vội. Kỳ nhỉ!
Thảo buông bút, thở một hơi dài thoải mái:
– Xong xuôi …
Nhìn qua Tuấn, thấy bạn còn đang hý hoáy viết, nét mặt cau cau, Thảo muốn cười quá, nhưng rồi chỉ hỏi:
– Xong chưa mày, nghiệm số x’ là bao nhiêu?
Tuấn nhăn nhó:
– Hình như tao tính sai mất cái đạo hàm rồi. Nó tùm lum cả một đám, chẳng đâu vào đâu hết đây nè!!!
Rồi quay qua, giật lấy tờ giấy nháp của bạn, tay kia Tuấn vớ lấy bút vừa ném lên mặt bàn lúc nãy, miệng nói:
– Xem nào, chỉ cần biết cái đạo hàm bao nhiêu là tao tính ra cho bằng hết. Mà có lẽ hôm nào mày phải chỉ cho tao cách lấy đạo hàm thần tốc của mày mới được. Coi bộ tao mất thời giờ cho nó nhiều quá, không lợi chút nào.
Mặt Tuấn cau cau – thói quen của anh chàng, mắt liếc nhanh trên những hàng số chi chít trong tờ giấy nháp của bạn, Tuấn vụt kêu lên:
– Thảo nào..
Thảo hóm hỉnh:
– Ấy, sao phạm húy như vậy?
Không để ý đến câu nói đùa của bạn, Tuấn đưa bút sửa mấy con số trong tờ giấy nháp của mình, tươi cười:
– Rồi! Cái đạo hàm quỷ! Có chút xíu mà mất công làm hư hết bài toán!
Rồi tay viết lia lịa, Tuấn vui vẻ hát:
– Lá lá lá lá la la … Đời đẹp quá a a a a bài thơ!
Thảo buồn cười:
– Còn bày đặt hát với hỏng nữa, lại sai bây giờ. Mà cái bài hát cũ xì rồi sao mày cứ nghêu ngao hoài vậy?
Tuấn cười:
– Tại tao thấy đời nó đẹp như bài thơ thật!
Thảo đùa:
– Chứ không phải đẹp như một bài toán có đạo hàm hở?
– Phải chứ! Nhưng khi lấy xong đạo hàm thì bài toán đẹp như bài thơ.
Thảo im lặng chờ bạn giải nốt bài toán, mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ. Tấm màn cửa bay bay trong gió làm cho hình ảnh bên ngoài khi ẩn khi hiện. Tuy nhiên, Thảo cũng nhận ra buổi chiều nay thật đẹp, một buổi chiều hiếm có ở Sài Gòn. Mấy hôm nay trời nắng gắt như lửa đổ. Trẻ con, người lớn thi nhau ốm lăn lóc, người nào cũng thấy như tay chân bải hoải, không muốn làm việc. Thành phố chói chang ánh sáng khiến người ta nhức đầu, lóa mắt. Thảo nghe hoài câu thành ngữ: « Nắng lửa, mưa dầu », mưa dầu không biết làm sao, chứ nắng như thế này đúng là nắng lửa. Vậy mà sáng hôm nay, khi thành phố mới thức giấc và như còn ngái ngủ, người ta cảm thấy có một cái gì là lạ, một thay đổi nào đó dường như mới xảy ra trong đêm. Niềm khoan khoái len lỏi vào từng người cùng với làn gió mát, hơi lạnh, phảng phất cái lạnh heo may của một ngày chớm đông đất Bắc. Người ta có niềm vui của một người ốm mới khỏi, của một anh đốt than vừa bước ra khỏi lò. Đêm vừa rồi thời tiết đột ngột thay đổi: Thảo nhớ ra là lúc đêm, Thảo đã phải lấy chân khoèo tấm chăn dạ mỏng xếp ngay ngắn ở cuối giường, cái chăn dễ thường đến gần nửa tháng Thảo không phải dùng đến, rồi vẫn nhắm tịt mắt ngủ, Thảo dùng cả hai tay, hai chân giũ tấm chăn ra, kéo lên đắp sát tận cằm. Buổi sáng dậy, nghĩ đến chuyện tung chăn bước ra khỏi giường đã thấy hơi ngại ngùng và khi múc nước rửa mặt thì quả tình là hơi ngán. Vào lớp, hôm nay đã có vài bóng áo len, mọi người nhìn nhau, như tìm ở nhau một cái gì lạ lùng hơn những ngày qua ; sự thay đổi thời tiết kéo theo nhiều thay đổi khác: màu sắc của thành phố, những âm thanh, và có lẽ ngay cả tâm tình của con người. Nhìn vài anh học trò co ro trong chiếc áo lạnh, thầy dạy Lý cười có vẻ giễu cợt, bảo cả lớp:
– Chết thật! Trời mát như thế này mà các anh phải lôi áo rét ra mặc thì khiếp quá.
Cả lớp ồ lên, một chàng nổi tiếng hài hước phát biểu ý kiến:
– Leo ơi (anh chàng le dài cái lưỡi ra – cả lớp cười). Lạnh rung cả tay chân mà thầy bảo là mát. Lẽ ra hôm nay chúng em ở nhà … nghỉ mát cơ đấy. Tại … nhớ thầy quá, phải co ro đến trường.
Thầy cười, nhưng rồi điềm nhiên trả lời:
– Thanh niên mà như thế này cả thì thật là nguy hiểm. Vậy mà nói đến « can đảm », « xông pha » thì mặt anh nào anh ấy cứ sáng rực lên, tưởng như là mình luôn luôn sẵn sàng chấp nhận mọi gian khổ.
Một anh nghe thầy nói khích, vội thưa:
– Thưa thầy, em hết lạnh rồi.
Cả lớp cười, Thảo cũng cười, nghĩ:
– Nghe nói khích, anh chàng nóng cả mặt thì lạnh lùng gì nữa.
Thảo đồng ý với thầy là để luyện tập ý chí, hôm nay tuy có hơi lạnh chút xíu, bọn con trai cũng không nên vội mặc áo lạnh ; nhưng với các cô thì việc khoác thêm một chiếc áo len nhẹ thật là đáng … khuyến khích. Thảo thấy hôm nay thành phố đẹp hẳn lên với những áo len đủ màu, đủ vẻ của các cô nữ sinh. Thảo cho rằng khi các cô mặc thêm áo len, thì cái vẻ dịu dàng, đằm thắm, và cả nét quý phái nữa tăng lên rất nhiều. Buổi sáng, Thảo chạy xe sau một cô học trò, có lẽ học cùng trường: cô khoác một mảnh áo len tím hồng, mớ tóc đen thả dài, màu tóc đen nổi bật trên nền len tím, màu len tím nổi bật trên vạt áo đồng phục trắng, còn cô thì nổi bật trên con đường có hai hàng cây sao cao vút. Đẹp. Dễ thương. Dịu dàng chi lạ!
Thời tiết êm đềm như thế kéo cho đến trưa đến chiều. Và bây giờ bên ngoài có nắng vàng thật nhẹ, trải đều trên nhà cửa, cây cối và đường phố. Hôm nay không còn nắng lửa, mà là một thứ nắng ấm áp, mềm mại như áo lụa Hà Đông ; trời có gió mát và trên không có những cuộn mây trắng nõn nà chạy đuổi nhau trôi giạt về đâu …
Suýt nữa thì Thảo nghĩ ra được mấy câu thơ, nếu Tuấn không vỗ vai bạn thật mạnh, hét lớn:
– Xong rồi, kết quả y hệt của mày!
Nhìn mặt bạn ngơ ngác, Tuấn cười to:
– Trời ơi, mặt mày ngẩn ra trông kỳ cục quá … À, à biết rồi, thi sĩ định mở hũ thơ phải không!
Thảo tức mình, chọc lại:
– Kệ, tao muốn mở hũ gì cũng được, hũ thơ, hũ mắm, hũ tương cũng mặc! Nhưng cái giọng mày nó ồ ồ như con vịt đực.
Không ngờ Tuấn phản công ngay ; anh chàng ra dáng trầm ngâm, chậm rải nói:
– Cổ nhân có phán: « Chân mình dính lấm bê bê, lại còn đốt đuốc mà rê chân người ». Chí lý thay! Thảo ạ. Cũng như giọng nhà ngươi cũng ồ ồ không thua gì ta, thế mà nhà người không biết phận, cứ nhắm mắt chê ta, há không phải là chuyện lạ lắm ru?
Cái thằng có giọng nói thật đáng ghét, Thảo nghĩ, nhưng mà nó nói đúng. Thảo đành thua vậy, nên xuống giọng:
– Ừ nhỉ, quên mất, tao cũng như thế thật. Mà Tuấn này …
– Gì?
– Lỗ thật!
– Lỗ cái gì? Cái gì lỗ?
– Cái giọng nói kỳ cục của tao với mày đó! Lỗ lắm. Bây giờ trong lớp muốn lén ông thầy nói chuyện một chút cũng không được, giọng mình nó ồ ề vang cả một góc lớp, ổng biết ngay. Hết nhúc nhích!
Tuấn nghiêm trang trở lại:
– Tao với mày đang bể tiếng mà. Rồi nó hết đi chứ.
– Sao mày biết?
– Bữa nọ mẹ tao nói mà. Hôm ấy tao cũng nói cái giọng ồ ồ như thế. Chị Tâm bỗng vỗ tay, vừa cười vừa nói: « Mẹ ơi, Tuấn nó bể tiếng rồi ». Tao nghe thế, tưởng chị ấy chọc mới bảo: « Tiếng em có phải là ly là chén đâu mà chị bảo bể với vỡ ». Nhưng mẹ tao nghiêm trang bảo: « Có chứ Tuấn, đến tuổi thì tiếng nó vỡ ra ». Tao nghe vậy sợ quá, hỏi lại: « Nhưng giọng con nó bể rồi thì cứ như vậy mãi à? ». Mẹ tao bảo: « Không, rồi nó hết đi chứ. »
Thảo càng thêm thắc mắc:
– Mẹ mày bảo đến tuổi thì tiếng nó bể, nhưng mà tuổi gì chứ?
Tuấn ngập ngừng:
– Tao cũng không biết rõ nữa. Thú thật lúc ấy tao cũng thắc mắc như mày, đã định hỏi, nhưng tự nhiên tao thấy xấu hổ, lỉnh luôn ra ngoài sân. Tao đoán « đến tuổi » tức là mình đã bắt đầu lớn.
Thảo đưa tay sờ cằm nghĩ ngợi. Bất chợt Thảo có một cảm giác là lạ, không biết là ở tay hay ở cằm, cái cảm giác gây ra bởi mấy sợi râu vừa nhú, đâm vào ngón tay, nhồn nhột. Thảo kéo tay bạn, nói nhỏ:
– Mày ạ, tao nói cái này, cấm đứa nào cười đấy nhé!
Tuấn gật đầu:
– Rồi, tao mà thèm cười mày à. Có cái gì bí mật vậy, nói nghe coi?
Thảo thì thào:
– Tao có râu mày ạ!
Tuấn đẩy bạn ra, cười lớn:
– Tưởng gì …
– Tao đã bảo cấm không được cười cơ mà.
– Ừ nhỉ quên mất. Thôi, không cười nữa. Mày có giận tao không?
– Không, tại mày quên mà. Nhưng bộ mày cũng có râu à?
Tuấn vênh mặt:
– Có chứ sao! Tại thấy ngưa ngứa, tao nhổ quách. Nhổ râu bỗng nhiên trở thành một môn giải trí lành mạnh của tao.
Thảo vẫn có vẻ không yên lòng:
– Sao mày lại nhổ râu nhỉ. Mà này, mày có … có râu lâu chưa?
Câu hỏi vớ vẩn của bạn làm Tuấn ấp úng:
– Tao cũng không biết nữa. Một hôm sờ cằm tao thấy vương vướng, soi gương thấy hai ba cái râu, tao nhổ phắt. Mà làm gì mày thắc mắc về mấy cái râu hoài vậy?
Thảo nói thật:
– Tại tao thấy hình như cái chuyện bể tiếng của mình với chuyện mọc râu có liên quan với nhau. Hay … hôm nào mày thử hỏi mẹ mày xem, nghe?
Tuấn lắc đầu nguầy nguậy:
– Chịu thôi, kỳ cục thấy mồ. Tao nghi vừa hỏi xong thì mẹ tao phá ra cười quá.
– Thế hỏi ba mày vậy.
– Ba tao đi làm suốt ngày. Giờ đâu mà nghe tao hỏi chuyện lẩm cẩm! Sao mày không hỏi mẹ mày có hơn không?
– Tao cũng chịu như mày. Tưởng mày bạo hơn tao mới nhờ chứ.
Giọng Tuấn trở nên nghĩ ngợi:
– Giá ba má mình biết mình đang nghĩ những gì, giải thích cho mình biết nhỉ. Chứ còn hỏi thì … khó quá.
Hai đứa nhìn nhau. Không khí trong phòng bỗng nhiên trầm lại. Thảo nghe rõ tiếng gió thổi rì rào bên ngoài. Cành ngọc lan non vật vờ trong không gian, một cánh chim ở đâu vút nhanh qua cửa sổ, để rơi lại mấy tiếng kêu ríu rít. Thảo nghe trong lòng mình rào rạt một sức sống mãnh liệt, muốn bộc phát, muốn phá tung lồng ngực và các mạch máu, thớ thịt. Nhưng hình như sức sống ấy bị một cái gì giữ lại, gò bó, không được như cành ngọc lan trong gió, không được như cánh chim tự do chao lượn trong không. Nhìn Tuấn, Thảo thấy đôi mắt bạn cũng nói lên niềm khao khát đó, mối khao khát thật mông lung, mơ hồ nhưng lại thật rào rạt, như tiếng reo rì rào của đồng lúa chín trong gió chiều.
Không khí vẫn chìm lặng, Thảo nghĩ mãi không tìm được câu nào nối tiếp câu chuyện bị ngắt quãng, để đánh tan bầu không khí « hắc ám » đang bao trùm lấy hai đứa. Cuối cùng Thảo nghĩ ra được một câu hỏi, cũng là một thắc mắc của mình, mà lúc nãy, mãi nghĩ ngợi về chuyện bể tiếng và mấy sợi râu Thảo quên khuấy đi mất. Vỗ vai Tuấn, Thảo hỏi:
– Lúc nãy mày nói chị Tâm chị tiếc gì đó? Lại nhà mày mấy lần mà có thấy bà chị cô em nào đâu?
Như được dịp để nói, Tuấn tía lia:
– À … à, bà chị của tao! Chị Tâm của tao! Chị Tâm của tao tuyệt hết chỗ nói. Cả tháng nay mày không lại tao chơi thì không biết cũng phải. Chị ở Đà Lạt cả ba năm trời, một bà dì có cửa hàng trên đó không có người phụ giúp, nhất định năn nỉ ba mẹ tao cho chị lên trên ấy, bà hứa sẽ nuôi chị như con ruột …
Thảo ngắt lời:
– Thế ba mẹ mày bằng lòng?
– Bằng lòng. Chị tao ở trên ấy mấy năm. Bây giờ tốt nghiệp Tú Tài rồi chị về Sài Gòn học đại học sư phạm.
– Thế là bà dì lại ở một mình?
Tuấn hạ giọng:
– Ừ, biết làm sao bây giờ. Chị tao thích làm cô giáo hơn là cô hàng xén. Nghề dạy học hợp với chị ấy hơn là nghề buôn bán.
Thảo nói:
– Nhưng tao chưa thấy chị ấy tuyệt chỗ nào cả.
Tuấn trợn mắt phản đối:
– Ai bảo mày? Đã thấy chị ấy bao giờ đâu mà dám phê bình.
Rồi giật giật chiếc áo sơ mi đang mặc, Tuấn hùng hổ tiếp:
– Thế mày không thấy dạo này áo quần tao bận gọn gàng, sạch sẽ hơn trước à? Chính chị ấy giặt ủi cho tao đấy chứ. Chị ấy bắt tao ra đường phải ăn vận đàng hoàng, đi giầy hay đi săng-đan tử tế, đầu tóc chải cẩn thận …
Thảo trêu bạn:
– Mày đến thành công tử bột mất thôi!
Tuấn lại trợn mắt cãi:
– Ai bảo mày ăn mặc sạch sẽ là công tử bột?
Tuấn nói nho nhỏ: Chị Tâm tao bảo con gái nó chúa là khinh mấy đứa con trai để đầu tóc, áo quần dơ dáy.
Thảo chế:
– Thế là mày sợ con gái rồi. Con gái nó nghĩ kệ chúng nó chứ, mình có chơi với chúng nó đâu mà sợ. Bộ con trai với nhau không đủ sao, có chết chóc gì đâu?
Tuấn cười, nheo mũi:
– Thôi « cụ » ơi, đừng giả vờ nữa, « nhà cháu » nghe buồn cười hết sức.
Thảo cũng cười theo, thú nhận và cảm thấy hôm nay mình bị bạn cho đo ván nhiều quá. Kể ra thì chỉ con trai với nhau thôi cũng chẳng chết chóc gì thật, nhưng nếu bảo « đủ không » thì quả tình « không đủ ». Thảo nhớ kỳ trại Vũng Tàu cách đây hai tháng. Đi trại có khác, các nàng áo xanh, áo đỏ đủ màu đủ kiểu làm mấy cậu cứ là hoa cả mắt, và cậu Thảo nhà ta đã từng ngẩn tò te nhìn bé Thúy, búp bê của lớp 11B, vùng vẫy trong những đợt sóng trắng xóa! Cái hình dáng nhỏ nhắn trong bộ áo tắm đỏ thật bắt mắt làm Thảo thấy nao nao. Thảo muốn bắt chước mấy người bạn đang ra công đẩy chiếc phao của Thúy ra xa, nhưng nghĩ sao lại thôi ; không biết vì Thảo không muốn « tầm thường » như các bạn hay vì … nhát, chỉ biết rằng sau kỳ trại Thảo thấy tiếc nhớ vu vơ và mỗi khi đi học sớm, gặp có mình Thúy trong lớp, Thảo thấy ngượng ngùng, hồi hộp sao đâu!
« Không đủ » thật, vì nhiều lúc Thảo có những câu chuyện, những ý nghĩ muốn nói cho một người khác nghe, một người nào thật dịu dàng, biết đón nhận lời nói của Thảo, biết khuyến khích Thảo, biết thông cảm và biết … phục Thảo. « Nhân vật » đó không thể là một thằng bạn trai, dù là thằng bạn thân như Tuấn.
Và niềm khao khát của Thảo thật mông lung nhưng cũng thật mãnh liệt. Đúng ra ước mơ của Thảo không dừng lại ở Thúy. Cô bé chỉ là một hình ảnh gần gũi, quen thuộc nhất tượng trưng cho cái đặc tính dịu dàng, âu yếm mà Thảo đang cần thiết. Thảo cần một tình cảm thắm thiết, không ồn ào! Tuấn tuy là bạn thân, nhưng lúc nào cũng thích nói cười oang oang, cử động mạnh mẽ, đôi khi còn bắt nạt Thảo nữa. Không! Phải có một người, một cô bạn gái vui tươi nhưng e lệ, khép nép mà Thảo thấy mình có thể bảo vệ, dẫn dắt được cô ta. Thảo sống hoài trong tập thể bọn con trai, đi đâu cũng năm bảy đứa nghịch ngợm, phá phách, cười đùa vui vẻ! Đến lúc Thảo thấy cần một tình cảm đơn lẻ, riêng chỉ hai người với những câu trao đổi nhẹ nhàng, những tia nhìn thân mật ý nghĩa.
Những ý nghĩ này nhiều khi làm Thảo xấu hổ, tuy trong thâm tâm Thảo không thấy gì là xấu cả. Có gì xấu đâu khi người ta muốn được yêu thương? Thế mà Thảo vẫn ngại ngùng không dám nói những ý nghĩ « thầm kín » của mình ra với ai, kể cả Tuấn.
– Thảo!
Thảo giật mình, nhướng mắt nhìn bạn. Tuấn hỏi:
– Nhà ngươi đang nghĩ gì?
Thảo chối phắt:
– Chả nghĩ gì cả, rồi sao?
– Chẳng sao hết! Nhưng mặt mày cứ nghệt ra trông thảm hại quá. Bình tĩnh nghe tao hỏi đây: thứ năm tuần tới mầy có biết lễ gì không?
Thảo nhẩm tính trả lời:
– Cả tuần tới có cái lễ quái gì đâu?
Tuấn trợn mắt:
– Như vậy thì ngươi vô tình thật! Thứ năm tuần tới là lễ sinh nhật của một bậc vĩ nhân. Mà vĩ nhân ấy đang ngồi trước mặt ngươi, đó là Đức Phạm Anh Tuấn vậy.
Thảo cười xòa:
– Gớm, làm như là to tát lắm!
Tuấn vênh mặt:
– Chứ lại không to à?
Rồi nghiêm trang trở lại:
– Thôi, đừng đùa nữa. Hôm đó nhớ lại nhà tao cho tao vui nhé.
– Có đông người ta không?
Tuấn xua tay:
– Mầy biết tao ít bạn mà. Với lại mời đông thì lo làm sao cho đủ. Cái này gọi là « trong vòng thân mật » thôi! Chàng ta nheo mũi: Tuy vậy chứ cũng có các « bông hoa » như thường …
Tuấn bỏ dở câu nói nửa chừng. Thảo hỏi:
– Dễ thương không?
– Yên chí, bạn của Tuấn cơ mà. Cam đoan là dễ thương hơn Thúy của mày.
Thảo cảm thấy hai tai nóng bừng. Anh chàng giả vờ:
– Thúy nào?
– Búp bê lớp mình ấy. Vờ mãi.
Thảo xấu hổ thật sự:
– Ơ hơ, đâu phải của tao! Mày nói nhảm nhé.
Tuấn cười:
– Thì gọi thế cho mày thích. Không thích vậy à?
Mặt Thảo nghệt ra:
– Cũng … thích chứ! Nhưng mà nó biết thì sao?
Tuấn vỗ tay vào nhau có vẻ chán nản:
– Mày cù lần chúa! Nó biết thì làm sao nào?
– Nó giận mình.
Tuấn bĩu môi:
– Cái đó chưa chắc bạn ơi. Bạn nên nhớ là nhiều người bị bạn bè gán ghép vào nhau, về sau thành ra … thật.
Mặt Tuấn tỏ vẻ khó khăn:
– Nhưng mà … tao không thích thế. Tao muốn … quen thôi.
– Quen làm gì?
– Để nói chuyện chơi… đỡ buồn.
Tuấn xua tay:
– Mày lẩm cẩm lắm. Thôi, không nói chuyện nữa.
Rồi nhìn đồng hồ:
– Sắp tới giờ cơm rồi, tao về nhé.
– Ừ.
Tuấn vơ mấy quyển vở trên bàn cho vào cặp, nói giọng thân tình:
– Tao phải về đúng giờ, chị Tâm bảo tao ngay từ bây giờ phải về đúng bữa cơm. Tập như vậy cho quen, về sau lớn lên có gia đình không bê tha, bỏ mặc vợ con.
– Ừ.
– Hôm nào rảnh mày chỉ cho tao cách lấy đạo hàm của mày nhé.
– Ừ.
Tuấn quay lại, nhìn Thảo:
– Mày giận tao đấy à?
– Không.
– Thế sao tao nói gì mày cũng ừ?
– Ừ thì là giận à?
– Tao đâu biết, nhưng mà nghe nó cộc lốc làm sao ấy. Mày không giận tao thật chứ?
– Thật.
– Tao về nhé.
– Ừ.
– Thứ năm nhớ lại tao, bảy giờ tối nghe.
– Ừ.
– Lại ừ rồi. Sao mày hay ừ thế?
– Tao cũng không biết nữa.
Thảo nói thật. Quả tình Thảo không biết tại sao khi không mình không thích nói nhiều. Thảo không giận Tuấn, có gì để giận đâu. Nhưng tự nhiên Thảo thích được ngồi một mình để … nghĩ ngợi. Nghĩ gì, Thảo không biết trước, mà có lẽ cũng chả cần biết mình nghĩ gì. Nhìn Tuấn, Thảo thấy tội nghiệp. Tuấn thích nói nhiều, cử chỉ mạnh bạo, thích lấn lướt Thảo, nhưng lại hay sợ Thảo giận. Thảo nghĩ có lẽ Tuấn đang cho rằng tại nó nói Thảo cù lần với lại lẩm cẩm nên Thảo giận nó. Đời nào Thảo như vậy, Thảo có phải là con gái đâu mà hay giận dỗi. Thảo chỉ khác Tuấn là có những lúc bất chợt muốn thinh lặng, muốn ở một mình. Tuấn thì không thế, nó bô bô suốt ngày. Thảo thương Tuấn lắm, vội cười, nói:
– Tao nói thật mà, tao có giận mày cái gì đâu. Bọn mình con trai đâu có thèm giận dỗi.
Tuấn vui vẻ trở lại:
– Thật nhé, nhưng mà sao mặt mày bí xị vậy?
Tự nhiên Thảo thấy người ta thật bất công. Giá có thấy cô con gái nào buồn, người ta bảo khuôn mặt cô ấy trong sầu mộng, vậy mà con trai như Thảo có buồn, người ta lại bảo cái mặt bí xị. Thế nghĩa là làm sao. Nhưng Thảo cũng trả lời cho Tuấn yên lòng:
– Tại hôm nay « long thể bất an ».
– Thôi tao về nhé. Bất an thì thứ năm tới cũng phải « an » mà tới nhà tao, không có tao giận đấy.
Thảo trêu lại bạn:
– Mày là con gái hay sao mà thích giận?
Tuấn cười xòa, không trả lời. Hai đứa bước chậm ra ngoài sân. Tuấn mở khóa chiếc Honda, đạp máy rồi sang số. Tiếng máy nổ nhè nhẹ, thật đều, chiếc xe chồm lên, lướt tới trước. Tuấn săn sóc xe kỹ càng lắm nên xe chạy lúc nào cũng tốt, cũng êm.
Thảo quay trở vào. Có tiếng con chim vành khuyên kêu ríu rít đâu đây. Không, hình như là hai con cùng hót một lúc. Thảo dáo dác tìm kiếm. Kia rồi, trên một cành ngọc lan mảnh dẻ, hai con chim vành khuyên đậu sát vào nhau. Thảo nghĩ đó là một đôi chim một trống một mái, hình ảnh giống y như cảnh mẹ thêu trên mặt gối cho ba. Thảo cười vu vơ nhưng lại thấy lòng xốn xang, buồn buồn.
Có tiếng mẹ gọi vào ăn cơm chiều, Thảo đáp to:
– Vâng, để con thu dọn sách vở chút xíu đã.
Lại ăn cơm. Khổ. Thảo đang thích được ở một mình trong chốc lát, nhưng chả được.