← Quay lại trang sách

Chương 2

Mặc dù trời mát lạnh nhưng có người lại đổ mồ hôi vì đi bộ. Nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình thấy chỉ gần 10 giờ sàng, người đàn bà lẩm bẩm.

– Mình nên trở về kiếm cái gì ăn. Hổng biết ông ta cho mình ăn cái gì đây?

Vừa lẩm bẩm, cô ta bước lần theo con đường mòn. Chỉ mươi phút cô ta bước vào sân sau của ngôi nhà gỗ. Trời sáng hẵn lại có chút nắng nên cô ta mới thấy ngôi nhà khá rộng. Tường vách là những thân cây ghép lại với nhau. Nhờ được đẽo gọt và thoa lớp dầu bóng nên lớp gỗ bên ngoài thật đẹp với những cái vân là lạ. Mái nhà nhọn cao. Sân sau lớp cỏ xanh xanh còn đọng sương. Lá khô rơi đầy. Chiếc ” picnic table ” rộng và dài với sáu cái ghế đặt chính giữa sân. Bước ngang qua cái bàn cô ta dừng lại vì một vật đặt trên mặt bàn đập vào mắt. Đó là cái laptop hiệu Dell Inspiron15. Tuy nhiên vật đó không gây sự chú ý của cô ta bằng những dòng chữ. Đứng đối diện với màn hình cô ta lặng thinh đọc những dòng chữ đang hiện ra. Nó như là tựa của một tiểu thuyết với tên ” Yêu nhau trong guồng máy ” chiếm gần nửa trang. Ở trên đầu cùng tên tác giả còn ở bên dưới có hàng chữ Tiểu Thuyết. Trang kế bên có chữ Dàn Bài với phần tóm tắt của nội dung, tên và mọi chi tiết của nhân vật. Sau cùng là số chương được đánh dấu từ 1 cho tới 20. Người đàn bà mỉm cười lắc đầu lẩm bẩm điều gì đó rồi lật qua trang kế tiếp. Hàng chục tên nhân vật hiện ra với đầy đủ chi tiết như ngày sinh, nơi sinh, tên cha mẹ, khuynh hướng chính trị, sở thích, tính tình, tôn giáo. Đọc xong không biết nghĩ gì mà cô ta gõ lên bàn gõ dòng chữ: ” thích cái tựa. bố cục vững. Muốn biết thêm cảm nghĩ xin gặp Ngọc Trâm…”.

Gõ xong cô ta mỉm cười bỏ vào nhà. Trên bàn ăn của nhà bếp có mảnh giấy ghi: ” hủ tiếu đã được làm sẵn chỉ cần nước nóng. Cà phê nóng. Enjoy yourself…”. Nói lên hai tiếng Thank You, người đàn bà rót nước nóng vào tô hủ tiếu và rót cà phê vào tách đoạn ngồi xuống vừa ăn vừa đọc điện thư trên màn hình của chiếc điện thoại.

Gã thong thả bước vào sân sau. Nắng lên cao làm không khí ấm thêm. Bước tới chiếc bàn trên có đặt cái laptop gã ngồi xuống ghế. Gõ nhẹ lên bàn gõ một cái, gã chăm chú đọc dòng chữ rồi lắc lắc đầu cười. Đậy laptop lại, ôm nó bên tay gã xô cửa sau bước vào nhà bếp. Không có người nào ngồi hết chỉ có mảnh giấy ghi: ” Hủ tiếu ngon lắm. Cám ơn nhiều. Chiều nay ăn gì đây? ”… Bật lên tiếng cười ngắn gã bước ra phòng khách. Cũng không có ai ngồi. Gã nghe có tiếng động phát ra từ phòng ngủ của người đàn bà đã lưu lại trên laptop của mình cái tên Ngọc Trâm. Ngần ngừ giây lát gã mới chịu bước tới rồi gõ lên cửa ba tiếng.

– Dạ…

Tiếng bước chân di động. Cửa mở ra. Gã cười với khuôn mặt không son phấn.

– Tôi cám ơn về dòng chữ đã lưu lại…

Người đàn bà tự xưng tên Ngọc Trâm cười nhẹ.

– Không có chi. Tôi viết như vậy có làm ông khó chịu không?

Gã chưa kịp nói Ngọc Trâm tiếp liền.

– Phú Mỹ là tên thật hay bút hiệu của ông?

– Cả hai khi tôi viết bằng tiếng Việt … Ba tôi nói Phú Mỹ là tên của một địa điểm gì đó ở Việt Nam…

– Tôi cũng nghĩ như vậy…

Phú Mỹ hơi lùi lại như muốn nhường chỗ cho Ngọc Trâm bước ra ngoài. Mỉm cười tỏ vẻ cám ơn, cô đi trước ra phòng khách.

– Cô Ngọc Trâm đi bộ theo đường nào?

– Tôi chẳng biết và cũng chẳng để ý. Lúc đi theo cửa trước rồi lúc về lại về cửa sau… Chắc tôi phải cần một người hướng dẫn để khỏi đi lạc…

Nói xong cô ta cười hăng hắc.

– Sáng mai tôi sẽ đi với cô Ngọc Trâm…

– Ông tình nguyện chứ tôi hổng có bắt buộc nghen…

Phú Mỹ chậm rãi gật đầu.

– Tôi tình nguyện. Đúng ra tôi sợ cô đi lạc. Cô lạc thì tôi mất dịp liên lạc với cô để biết thêm chi tiết…

– Ông viết văn tài tử hay chuyên nghiệp…

– Cả hai. Tôi là một ” full-time freelance writer ”. Viết tiếng anh để sống còn viết tiếng mẹ đẻ để vui…

– Tôi không thấy tên ông trên sách báo của người Việt?

– Tôi viết trên mạng… Tôi nghĩ viết trên mạng có nhiều người đọc hơn…

– In thành sách hay viết trên báo thì ông nổi tiếng hơn…

Ngọc Trâm nhìn Phú Mỹ trong lúc nói câu trên xong rồi mới cười tiếp.

– Tôi nghĩ ông cũng chẳng mấy quan tâm về chuyện có tiếng tăm trong cộng đồng người Việt…

Ngừng lại cô thấy Phú Mỹ cười cười nói như lời giải thích hay phân trần.

– Tôi có mục đích riêng khi đăng bài trên mạng. Người ở trong nước được đọc những gì tôi viết…

Ngọc Trâm cười nhẹ. Nhìn nụ cười đó Phú Mỹ biết người đang trò chuyện với mình đã nghĩ ra, đã biết ra câu trả lời song vẫn hỏi để dò xét ý nghĩ của mình.

– Ngọc Trâm ma lanh lắm…

Ngọc Trâm cười hăng hắc dù bị mắng. Dường như cô không giận mà còn thích thú khi bị mắng ma lanh. Riêng Phú Mỹ sau khi buột miệng nói câu đó mới biết mình có hơi lỡ lời bèn hỏi nhỏ.

– Cô không giận tôi?

Ngọc Trâm nhún vai cười.

– Ngu sao giận…

Nói xong cô ta bước tới chiếc ghế mà đêm qua mình đã ngồi. Chưa chịu ngồi xuống cô hỏi.

– Chỗ này vẫn là chỗ của tôi ngồi phải không?

Phú Mỹ cười nhẹ.

– Ngày nào cô còn ở đây thì đó là chỗ ngồi của cô. Tôi sẽ viết thông cáo báo cho anh chị Chánh biết…

– Cám ơn ông đã dành cho tôi chỗ ngồi đặc biệt trong nhà của ông…

– Không có chi… Tôi rất hân hạnh…

– Ông chê tôi khách sáo mà ông cũng như tôi…

– Chắc tôi bị cô lây…

Cười hăng hắc Ngọc Trâm buông mình xuống ghế rồi ngã người ra. Duỗi hai chân dài cô nhìn lò sưởi vẫn còn âm ỉ cháy. Ban ngày nên than hồng nhiều hơn. Có lẽ chủ nhà muốn giữ chút hơi ấm và làm mồi lửa.

– Cô Ngọc Trâm lạnh không. Tôi đốt thêm lửa nghen…

Ngọc Trâm cười bằng mắt vì cử chỉ săn sóc này.

– Tôi không lạnh mà chỉ muốn nhìn lửa cháy. Chắc tôi phải lên đây mỗi mùa đông để được ngắm lửa cháy trong lò sưởi.

– Tôi rất hân hạnh…

Phú Mỹ nói gọn bốn tiếng. Hiểu cái thành ý của Phú Mỹ, Ngọc Trâm cười thánh thót.

– Mà ông phải có mặt ở đây để đốt lửa chứ…

Bước vào nhà bếp, Phú Mỹ quay lại cười thốt.

– Tôi sẽ ở đây chờ được đốt lửa cho cô Ngọc Trâm ngắm…

Trở ra với khay trà giống như đêm hôm qua, Phú Mỹ đặt xuống mặt bàn kính rồi cười hỏi một câu.

– Cô Ngọc Trâm nghỉ hè bao lâu?

– Có chuyện gì hông. Ông tính đuổi tôi về hả?

Nghe giọng cười Phú Mỹ biết cô ta nói đùa.

– Đuổi thì tôi không đuổi. Tôi chỉ muốn biết để sắp xếp chương trình hướng dẫn cô đi chơi. Anh Chánh đã giao cho tôi việc tiếp đãi cô nên tôi phải làm cho đàng hoàng.

– Tôi tính ở chơi một tuần nhưng vì anh chị Chánh chưa biết ngày nào trở lại mà tôi lại thích phong cảnh nơi đây nên tôi có thể ở thêm vài ngày nữa. Phải ăn hết cơm gạo, mì hủ tiếu, phở của ông thì tôi mới chịu về…

– Như vậy thì còn lâu lắm cô mới ăn hết thức ăn của nhà hàng Phú Mỹ…

Hai giọng cười cùng cất cao tạo bầu không khí thân thiện giữa hai người xa với lạ mới gặp nhau không lâu.