Chương 809 Là Anh Em Thì Chém Nhau Đi
Vẻ mặt Hạ Thiên Hạo vui vẻ cười nói: “Anh cả, em còn tưởng rằng anh không trở lại chứ?”
“Anh không phải ở nước ngoài bên kia ngày ngày tán gái, vui đến quên trời quên đất rồi sao.”
Hạ Thiên Thần cười ha hả nói: "Không có biện pháp, bác cả mấy người nhất định bắt anh trở về!”
“Đúng rồi, anh hỏi ba em một vấn đề.”
“Anh gọi điện thoại hỏi xem con của chú Hai có phải là con gái không.”
“Lúc ấy mấy em nói với anh tuyệt đối không phải.”
“Còn bảo anh không nên bị lừa, chăm chỉ ngây ngốc ở nước ngoài không nên trở về.”
"Nhưng hôm nay anh đi qua một cái sân nhỏ ở phía tây đại viện, bên trong thấy được một cô gái mặc váy trắng xinh đẹp như thiên tiên đang đánh đàn."
“Cái này mấy em giải thích thế nào? Không phải cũng có ý gì với em gái Tiểu Bạch chứ?”
Hạ Thiên Minh trợn tròn mắt nói dối: "Anh cả chúng em cũng không phải cố ý lừa gạt anh."
“Lúc ấy chúng em cũng không biết con gái chú hai là con gái.”
“Thiên Vũ thành thật nhất, anh hỏi cậu ấy xem có phải hay không?” Anh ta nháy mắt với Hạ Thiên Vũ.
Hạ Thiên Vũ cũng gật đầu lia lịa: "Anh ba nói không sai.”
Hạ Thiên Thần nhìn bọn họ yểm hộ lẫn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Nhưng cũng không tiếp tục truy vấn.
Lúc này lão gia tử cũng đi đến đại sảnh, khi ông nhìn thấy Hạ Thiên Thần vẫn hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thiên Thần biết ông nội sẽ không làm gì mình, thế là cười ha hả kéo ghế cho ông.
“Ông nội mời ngồi!”
Lão gia tử ngồi xuống đặt sáo mỏ vàng của mình sang một bên.
Hạ Thiên Thần về không báo cho mọi người.
Cho nên ở nhà chỉ có Hạ Văn Quốc, Hạ Văn Xuyên.
Nhưng mà làm cho mọi người cảm thấy nghi hoặc chính là mắt Hạ Văn Quốc có thêm một vành mắt thâm quầng.
Rõ ràng sáng nay không có.
Hạ Thiên Thần hỏi: "Ba à mắt trái của ba sao lại đen như này? Rốt cuộc ai đánh ba, nói ra đi con trai của ba giúp ba báo thù!"
Hạ Văn Quốc nhìn đứa con trai ngốc của mình, càng tức giận không có chỗ phát tiết, nhưng nghĩ đến nó là con ruột của mình nên chỉ có thể chịu đựng.
“Ba… Ba đi toilet không cẩn thận ngã sấp xuống.”
Hạ Văn Xuyên vỗ vỗ bả vai ông: "Anh cả về sau đi toilet cẩn thận một chút, nếu không mặt ngã vào cái kia thì sẽ không tốt đâu."
Hạ Văn Quốc......
Mặt lão gia tử không chút thay đổi mở miệng hỏi: "Tiểu Bạch đến chưa? Các người cho người đi gọi chưa?”
“Không thấy cháu gái bảo bối của ta, ta cũng không có khẩu vị ăn cơm.”
Hạ Thiên Vũ mở miệng nói: "Ông nội, Tư Tư đã đi tìm chị Tiểu Bạch rồi, hẳn là rất nhanh sẽ đến.”
Anh ta vừa dứt lời.
Hai cô gái nắm tay nhau đi vào.
Lý Tư Tư tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng đứng chung cùng Hạ Tiểu Bạch thì lập tức lộ ra chênh lệch.
Dáng vẻ Hạ Tiểu Bạch lúc này như mỹ nhân mới tắm rửa, càng làm cho người ở đây tâm trạng sung sướng.
Người xưa nói nhìn mỹ nhân nhiều có thể làm cho tâm trạng tốt hơn, những lời này của bọn họ cực kỳ có đạo lý.
Mỹ nhân váy xanh chỉ tùy ý đứng ở đó, trong đại sảnh tự nhiên xuất hiện một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào, yên bình như hoa phù dung nổi lên từ mặt nước.
Con ngươi như băng của Hạ Tiểu Bạch dần dần hiện ra ý cười, đôi môi hồng nhuận khẽ mở lộ ra hàm răng trắng như trân châu.
“Ông nội cháu xin lỗi vì đã đến muộn, lúc ấy do cháu đang tắm rửa.”
“Quấy rầy mọi người ăn cơm, thật sự xin lỗi.”
Giọng nói uyển chuyển du dương như gõ vào băng ngọc, như chuông gió thổi vào mùa hè.
m thanh dễ nghe lại một lần nữa làm cho tâm trạng của những người ở nơi này được chữa lành.
Lão gia tử khoát tay áo: "Ha ha, con gái thường hay thích tắm.”
Hạ Tiểu Bạch kéo váy chậm rãi ngồi xuống bên cạnh lão gia tử, đôi chân thon dài cũng hơi khép lại, tất cả động tác đều trông vô cùng ưu nhã.
Lý Tư Tư cũng ngồi xuống theo, tay nhỏ không nỡ buông ra, vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Hạ Tiểu Bạch.
Lão gia tử nhìn thấy hai đứa cháu gái xinh đẹp của mình thì tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Gương mặt già của ông khó nén được sự hạnh phúc, ông vuốt chòm râu, cười ha ha nói:
"Tiểu Bạch, Tư Tư tới rồi đó à, nếu đã vậy thì ăn cơm chung với mọi người luôn đi."
Lão gia tử nhìn Hạ Tiểu Bạch nói:
"Hôm nay đầu bếp làm món cánh gà chiên coca mà cháu thích, ăn nhiều một chút."
Gương mặt tuyệt đẹp của Hạ Tiểu Bạch mỉm cười, giọng nói dịu dàng:
"Ông nội là tốt nhất."
Lý Tư Tư cũng nói:
"Cháu cũng thích ăn cánh gà chiên coca, xem ra khẩu vị của cháu và chị Tiểu Bạch khá giống nhau."
Lão gia tử cũng nhìn về phía Lý Tư Tư:
"Tư Tư, sao cháu không nói với ông rằng hôm nay cháu sẽ tới."
"Nếu không thì ông đã bảo đầu bếp nấu món sườn xào chua ngọt mà cháu thích ăn rồi, hay là để ông đi xuống bếp bảo họ làm ngay bây giờ nhé."
Lý Tư Tư huơ huơ tay nhỏ tỏ vẻ không cần.
"Chị Tiểu Bạch thích ăn gì cháu sẽ ăn cái đó."
Hạ Thiên Thần khẽ nâng tay trái lên...
Anh có hơi cạn lời nói:
"Ông à...Bữa cơm hôm nay là bữa cơm mừng cháu về nước đó."
"Tại sao lại không có món đầu cá tiêu cay mà cháu thích ăn nhất chứ!!!"
"Đã rất lâu rồi cháu chưa được ăn món Hoa hạ chính tông đấy."
Lão gia tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên Thần:
"Ông còn chưa tính sổ cháu chuyện xảy ra cách đây không lâu đấy!"
"Đi về mà không báo trước, ông đi đâu tìm đầu cá cho cháu!"
Hạ Thiên Thần vô cùng bất đắc dĩ.
Tại sao lần về nước này, vị trí của anh ở trong gia đình bị hạ xuống thấp nhiều tới thế chứ.
Quả nhiên là không thích.
------
Dịch: MBMH Translate