← Quay lại trang sách

Chương 816 Giao Lưu Một Chút Đã Đánh Nhau Rồi?

Hạ Thiên Thần đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đương nhiên biết ý của đối phương là gì.

Anh đã sớm nắm rõ mấy quy tắc ngầm trong thương trường trong lòng bàn tay rồi, dù sao thì đều là lợi ích cả thôi.

Ngay khi Hạ Thiên Thần thấy cả người bọn họ tràn đầy mùi rượu, trên cổ tay Leo còn lưu lại dấu son môi của phụ nữ, thì anh đã chuẩn bị mỹ nhân và rượu ngon cho bọn họ rồi.

Anh cười ha ha:

"Chuyện này tôi đương nhiên là hiểu rồi."

Anh ta đẩy một phần chứng từ tới trước mặt bọn họ.

"Đây là một biệt thự nằm trong khu vực khá có giá của Hoa Hạ hiện tại."

"Để không mấy thập niên vẫn có thể bảo đảm giá trị không thay đổi."

Leo cầm lấy nhìn:

"Quà gặp mặt của anh Hạ đúng là không tệ."

"Lấy ra ngay hai căn biệt thự cỡ lớn vô cùng xa hoa."

Hạ Thiên Thần nói tiếp:

"Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

"Tiền hoa hồng sau khi gia tộc chúng ta hợp tác mới là chuyện lớn."

"Đến lúc đó tiền sẽ như nước chảy vào trong túi của hai người."

Leo cười ha ha:

"Anh nghĩ tôi là người như thế sao?"

"Chúng tôi sẽ nhận lấy căn biệt thự này, còn chuyện hợp tác của chúng ta có lẽ cần phải nói chuyện thêm."

Hạ Thiên Thần cũng biết chuyện này sẽ không đơn giản như thế, dù sao bọn họ cũng đã ghé thăm bốn nhà còn lại rồi, điều kiện mà bốn nhà kia đưa ra chắc chắn cũng vô cùng phong phú.

Hạ Thiên Thần vỗ tay một cái, lập tức có mấy cô gái mặc sườn xám vô cùng xinh đẹp từ ngoài đi vào trong sảnh.

Mấy cô gái đi vào ai nấy đều xinh đẹp, dáng người nice, da thịt trắng nõn, đôi chân dài duyên dáng yêu kiều.

Đôi mắt Leo tỏa sáng nhìn chằm chằm những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ấy.

"Không tồi, không tồi."

"Dùng lời của Hoa Hạ nói chính là anh Hạ quả đúng là người có nhã hứng."

"Đúng lúc tôi cũng là người rất có nhã hứng."

Tuy vậy, Benjamin lại hoàn toàn không thể nào nhấc nổi hứng thú với mấy cô gái này, bởi vì anh đã hoàn toàn bị cô gái Hoa Hạ váy trắng kia hấp dẫn mất rồi

Hạ Thiên Thần đồng thời sai người đi lấy rượu mình đã chuẩn bị ra.

Tất cả đều là những loại rượu quý, có rượu tây cả rượu đế.

Hạ Thiên Thần cười nói:

"Anh Leo, ở đây còn có mấy loại rượu quý của Hạ gia."

"Tất cả chúng đều là bảo vật mà cha tôi đã cất rất nhiều năm rồi đấy."

Hạ Văn Quốc:??? Bảo vật mà tôi cất giấu không nỡ uống suốt bao nhiêu năm đâu mất tiêu rồi!!!

Leo một tay sờ đùi của một cô em trẻ tuổi, một tay cầm lấy bình rượu vang.

"Rượu vang của Chateau Cheval Blanc (năm 1947) đúng là khá ngon đấy, xem ra anh Hạ rất có thành ý."

Hạ Thiên Thần cũng cười ha ha.

Xem ra việc trộm rượu của cha tới gánh ván này là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Nhưng khi anh nhìn sang Benjamin thì lại cảm thấy có chút nghi hoặc.

Hạ Thiên Thần phát hiện gương mặt của đối phương có hơi sầu não, thậm chí còn có chút uất ức, ánh mắt trống rỗng ngắm nhìn những bức tranh chữ trên tường.

Dù anh có mang mỹ nhân hay rượu ngon ra, Benjamin dường như đều cảm thấy không hứng thú chút nào.

Chuyện này có hơi kỳ lạ.

Anh lễ phép hỏi:

"Anh Benjamin, anh có gì không hài lòng với những thứ mà tôi chuẩn bị cho anh sao?"

"Nếu có gì không thích, xin anh cứ nói ra."

"Tôi nghe bảo rằng anh Benjamin rất thích văn hóa Hoa Hạ, cho nên cố ý chọn một tiểu viện tràn ngập nét đẹp cổ xưa, lãng mạn."

"Anh nhìn những bức tranh chữ trên tường đi, tất cả đều là tác phẩm của các bậc thấy đấy, nếu anh thích thì cứ cầm về."

Benjamin ngẩng đầu nhìn những bức tranh trên tường, đúng là rất đẹp, nhưng mà hôm nay anh hoàn toàn không nhấc nổi tinh thần.

Trong đầu anh tràn ngập hình dáng của mỹ nhân váy trắng kia.

Leo cũng bất đắc dĩ thở dài, nói:

"Tên này ấy hả, chỉ là đang đơn phương mà thôi, đang nhớ tới mỹ nhân đấy."

Hạ Thiên Thần cũng cực kỳ kinh ngạc.

Mỹ nhân phương nào mà lại có thể làm cho một thiếu gia xuất thân từ gia tộc hàng đầu phải đơn phương như thế.

Còn không cơm nước gì được, sầu não uất ức không thôi.

Dù sao thì ở địa vị của bọn họ, chỉ cần tồn tại ở trên thế gian này, thì gần như không gì là không thể có được.

Hạ Thiên Thần cũng khá tò mò, hỏi:

"Cô ấy xinh đẹp lắm sao?"

"Là tiểu thư quý tộc nhà nào thế? Hay là công chúa của hoàng thất?"

Leo vô cùng nghiêm túc nói.

"Cô ấy không phải là tiểu thư quý tộc, cũng không phải là công chúa của hoàng thất."

"Cô ấy chỉ là một cô gái Hoa Hạ mà chúng tôi vô tình gặp được mà thôi."

"Cô ấy chính là Thánh nữ thuần khiết, xinh đẹp nhất trên thế gian này."

"Dùng thiên sứ để hình dùng cô ấy cũng không quá."

"Ngay cả tôi, tối ngủ cũng không khỏi nhớ tới dung nhan tuyệt trần của cô ấy. Mỗi một nụ cười, mỗi một động tác đều vô cùng ưu nhã động lòng người."

Benjamin nói tiếp:

"Cô ấy không chỉ xinh đẹp, mà còn rất hiền lành."

"Dùng lời của Hoa Hạ nói chính là nước rộng ngàn sông, chỉ cần một gáo no lòng mà thôi."

------

Dịch: MBMH Translate