Chương 4
Chánh chở vợ còn Phú Mỹ ngồi chung xe với Ngọc Trâm lên phi trường. Thấy mặt anh buồn buồn, cô cười hỏi.
– Ông có gì buồn tôi?
– Không… Tôi…
Liếc người ngồi bên cạnh Ngọc Trâm cười tiếp.
– Tôi đã đọc hết mấy cuốn truyện của ông và có viết cảm nghĩ của mình trong đó…
– Cám ơn Ngọc Trâm…
– Tôi hi vọng sẽ gặp lại ông…
– Tôi cũng thế…
Phú Mỹ muốn hỏi số điện thoại và địa chỉ của Ngọc Trâm nhưng thấy cô làm lơ nên anh tự ái không thèm hỏi. Trả xe, làm thủ tục xong trong lúc ngồi chờ, Ngọc Trâm nói với hai vợ chồng Chánh.
– Anh chị nhớ nghen. Năm tới qua Texas là phải tới thăm và ở nhà em ít nhất một tuần nghen…
Liếc Phú Mỹ đứng im lặng Chánh cười.
– Khi đi tụi này sẽ kéo Phú Mỹ đi cho vui. Em có đủ chỗ cho tụi này ở không?
Nhìn Phú Mỹ, Ngọc Trâm cười nói bằng giọng dịu dàng và thân tình.
– Em sẽ dành cho anh Phú Mỹ cái phòng đẹp nhất và sẽ mời ảnh với anh chị đi ăn nhà hàng có những món ăn ngon nhất ở Austin…
Nghe loa phóng thanh loan báo chuyến bay Ngọc Trâm bắt tay từ giã Chánh với Biên xong ôm hờ Phú Mỹ rồi thì thầm.
– Ngọc Trâm sẽ nhớ anh…
Phú Mỹ cười nói nhỏ.
– Tôi cũng vậy…
Đứng nhìn theo cho tới khi bóng của Ngọc Trâm khuất sau cánh cửa Phú Mỹ mới theo Chánh ra xe. Xe vừa nổ máy, Biên quay ra sau cười hỏi Phú Mỹ.
– Anh thấy Ngọc Trâm như thế nào?
– Cô ấy khôn khéo, dịu dàng và hiểu biết. Sao chị hỏi tôi. Bộ anh chị tính…
Chánh lên tiếng liền.
– Tôi thì không có ý đó… chỉ có Biên thôi… Thấy anh cu ky hoài nên Biên mới giới thiệu cho anh…
Biên cười đỡ lời chồng.
– Tôi thấy Ngọc Trâm được. Anh không ngại khi kết hôn với một phụ nữ đã ly dị chồng?
Phú Mỹ lắc đầu.
– Tôi không có quan niệm lấy vợ phải môn đăng hộ đối, vợ mình phải còn trong trắng gì gì hết. Nếu tôi thương yêu Ngọc Trâm thì dù cô ấy có ly dị chồng, có năm mười đứa con tôi cũng lấy. Cô ấy nghèo mạt tôi cũng lấy. Cô ấy xấu như ma tôi cũng lấy…
Biên ré lên cười hăng hắc. Chánh nói trong lúc quẹo xe vào đường lớn.
– Ma chưa chắc đã xấu…
– Vậy thì tại sao người ta lại nói xấu như ma hả anh. Anh lớn tuổi lại có ở Việt Nam chắc anh biết hơn tôi…
Chánh cười lắc lắc đầu nói cà rỡn.
– Tôi sinh ở Việt Nam rồi sang Mỹ lúc mới ba tuổi nên không biết rõ nhưng tôi nghĩ người ta có ác cảm với ma nên mới nói xấu như ma. Sở dĩ người ta có ác cảm với ma bởi vì người ta sợ ma. Từ cái sợ này họ mới chê bai dè biễu xấu như ma. Đó là thứ phản ứng tiêu cực. Tôi nghĩ ma hổng xấu đâu như con ma đang ngồi bên cạnh tôi nè…
Phú Mỹ bật lên tràng cười thích thú. Còn Biên thì tủm tỉm cười.
– Cám ơn… Anh mà nói con ma này xấu là em cho anh ở nhà xe ăn hotdong…
Chạy quanh co một hồi mới về tới nhà. Chánh với Biên lo sửa soạn và nghỉ ngơi để sáng mai về Orlando sớm. Đứng cạnh cửa sổ trong phòng ngủ của mình, nhìn lá khô nằm rải rác trên sân cỏ có chỗ lấm tấm vàng, có chỗ còn xanh Phú Mỹ hồi tưởng lại cảnh mình với Ngọc Trâm đùa giỡn chọi lá với nhau. Giọng cười ngọt lịm. Ánh mắt nhìn chiếu rọi. Hơi thở ấm mùa lạnh. Giờ chỉ là hiu quạnh, trống vắng. Anh chợt nhớ câu nói của Ngọc Trâm ở phi trường bèn mở laptop lên. Bấm vào cái truyện đang viết dở đã đưa cho Ngọc Trâm đọc anh mỉm cười. Trang bìa ngoài cùng nổi bật lên khuôn mặt. Nụ cười sắc nét. Ánh mắt sâu thẳm. Bên dưới là những dòng chữ mà anh mong đợi.
– Tip cho ông nè. Nhớ điện thoại cho tôi nghen… Tôi muốn khi về tới nhà ông là người đầu tiên gọi cho tôi…
Phú Mỹ thở khì ra ghi số điện thoại nhà và di động của Ngọc Trâm vào điện thoại của mình. Anh còn cẩn thận hơn ghi địa chỉ và số điện thoại vào cuốn sổ tay nữa. Nhìn vào bức ảnh bán thân của Ngọc Trâm, anh lẩm bẩm những gì chỉ có anh nghe được.