← Quay lại trang sách

Chương 17

Nghe có tiếng cười nói lao xao, Phú Mỹ mở mắt ra. Anh thấy Ngọc Trâm với Mark đứng cạnh nhau và đang nhìn mình mỉm cười.

– Anh tỉnh rồi hả… Bác sĩ cho biết vết thương không trúng vào nhược nên anh sẽ được xuất viện sớm…

Thấy ánh mắt của Phú Mỹ nhìn mình, Mark hiểu ý bèn cười tiếp.

– Huyến đã chết…

– Ai bắn hắn chết. Em hay Ngọc Trâm?

– Dạ em… Chị Ngọc Trâm là tay thần xạ nên không có bắn trúng Huyến…

Nghe tới đó Ngọc Trâm bật cười thánh thót. Mark cũng nói trong tiếng cười.

– Theo một chuyên viên vũ khí của cảnh sát thì chị Ngọc Trâm là tay súng vô địch. Chỉ nhắm mắt bắn mà không biết làm sao viên đạn lại chui tọt vào nòng súng của Huyến trong lúc hắn cũng bắn ra. Sự va chạm của hai viên đạn đã làm vỡ tung khẩu súng của hắn đang cầm. Cũng nhờ vậy mà em mới bắn hắn chết được… Mọi người đều không tin nhưng chuyện xảy ra đã xảy ra…

Khom người hôn lên má người yêu, Ngọc Trâm cười thốt.

– Vì em bắn giỏi quá nên Mark mời em làm cảnh sát. Anh chịu hông?

Phú Mỹ lắc đầu.

– Hổng chịu đâu. Anh có việc làm cho em rồi…

– Anh định mời em làm gì?

– Làm bà nội trợ của anh…

Ôm choàng lấy người yêu, Ngọc Trâm cười hắc hắc.

– Việc làm của anh khoẻ hơn của Mark nên em nhận lời. Chừng nào em mới bắt đầu…

Mỉm cười Mark im lặng lui ra khỏi phòng. Quãng đời cũ đã sang trang, anh hy vọng Ngọc Trâm sẽ có một đời mới tốt đẹp hơn.

chu sa lan

Cuối thu 2016

P/S: Tôi đã có nhiều đêm mất ngủ vì viết truyện Thôi Bỏ Đời Đi này. Cực trần thân khiến tôi cũng muốn thôi bỏ viết đi…