← Quay lại trang sách

Chương 779 Để Tôi Đưa Em Về

Tổng chi phí của bữa cơm này ít nhất cũng bảy tám trăm ngàn, nhưng kết quả đạt được lại là dậm chân tại chỗ.

Rõ ràng là những quy trình này đều bách phát bách trúng đối với con gái, dùng là cô gái lạnh nhạt nhất cũng hẳn là có chỗ rung động.

Nhưng tại sao lại không hề có tác dụng với Hạ Tiểu Bạch…

Chẳng lẽ cô ấy là les!

Hạ Tiểu Bạch ăn xong thì đưa tay lên xoa xoa đôi môi anh đào.

Cô nhìn xuống mặt bàn với những món ăn quý giá một chút, hình như không cẩn thận nên ăn hơi nhiều…. Hy vọng Gia Cát Vân không để ý….. ~( ̄▽ ̄~)~

Nhân viên phục vụ đến thanh toán cũng nghĩ thông suốt trong lòng, cười nói.”

"Cảm ơn tiên sinh, tổng cộng tám trăm bảy mươi ngàn.”

Gia Cát Vân đưa thẻ với vẻ mặt không thay đổi….

Hạ Tiểu Bạch có hơi đỏ mặt nói: “Hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ bữa cơm với anh Gia Cát.”

Gương mặt đẹp trai của Gia Cát Vân hơi giật giật...... o(╥﹏╥)o

Dùng hơn tám trăm ngàn ăn cơm kiểu Pháp chỉ để đổi lấy một câu cảm ơn….

Anh ta không thể lộ ra chút biểu cảm thất vọng nào, nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ cười nói.

“Chút lòng thành mà thôi........"

Hạ Tiểu Bạch nhìn anh ta cười một cách miễn cưỡng thì cũng vui vẻ trong lòng.

Thật thích nhìn máy người đàn ông thích ra vẻ này ngạc nhiên.

Sợ là con hàng này cho rằng lúc mình đồng ý lời mời ăn cơm của anh ta thì sẽ lên giường.

Đúng là quá mơ mộng đi thôi.

Nhưng nếu như làm cho tên này quá nản lòng thoái chí thì cũng không đúng với yêu cầu hệ thống, nhất định phải cho anh ta chút mong đợi mới được.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Gia Cát Vân đang có hơi đơ mặt thất vọng.

Gia Cát Vân đột nhiên bị đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm thì lập tức có hơi mất tự nhiên.

Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn thủy tinh chiếu lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch, môi cô hơi nhếch lên phát ra ánh sáng mêm người.

Gia Cát Vân nhìn thấy thế thì tim nhữ lỡ nhịp, bị nó hấp dẫn, băng thanh ngọc khiết làm cho người ta không thể khinh thường.

"Cô…. Cô Tiểu Bạch sao thế.”

Đôi mắt lạnh nhạt của Hạ Tiểu Bạch hơi gợn sóng, giống như đang giấu đi một nỗi đau cô độc, làm người ta cảm thấy đau lòng.

“Thật ra tôi cũng biết bữa cơm này cũng không phải là ăn cơm bình thường… mà là anh Gia Cát đang theo đuổi tôi có đúng không?”

Gia Cát Vân nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Thì ra cô hiểu hết! Nhưng vì sao vẫn luôn giả vờ như không biết….

"Em biết tâm ý của tôi….”

Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên lau khóe mắt rồi lắc đầu: “Biết thì sao chứ… đừng quên tôi chính là vợ chưa cưới của anh trai anh.

Nói rồi cô cười tự giễu một tiếng: “Đáng tiếc là anh Phong lại chướng mắt tôi.”

"Nếu như lúc trước đối tượng kết hôn là anh Gia Cát Vân thì tốt biết mấy, ít nhất là anh rất đẹp trai, mà cũng rất biết bảo vệ tôi.”

Gia Cát Vân nhịn không được mở miệng nói: "Anh cả không cưới em, nhưng tôi có thể lấy em về…”

Hạ Tiểu Bạch lắc đầu; "Đừng nói nữa, mặc dù anh trai anh không thích tôi, nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là hôn thê của anh ấy.”

"Nếu như truyền ra ngoài… thì sẽ không tốt cho thanh danh của anh Vân…”

"Được rồi, tới đây là được rồi… tôi phải về rồi.”

Gia Cát Vân nhìn mỹ nhân đứng lên chuẩn bị rời đi thì cũng vội vàng đứng dậy.

Anh ta rất muốn ôm lấy Hạ Tiểu Bạch rồi nói anh yêu em, nhưng anh ta biết cô không phải loại con gái tùy ý, ngược lại còn rất quan trọng chuyện thủy chung.

Nếu như mình thật sự ôm cô ấy thì sẽ chỉ khiến cô cảm thấy thêm phản cảm, mà bây giờ cũng không phải thời điểm ép buộc cô.

Anh ta siết chặt tay nói: “Để tôi đưa em về.”

“Trời sắp tối rồi, nhiệt độ cũng đang giảm.”

"Cơ thể em không khỏe đừng tiếp xúc quá nhiều với gió lạnh ban đêm, không tốt cho sức khỏe.”

Lần này Hạ Tiểu Bạch cũng không có từ chối, có tài xế miễn phí thì tại sao lại không nhận.

Cô cũng mỉm cười: “Đưa tôi đến đường lớn gần nhà họ Hạ là được.”

Gia Cát Vân nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Tiểu Bạch, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều: “Được rồi.”

Anh ta trực tiếp lấy chìa khóa Ferrari của mình ra rồi đi đến chiếc xe thể thao trước mặt.

Đồng thời mở cửa xa cho Hạ Tiểu Bạch.

Trên đường đi hai người cũng không có mở miệng nói chuyện.

Hạ Tiểu Bạch chỉ yên lặng nhìn phong cảnh ban đêm bên ngoài, gió đêm thổi mái tóc cô bay phấp phới.

Gia Cát Vân thấy thế cũng không có cách nào bắt chuyện nên chỉ có thể lặng lẽ đưa cô đến một con đường lớn gần nhà họ Hạ nhất.

Sau khi hai người xuống xe, Gia Cát Vân thấy cách đó không xa có một cửa hàng Chanel thì lập tức mượn cớ nói.

“Đúng rồi, chiếc khăn lần trước cô Tiểu Bạch tặng tôi đã lỡ tay làm mất (làm….cái kia.)”

"Bên kia có cửa hàng Chanel, tôi đưa cô Tiểu Bạch tới đó chọn một món quà có được không?”

Hạ Tiểu Bạch? Khăn tay gì....??

Rất nhanh cô đã nhớ lại buổi sáng ngày thứ hai sau khi hai người gặp nhau, cô đã đưa cho tên này một cái bản đồ được đựng trong một chiếc khăn giẻ rách trong set ba chiếc khăn nhận hàng từ Pingduoduo có giá hơn mười tệ.

Thật ra chiếc khăn kia chỉ là cái khăn bình thường cô dùng để lau tay mà thôi…

Đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ cuộc đối thoại giữa hai người.

Gia Cát Vân lấy ra xem thì phát hiện anh mình gọi tới!

------

Dịch: MBMH Translate