- 9 -
dịch giả: hồng vân
- 9 -
Audrey mặc chiếc váy và áo khoác vải flannel màu xanh xám. Với trang phục này trông cô nhợt nhạt và giống một bóng ma đến nỗi Battle nhớ lại lời Kay đã nói, “một con ma nhọt nhạt lượn lờ quanh nhà”.
Những câu trả lời của cô rất đơn giản và không cảm xúc gì.
Đúng vậy, cô đi ngủ lúc mười giờ, cùng giờ với cô Aldin. Suốt đêm cô chẳng nghe thấy gì.
“Mong cô thứ lỗi khi tôi xen vào chuyện riêng tư của cô,” Battle nói, “nhưng cô vui lòng giải thích tại sao cô lại đến ngôi nhà này?”
“Tôi luôn đến vào thời gian này. Năm nay, chồng cũ của tôi muốn đến đây vào thời gian này và hỏi tôi có muốn đến không”.
“Anh ta gợi ý hả?”
“Ồ vâng”.
“Không phải là ý của cô sao?”
“Không”.
“Nhưng cô đồng ý à?”
“Đúng, tôi đồng ý... tôi không thấy... rằng tôi có thể từ chối”.
“Sao lại không hả cô Strange?”
Nhưng cô lơ đễnh, dường như không nghe thấy.
“Một người không thích làm trái ý”.
“Cô là người bị tổn thương phải không?”
“Xin lỗi ông nói gì?”
“Chính cô đã ly hôn với chồng mình à?”
“Đúng vậy”.
“Thứ lỗi cho tôi... cô có cảm thấy thù anh ta không?”
“Không... làm gì có”.
“Cô Strange, cô là người vị tha”.
Cô không trả lời. Ông thử im lặng, nhưng Audrey không phải là Kay, không dễ bị thách thức. Cô có thể giữ im lặng mà không cảm thấy khó chịu tí nào. Battle biết rằng ông đã thua.
“Cô chắc chắn mình không gợi ý... việc gặp gỡ này chứ?”
“Tất nhiên”.
“Quan hệ giữa cô và cô Kay Strange thế nào?”
“Tôi không nghĩ cô ta thích tôi lắm”.
“Cô thích cô ta không?”
“Có. Tôi nghĩ cô ta rất đẹp”.
“À... cám ơn... Tôi nghĩ vậy là đủ rồi”.
Cô đứng dậy và đi ra cửa. Rồi cô do dự và quay trở lại.
“Tôi chỉ muốn nói...” cô nói nhanh một cách lo lắng. “Ông nghĩ Nevile đã làm điều này, rằng anh ấy giết bà ấy vì tiền sao. Tôi chắc chắn không phải vậy đâu. Nevile không bao giờ quan tâm tới tiền bạc. Tôi biết điều đó. Chúng tôi đã ở với nhau tám năm mà. Tôi không tin là anh ấy lại giết ai đó chỉ vì tiền... như vậy... như vậy không phải là Nevile. Tôi biết lời tôi nói không có giá trị làm bằng chứng, nhưng tôi mong là ông có thể tin”.
Cô quay đi và vội vã ra khỏi phòng.
“Chú nghĩ gì về cô ta?” Leach hỏi. “Cháu chưa bao giờ thấy ai lại vô cảm đến thế”.
“Cô ta chỉ không bộc lộ thôi” Battle nói. “Nhưng cảm xúc thì vẫn có. Một thứ cảm xúc rất mãnh liệt. Và chú không biết nó là gì...”
VIII
Cuối cùng là Thomas Royde. Anh ngồi nghiêm trang và cứng đơ, hơi chớp mắt, trông như một con cú.
Anh vừa về nhà từ Malay, lần đầu tiên trong tám năm. Kể từ khi còn là một cậu bé anh đã có thói quen đến ở tại Gull’s Point. Cô Audrey Strange là một người em họ xa, đã sống cùng với gia đình anh từ năm cô lên chín. Vào đêm trước đó anh đi ngủ lúc gần mười một giờ. Đúng, anh nghe Nevile Strange ra khỏi nhà nhưng không thấy anh ta. Nevile đi lúc gần mười giờ hai mươi hay trễ hơn một chút. Suốt đêm bản thân anh cũng không nghe thấy gì cả. Anh thức dậy và đang ở trong vườn khi người ta phát hiện ra xác bà Tressilian. Anh luôn thức dậy sớm.
Một khoảng im lặng.
“Cô Aldin đã nói với chúng tôi rằng có sự căng thẳng trong ngôi nhà này. Anh cũng nhận thấy điều đó chứ?”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi không chú ý lắm”.
“Nói dối” Battle nghĩ. “Tôi cá anh là người thấy câng thẳng nhất”.
Không, dù sao thì anh không nghĩ Nevile Strange thiếu tiền, anh ta dường như không có vẻ gì như vậy cả. Nhưng anh biết rất ít về việc làm ăn của Strange.
“Anh có biết nhiều về cô vợ thứ hai của Strange không?”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy”.
Battle giở chiêu bài cuối cùng.
“Có lẽ anh biết, anh Royde à, rằng chúng tôi đã tìm được dấu vân tay của Nevile Strange trên hung khí. Và chúng tôi tìm thấy máu trên cánh tay áo của áo khoác mà anh ta mặc vào tối đó”.
Ông dừng lại. Royde gật đầu.
“Anh ta đã nói với chúng tôi” anh lầm bầm.
“Tôi thành thật hỏi anh: Anh có nghĩ là anh ta làm không?”
Thomas Royde không bao giờ thích vội vàng. Anh đợi một lát - khá lâu - trước khi trả lời:
“Không hiểu sao ông lại hỏi tôi! Không phải việc của tôi. Đó là việc của ông. Phải nói là... anh ta không giống tí nào”.
“Vậy anh nghĩ ai là người có khả năng làm việc đó nhất?”
Thomas lắc đầu.
“Người duy nhất mà tôi nghĩ là đã làm, lại không có khả năng thực hiện. Vậy đó”.
“Vậy người đó là ai?”
Nhưng Thomas Royde lắc đầu quyết đoán hơn.
“Không thể nói được. Chỉ là quan điểm cá nhân của tôi thôi”.
“Nhiệm vụ của anh là phải hỗ trợ cảnh sát”.
“Nói cho ông biết các sự kiện. Đây không phải là sự kiện. Chỉ là ý kiến. Và dù sao thì cũng không thể nào”.
“Chúng ta chẳng khai thác được gì nhiều từ hắn” Leach nói sau khi Royde đã đi khỏi.
Battle đồng ý:
“Đúng, chúng ta không có được gì. Hắn đang toan tính gì đó trong đầu - cái gì đó khá rõ ràng. Chú muốn biết là gì quá. Đây là một loại tội phạm rất đặc biệt, Jim à...”
Điện thoại reo trước khi Leach kịp trả lời. Anh nhấc máy và trả lời. Sau vài phút, anh nói “Tốt” và gác máy.
“Máu trên tay áo là máu người” anh tuyên bố. “Cùng nhóm máu với bà Tressilian. Dường như là Nevile Strange có liên quan...”
Battle đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài một cách thích thú.
“Ngoài kia có một người đàn ông trẻ đẹp” ông nhận xét. “Khá đẹp và rõ ràng là có gì đó không đúng. Thật tiếc cho anh Latimer - vì chú cảm thấy đó chính là Latimer - tối hôm đó lại ở vịnh Easterhead. Anh ta là loại người có thể đánh nát đầu bà của mình nếu anh ta nghĩ có thể thoát được và nếu anh ta chắc rằng đã sắp xếp mọi thứ để thoát tội”.
“Chẳng có gì dành cho anh ta cả” Leach nói. “Dù sao thì cái chết của bà Tressilian cũng chẳng mang lại lọi ích gì cho anh ta”. Điện thoại lại reo lên. “Cái điện thoại chết tiệt, giờ là chuyện gì nữa?”
Anh tới chỗ điện thoại.
“Alo. Ồ, là ông hả, bác sĩ. Gì? Cô ta hả? Gì chứ? Cái gì?”
Anh quay đầu lại. “Chú, lại đây mà nghe này”.
Battle đến và nghe máy. Ông lắng nghe, gương mặt ông không biểu cảm gì như thường lệ. ông nói với Leach:
“Jim, đi gọi Nevile Strange đi”.
Khi Nevile vào, Battle vừa gác máy.
Nevile, trông trắng bệch và mệt mỏi, liếc một cách tò mò vào sĩ quan sở chỉ huy cảnh sát London, cố gắng đọc cảm xúc đằng sau chiếc mặt nạ gỗ.
“Anh Strange” Battle nói. “Anh có biết ai đó không thích anh lắm không?”
Nevile đảo mắt và lắc đầu.
“Chắc chứ?” Battle gợi ý. “Ý tôi là, ai đó hơn cả không thích anh - ai đó... thật sự... ghét anh?”
Nevile bất ngờ ngồi thẳng lên.
“Không. Không, dĩ nhiên là không. Không có chuyện đó”.
“Hãy nghĩ đi, anh Strange à. Có ai đó mà anh làm họ tổn thương cách này hay cách khác không?”
Nevile nổi cáu.
“Chỉ có một người có thể nói là bị tôi làm tổn thương và cô ấy không phải là kiểu người mang hận thù. Đó là người vợ đầu tiên của tôi, khi tôi bỏ cô ấy vì một người phụ nữ khác. Nhưng tôi có thể bảo đảm với ông rằng cô ấy không hề ghét tôi. Cô ấy... cô ấy là một thiên thần”.
Viên sĩ quan chồm người qua bàn.
“Để tôi nói cho anh biết, anh Strange; anh là người rất may mắn. Tôi không nói là tôi thích vụ của anh, tôi không thích đâu. Nhưng đó là một vụ kiện! Vụ kiện vẫn đang còn đó, và trừ khi bồi thẩm đoàn thích tính cách của anh, nếu không anh sẽ gặp rắc rối to”.
“Ông nói,” Nevile nói, “như thể tất cả mọi chuyện đã qua rồi vậy?”
“Đã xong” Battle nói. “Anh đã được cứu, Strange à, đơn thuần do may mắn thôi”.
Nevile vẫn nhìn ông đầy thắc mắc.
“Tối qua sau khi anh ra khỏi phòng bà Tressilian” Battle nói, “Bà ấy đã kéo chuông gọi cô hầu gái”.
Ông quan sát trong khi Nevile đang lắng nghe những chuyện đó.
“Rồi Barrett vào gặp bà ấy...?”
“Đúng vậy. Vẫn còn sống và khỏe mạnh. Barrett cũng thấy anh ra khỏi nhà trước khi cô ấy vào phòng bà chủ”.
Nevile nói:
“Nhưng cây gậy... dấu vân tay của tôi...”
“Bà ấy không bị đánh bằng cây gậy. Vào lúc đó, bác sĩ Lazenby đã không khẳng định nó là hung khí. Tôi thấy điều đó. Bà ấy bị giết bằng một thứ khác. Cây gậy được đặt ở đó để hướng sự nghi ngờ vào anh thôi. Có thể do ai đó nghe lóm được chuyện cãi nhau và chọn anh làm nạn nhân thích hợp nhất, hoặc có lẽ bởi vì...”
Ông dừng lại, và rồi lặp lại câu hỏi:
“Trong nhà này ai là người ghét anh, anh Strange?”
IX
“Bác sĩ, tôi có một câu hỏi dành cho anh đây” Battle nói.
Họ đang ở nhà bác sĩ sau khi đến gặp và nói chuyện với Jane Barrett ở bệnh xá.
Barrett yếu và mệt mỏi nhưng lời nói khá rõ ràng.
Sau khi uống xong nước keo, cô vừa lên giường thì chuông của bà Tressilian reo lên. Cô liếc nhìn đồng hồ và thấy đồng hồ chỉ mười giờ hai mưcri lăm phút.
Cô vội mặc chiếc áo ngủ vào và đi xuống lầu. Cô nghe tiếng động ở sảnh bên dưới và cô nhìn qua lan can.
“Là Nevile chuẩn bị đi ra ngoài. Ông ấy đang lấy áo mưa trên móc xuống”.
“Anh ta mặc quần áo gì?”
“Bộ đồ sọc xám. Gương mặt ông ấy rất lo lắng và có vẻ bất an. Ông ấy nhét tay vào áo khoác như thể ông ấy không quan tâm đến tay mình như thế nào. Rồi ông ấy đi ra ngoài và đóng sầm cửa trước lại. Tôi tiếp tục lên phòng bà chủ. Bà ấy có vẻ rất uể oải, tội nghiệp quá, và bà không thể nhớ vì sao lại rung chuông gọi tôi - bà ấy không thường xuyên như vậy, thật đáng thương. Nhưng tôi sửa lại gối, mang cho bà một ly nước và giúp cho bà dễ chịu”.
“Bà ấy không có vẻ buồn bã hay sợ hãi gì sao?”
“Chỉ mệt mỏi, vậy thôi. Tôi cũng mệt. Ngáp. Tôi đi lên lầu và ngủ ngay”.
Đó là câu chuyện của Barrett, và có vẻ như không thể nghi ngờ sự đau khổ và nỗi sợ hãi thật sự của cô khi nghe tin bà chủ đã mất.
“Hỏi đi” Lazenby nói.
“Ông nghĩ bà Tressilian chết lúc mấy giờ?”
“Tôi đã nói rồi. Khoảng từ mười giờ đến nửa đêm”.
“Tôi biết ông đã nói vậy. Nhưng đó không phải câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Tôi hỏi là cá nhân ông nghĩ gì”.
“Không chính thức hả?”
“Đúng vậy”.
“Được rồi. Tôi đoán chừng khoảng mười một giờ”.
“Đó là điều tôi muốn nghe” Battle nói.
“Rất sẵn lòng. Nhưng tại sao?”
“Bà ấy không thể bị giết trước mười giờ hai mươi, vì thuốc ngủ của Barrett chưa có tác dụng. Liều thuốc ngủ đó cho thấy rằng kẻ giết người đã phạm tội sau giờ đó - suốt đêm. Bản thân tôi nghĩ là nửa đêm”.
“Cũng có thể. Mười một giờ chỉ là suy đoán của tôi thôi”.
“Nhưng hoàn toàn không thể xảy ra sau nửa đêm đúng không?”
“Đúng”.
“Cũng không thể sau hai giờ ba mươi chứ?”
“Trời đất, không thể nào”.
“Tốt, dường như có thể loại Strange ra được rồi. Tôi cần phải kiểm tra lại nhất cử nhất động của anh ta sau khi anh ta ra khỏi nhà. Nếu anh ta nói thật thì anh ta coi như vô tội và chúng ta có thể tiếp tục với những nghi can khác”.
“Những người được thừa.hưởng tiền hả?” Leach hỏi.
“Có thể” Battle nói. “Nhưng dù sao, chú không nghĩ vậy. Chú đang tìm ai đó lập dị”.
“Một người lập dị à?”
“Một kẻ lập dị nguy hiểm”.
Khi ra khỏi nhà bác sĩ, họ tiếp tục đi đến phà. Chiếc phà là một chiếc thuyền chèo được hai anh em Will và George Barnes điều khiển. Anh em nhà Barnes biết tất cả mọi người ở Saltcreek và hầu hết những người đến đây từ vịnh Easterhead. George nói ngay rằng anh Strange từ Gull’s Point đã đi lúc mười giờ ba mươi đêm hôm trước. Không, anh ta không đưa Strange về lại bờ bên kia. Chuyến phà cuối cùng khởi hành vào lúc một giờ ba mươi từ bờ Easterhead và anh Strange không có mặt trên phà.
Battle hỏi anh ta liệu anh ta có biết Latimer không.
“Latimer? Latimer nào? Phải một anh chàng cao ráo đẹp trai không? Anh ta ở Khách sạn ở Gull’s Point hả? Vâng, tôi biết anh ta. Dù vậy tối hôm đó tôi không thấy anh ta. Anh ta mới tới đây sáng nay. Vừa quay về trên chuyến phà trước”.
Họ lên phà và đi tới khách sạn Easterhead Bay.
Tại đó họ gặp Latimer, vừa mới trở về từ bên kia. Anh ta đi chuyến phà trước họ.
Latimer rất sẵn lòng và làm mọi thứ mà anh có thể để giúp đỡ họ.
“Vâng, tối qua Nevile có đến đây. Trông có vẻ buồn vì chuyện gì đó. Anh ta đã nói với tôi rằng anh ta vừa cãi nhau với bà già. Tôi nghe nói anh ta cũng cãi nhau với Kay, nhưng tất nhiên anh ta không kể với tôi chuyện đó. Dù sao thì anh ta cũng kín miệng, và có vẻ khá vui vì tôi đã đi về cùng”.
“Theo tôi biết thì anh ta không thể tìm ra anh ngay lúc đến đây phải không?”
Latimer sắc giọng nói:
“Không biết tại sao. Tôi đang ngồi ở phòng chờ. Strange nói anh ta nhìn vào và không thấy tôi, nhưng anh ta đang trong tình trạng không tập trung. Hoặc tôi có thể đã ra vườn chừng năm phút hoặc hơn. Tôi luôn ra ngoài khi có thể. Có mùi kinh dị trong khách sạn này. Tối qua ở quán rượu tôi cũng đã nhận thấy rồi. Tôi nghĩ là nước cống! Strange cũng có đề cập tới chuyện đó! Cả hai chúng tôi đều ngửi thấy. Một mùi thối rữa kinh khủng. Có thể là có chuột chết dưới sàn của phòng bida”.
“Hai người chơi bida, và sau khi chơi xong thì sao?”
“Ồ, chúng tôi nói chuyện một chút, uống một hai ly gì đó. Rồi Nevile nói ‘Ối, tôi bị lỡ chuyên phà rồi’ vì vậy tôi nói tôi sẽ lấy xe và đưa anh ta về và tôi đã làm như vậy. Chúng tôi tới nhà chừng hai giờ ba mươi”.
“Vậy anh Strange ở với anh suốt đêm sao?”
“Vâng. Ông cứ hỏi mọi người. Họ sẽ nói cho ông nghe”.
“Cám ơn, anh Latimer. Chúng tôi luôn phải cẩn thận”.
Leach nói khi họ chia tay chàng trai trẻ luôn bình tĩnh và tươi cười đó: “Ý tướng kiểm tra lại Nevile Strange cẩn thận là sao?”
Battle cười. Leach đột nhiên hiểu ngay.
“Ôi trời, đó là người khác mà chú sẽ kiểm tra à. Vậy ra đó là ý tưởng của chú”.
“Còn quá sớm để nêu ý kiến” Battle nói. “Chú chỉ muốn biết chính xác tối qua Ted Latimer ở đâu. Chúng ta biết là từ mười một giờ mười lăm tới sau nửa đêm, anh ta ở cùng Nevile Strange. Nhưng trước đó anh ta ở đâu, khi Strange đến mà không tìm thấy anh ta?
Họ kiên trì đi tìm giải đáp cho những thắc mắc của mình - với những người phục vụ quầy rượu, phục vụ bàn, người khuân hành lý. Họ thấy Latimer ờ phòng chờ từ chín giờ tới mười giờ. Anh ta ở quầy rượu lúc mười giờ mười lăm. Nhưng giữa khoảng thời gian đó và mười một giờ hai mươi dường như anh ta biến mất một cách lạ thường. Rồi một trong những người giúp việc đã nói rằng anh Latimer lúc đó đang ở một trong những phòng khách nhỏ cùng với bà Beddoes - một phụ nữ mập mạp đến từ miền Bắc”.
Khi đề cập tới thời gian, cô ta nghĩ khoảng mười một giờ.
“Vậy là đã rõ” Battle rầu rĩ nói. “Anh ta ở đây, chỉ là không muốn gây chú ý tới quý bà mập mạp (và không nghi ngờ là rất giàu có) của anh ta. Như vậy chúng ta phải quay lại những người kia - người làm, Kay Strange, Audrey Strange, Mary Aldin và Thomas Royde. Có người trong số họ đã giết bà già đó, nhưng người đó là ai? Nếu chúng ta có thể tìm ra hung khí thật sự...”
Ông dừng lại, rồi vỗ vào đùi.
“Ra rồi, Jim ơi! Giờ thì chú biết cái gì đã làm chú nghĩ tới Hercule Poirot rồi. Chúng ta ăn trưa đi rồi quay lại Gull’s Point, chú sẽ chỉ cho cháu xem một thứ”.
X
Mary Aldin không nghỉ ngơi. Cô đi ra đi vào ngôi nhà, nhặt những hoa thược dược chỗ này chỗ nọ, rồi quay vào phòng khách và chuyển những lọ hoa thành những kiểu không có ý nghĩa gì.
Từ thư viện vọng lại những giọng nói mơ hồ. Ông Trelawny đang ở đó với Nevile. Không thấy Kay và Audrey đâu cả.
Mary lại đi ra vườn. Phía cuối bức tường cô thấy Thomas Royde đang một mình hút thuốc. Cô đến và ngồi cùng anh.
“Ôi trời”. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, thở dài một cách khó hiểu.
“Có vấn đề gì à?” Thomas hỏi.
Mary cười bằng giọng có chút kích động.
“Ngoài anh ra chẳng ai hỏi một câu như vậy cả. Có một vụ ám sát trong ngôi nhà và anh chỉ nói ‘Có chuyện gì à?’.”
Có vẻ hơi ngạc nhiên, Thomas nói:
“Ý tôi là có gì mới không?”
“Ồ, tôi biết anh ám chỉ điều gì. Tìm được một người nào đó cứ bình tĩnh như mọi khi giống anh quả là một sự giải thoát tuyệt vời!”
“Cũng chẳng có gì hay đâu, mọi thứ có bị xáo trộn lên không?”
“Không, không có. Anh quả là xuất sắc. Đó là cách anh xoay xở để vượt qua mọi thứ”.
“Ờ, tôi nghĩ tôi là một người ngoài cuộc”.
“Tất nhiên, đúng vậy rồi. Anh không thể cảm thấy sự nhẹ nhàng mà tất cả chúng tôi cảm nhận khi Nevile trong sạch đâu”.
“Tất nhiên là tôi rất vui vì điều đó” Thomas nói.
Mary nhún vai.
“Mọi chuyện đã gần lắm rồi. Nếu Camilla không rung chuông gọi Barrett sau khi Nevile bỏ đi...”
Cô bỏ lửng câu nói. Thomas nối tiếp câu của cô.
“Thì Nevile đó đã xong rồi”.
Anh nói với một sự thỏa mãn rất nham hiểm, rồi lắc đầu cười khẩy vì bắt gặp cái liếc trộm đầy trách móc của Mary.
“Không phải là tôi không có trái tim đâu, nhưng bây giờ Nevile đã không sao, tôi không thể không vui vì anh ta bị sợ hãi đôi chút. Anh ta luôn luôn tự mãn mà”.
“Thật sự anh ta không phải như vậy đâu, Thomas à”.
“Có thể không. Đó chỉ là tính cách của anh ta. Dù sao sáng nay trông anh ta cũng quá sợ hãi!”
“Anh đúng là tàn nhẫn mà!”
“Dù sao thì bây giờ cũng ổn rồi. Cô biết không Mary, thậm chí lần này Nevile cũng gặp may nữa chứ. Một kẻ hành khất khác với những bằng chứng chồng chất như vậy có lẽ sẽ không có được may mắn như anh ta đâu”.
Mary lại rùng mình. “Đừng nói như vậy. Tôi thích nghĩ rằng những người vô tội... sẽ được bảo vệ”.
“Thật vậy sao, Mary thân mến?” Giọng anh nhẹ nhàng.
Mary đột nhiên thốt lên:
“Thomas, tôi lo lắm. Tôi thật sự lo lắng”.
“Sao?”
“Về ông Treves”.
Thomas làm rớt ống điếu xuống nền đá. Giọng anh thay đổi khi anh cúi xuống nhặt nó lên.
“Ông Treves làm sao?”
“Tối hôm ông ta ở đây... câu chuyện mà ông ta kể... về một đứa trẻ giết người! Tôi đang tự hỏi, Thomas à... Có phải đó chỉ là một câu chuyện? Hay ông ta kể có mục đích?”
“Ý cô là,” Royde thận trọng nói, “nó nhắm vào ai đó trong phòng sao?”
Mary thì thầm, “Vâng”.
Thomas nhỏ nhẹ nói:
“Tôi cũng đang thắc mắc. Sự thật thì đó là điều tôi đang nghĩ tới khi cô đến đây”.
Mary lim dim mắt.
“Tôi đang cố gắng nhớ lại... ông ta đã nói điều đó rất thận trọng, anh cũng có nghe mà. ông ta hầu như đã biến nó thành một cuộc trò chuyện. Và ông ta nói rằng ông ta sẽ nhận ra người đó cho dù có ở bất cứ nơi đâu. Ông ta nhấn mạnh điều đó. Như thể ông ta đã nhận ra kẻ đó vậy”.
“Ừm” Thomas nói. “Tôi cũng đã suy nghĩ đến tất cả những chuyện này”.
“Nhưng tại sao ông ta làm vậy? Mục đích là gì?”
“Tôi nghĩ,” Royde nói, “là một kiểu cảnh báo. Chứ không phải để thử nghiệm gì cả”.
“Ý anh là ông Treves biết rằng Camilla sẽ bị giết sao?”
“Không. Tôi nghĩ như vậy thì quá kỳ quái. Có thể chỉ là một lời cảnh báo chung chung thôi”.
“Điều mà tôi đang nghĩ là, anh nghĩ chúng ta có nên nói chuyện này với cảnh sát không?”
Thomas một lần nữa lại suy nghĩ rất thận trọng.
“Tôi nghĩ không nên” cuối cùng thì anh cũng lên tiếng. “Tôi không thấy có gì liên quan cả. Không liên quan gì dù cho ông Treves còn sống và có thể kể cho họ nghe đi nữa”.
“Không” Mary nói. “Ông ta đã chết!” Cô lại rùng mình. “Lạ thật, Thomas à, cách thức mà ông ta chết”.
“Đau tim. Tim ông ta có vấn đề”.
“Tôi rất tò mò về việc cái thang máy bị hỏng. Tôi không nghĩ vậy đâu”.
“Bản thân tôi cũng không nghĩ vậy” Thomas Royde nói.
XI
Sĩ quan Battle nhìn quanh phòng ngủ. Chiếc giường đã được dọn dẹp, trái lại, căn phòng vẫn y như trước. Lần đầu tiên họ nhìn thấy thì nó rất ngăn nắp. Và bây giờ vẫn vậy.
“Vậy đó” sĩ quan Battle nói, tay chỉ vào tấm chắn bằng thép lỗi thời. “Cháu thấy tấm chắn đó có gì lạ không?”
“Hẳn là được lau sạch sẽ” Jim Leach nói. “Người ta giữ cẩn thận đó. Cháu chẳng thấy có gì lạ cả, ngoại trừ... vâng, quả đấm bên tay trái sáng hơn cái bên phải”.
“Đó chính là cái đã làm chú nhớ lại chuyện Hercule Poirot” Battle nói. “Cháu nên biết là ông ta có sở thích kỳ cục về mọi thứ không đối xứng - điều đó khiến ông ta làm việc tốt hơn. Chú cho rằng chú vô tình nghĩ ‘Điều đó sẽ làm lão già Poirot lo lắng’ và rồi chú bắt đầu nói về ông ta. Mang găng tay vào đi, Jones, chúng ta phải xem xét hai quả đấm này”.
Jones báo cáo lại ngay.
“Có các dấu vân tay trên quả đấm bên phải, thưa sếp, bên trái không có”.
“Rồi, vậy chúng ta cần tìm người thuận tay trái. Những dấu vân tay kia là của người làm khi cô ta lau nó lần cuối. Cái bên trái đã được lau hai lần”.
“Có một ít giấy bị vò nát trong thùng rác” Jones nói thêm. “Lần trước tôi đã không nghĩ là nó có ý nghĩa gì đó”.
“Bởi vì anh không biết anh đang tìm kiếm điều gì thôi. Bây giờ thì tốt rồi, tôi sẽ cược bất cứ điều gì anh muốn rằng quả đấm đó có thể tháo rời ra được, vâng, tôi nghĩ vậy đó”.
Jones ngay lập tức tháo quả đấm ra.
“Nặng thật” anh nói, thử cân nó trên bàn tay.
Leach cúi xuống nhìn nó, rồi nói:
“Có cái gì đó sẫm màu... trên con vít”.
“Máu, có thể” Battle nói. “Lau sạch quả đấm nhưng còn một vết ố nhỏ trên con vít lại không thấy. Tôi cá bằng mọi giá đó là hung khí đã đánh vào sọ của bà già. Nhưng phải tìm thêm vài thứ nữa. Đến lượt anh đấy, Jones à, phải lục soát lại ngôi nhà một lần nữa. Lần này, anh sẽ biết chính xác cái anh đang tìm”.
Ông nhanh chóng ra vài chỉ thị chi tiết. Đến gần cửa sổ, ông thò đầu nhìn ra ngoài.
“Có gì đó màu vàng giấu chỗ cây thường xuân. Có thể là một bằng chứng khác. Tôi nghĩ như vậy”.
XII
Khi băng qua đại sảnh, sĩ quan Battle bị Mary Aldin chặn lại.
“Tôi có thể gặp ông một chút không ông sĩ quan?”
“Tất nhiên là được, cô Aldin. Chúng ta vào đây đi”.
Ông mờ cửa phòng ăn. Bữa trưa đã được ông Hurstall dọn dẹp.
“Tôi muốn hỏi ông vài chuyện, ông sĩ quan à. Chắc chắn là ông không... ông không còn nghĩ rằng chuyện này... tội ác kinh khủng này là do một trong số chúng tôi gây ra đó chứ? Chắc chắn là do người ngoài rồi! Một kẻ điên nào đó!”
“Có thể cô đi hơi xa vấn đề rồi, cô Aldin à. Nếu tôi không lầm thì người điên không phải là một từ để mô tả tội ác này một cách rõ ràng. Nhưng không phải là người ngoài đâu”.
Cô trợn tròn mắt.
“Ý ông là ai đó trong nhà này bị... bị điên sao?”
“Cô đang nghĩ,” viên sĩ quan nói, “về một người nào đó sùi bọt mép và mắt trợn ngược à. Người điên không giống vậy đâu. Vài kẻ trong số những tên sát nhân nguy hiểm nhất trông cũng như cô hoặc tôi thôi. Thường thì đó là vấn đề ám ảnh. Một tư tưởng ám ảnh vào tâm trí, dần dần bóp méo nó. Người đó, trông có vẻ bi thảm nhưng biết điều, đến gặp cô và giải thích cách thức mà họ bị ngược đãi và người khác theo dõi họ ra sao - và đôi khi cô cảm thấy những điều đó là sự thật”.
“Tôi chắc chắn không ai ở đây lại có tư tưởng bị ngược đãi đâu”.
“Tôi chỉ ví dụ thôi. Có nhiều kiểu điên rồ mà. Nhưng tôi tin bất cứ ai phạm tội này đều bị chi phối bởi một ý tướng vững chắc - họ bị ám ảnh bởi ý tưởng đó đến nỗi không còn vấn đề gì hoặc bất cứ cái gì là quan trọng đối với họ”.
Mary rùng mình. Cô nói:
“Có một chuyện mà tôi nghĩ ông nên biết”.
Chính xác và rõ ràng, cô kể lại cho ông nghe về lần viếng thăm và ăn tối của cụ Treves và câu chuyện mà cụ kể. Sĩ quan Battle rất quan tâm chuyện này.
“Ông ta nói ông ta có thể nhận ra người này sao? À, nhung là đàn ông hay phụ nữ?”
“Tôi nghĩ câu chuyện kể về một thằng bé, nhưng thực tế là ông Treves không nói như vậy, sự thật là bây giờ tôi nhớ... ông ta đã không đề cập gì đến tuổi tác hay giới tính”.
“Vậy sao? Điều này khá là quan trọng đây. Và ông ta nói có đặc điểm riêng biệt về hình thể để nhờ đó ông ta chắc chắn nhận ra thằng bé đó dù ở bất cứ nơi đâu phải không?”
“Phải”.
“Có lẽ là một vết sẹo, có ai ở đây có vết sẹo nào không?”
Ông nhận thấy một chút do dự trước khi Mary Aldin trả lời:
“Tôi không chú ý tới điều đó”.
“Thôi nào, cô Aldin” ông mím cười. “Cô có chú ý đến vài thứ. Nếu vậy, cô không nghĩ rằng tôi cũng có thể nhận ra nó sao?”
Cô lắc đầu.
“Tôi... Tôi không chú ý đến những việc như vậy”.
Nhưng ông thấy cô giật mình và trở nên buồn bã. Lời ông nói rõ ràng đã gợi lên cho cô một chuỗi ý nghĩ không mấy vui vẻ. Ông ước ông biết được đó là gì, nhưng kinh nghiệm của ông cho thấy rằng ép cô bây giờ sẽ không thu được kết quả gì.
Ông lái câu chuyện sang cụ Treves.
Mary kể cho ông nghe về diễn biến bi thảm vào buổi tối.
Battle trao đổi cùng cô khá lâu. Rồi ông nhẹ nhàng nói:
“Với tôi chuyện này đúng là mới. Trước đây tôi chưa bao giờ gặp qua”.
“Ý ông là gì?”
“Tôi chưa bao giờ gặp một kẻ giết người bằng một thủ đoạn đơn giản là treo một bảng thông báo lên thang máy”.
Trông cô có vẻ kinh hãi.
“Ông không thật sự nghĩ vậy chứ hả?”
“Về kẻ giết người à? Dĩ nhiên là có chứ! Một kẻ giết người nhanh nhẹn tháo vác. Hắn có thể không cần ra tay, tất nhiên, nhưng hắn đã ra tay rồi”.
“Chỉ bởi vì ông Treves biết sao?”
“Đúng vậy. Bởi vì ông ấy có thể hướng sự chú ý tới một người đặc biệt trong nhà này. Chúng ta đã bắt đầu trong bóng tối, nhưng giờ chúng ta đã có được tia hy vọng rồi, và mỗi phút qua đi thì vụ này càng rõ ràng hơn. Tôi nói cho cô nghe điều này, cô Aldin à, trước đó kẻ giết người đã lên kế hoạch cẩn thận đến từng chi tiết vụn vặt. Và tôi muốn cô ghi nhớ một việc, đừng để bất cứ ai biết rằng cô đã nói những điều này với tôi. Điều đó mới quan trọng. Nhớ đấy, không được nói với bất cứ ai”.
Mary gật đầu. Trông cô vẫn còn ngạc nhiên.
Sĩ quan Battle ra khỏi phòng và tiếp tục xử lý những việc mà ông đang nghĩ tới trước khi Mary Aldin chen vào. Ông là một người làm việc có phương pháp, ông muốn thông tin chắc chắn, và một đề tài mới đầy hứa hẹn đã không làm ông quên đi thứ tự các nhiệm vụ của ông, tuy nhiên đề tài mới này có thể lôi cuốn ông.
Ông gõ cửa phòng thư viện, và giọng của Nevile Strange cất lên: “Mời vào”.
Battle được giới thiệu với ông Trelawny, một người cao ráo trông rất đặc biệt với cặp mắt tối màu sắc sảo.
“Xin lỗi nếu như tôi đường đột vào” sĩ quan Battle nói. “Nhưng có một điều tôi thấy chưa rõ ràng. Anh Strange, anh thừa kế một nửa bất động sản của ông Matthew, nhưng ai thừa kế nửa còn lại?”
Trông Ne vile có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi đã nói rồi. Là vợ tôi”.
“Vâng. Nhưng...” Battle nói với vẻ không bằng lòng, “Vợ nào, hả anh Strange?”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Vâng, tôi không nói rõ ràng. Tiền thuộc về Audrey, là vợ tôi vào thời điểm lập di chúc. Đúng không, ông Trelawny?”
Vị luật sư đồng ý.
“Di chúc được viết rất rõ ràng. Tài sản được chia làm hai phần giữa người được ông Matthew bảo trợ là Nevile Henry Strange, và vợ anh ta, Audrey Elizabeth Strange, tên thật là Standish. Sau này nếu có ly hôn thì di chúc vẫn không thay đổi gì”.
“Vậy là rõ rồi” Battle nói. “Tôi nghĩ là cô Audrey Strange cũng biết những chuyện này phải không?”
“Tất nhiên” ông Trelawny nói.
“Còn vợ hiện tại của anh thì sao?”
“Kay hả?” Trông Nevile có vẻ hơi ngạc nhiên, “Ồ, tôi hy vọng vậy. ít ra thì... tôi chưa bao giờ nói nhiều về chuyện này với cô ấy...”
“Tôi nghĩ anh sẽ thấy,” Battle nói, “rằng cô ấy đang hiểu lầm. Cô ấy nghĩ rằng khi bà Tressilian mất đi, tiền sẽ thuộc về anh và vợ hiện tại của anh. ít ra thì, đó là điều mà tôi biết khi nói chuyện với cô ấy sáng nay. Vậy nên tôi đến đây để tìm hiểu vấn đề”.
“Lạ thật” Nevile nói. “Tuy nhiên, tôi nghĩ cô ấy hiểu lầm cũng bình thường thôi. Cô ấy đã từng một hai lần nói với tôi, giờ tôi nghĩ về điều đó, cô ấy đã nói rằng ‘Chúng ta sẽ được hưởng số tiền khi Camilla mất’ nhưng tôi cứ nghĩ là cô ấy biết cô ấy sẽ cùng hường phần của tôi”.
“Thật đặc biệt,” Battle nói, “cả hai người cùng nói về một vấn đề khá thường xuyên lại tạo ra chuyện hiểu lầm lớn như vậy, cả hai cùng giả sử các vấn đề khác nhau và không ai phát hiện ra sự khác nhau đó”.
“Tôi cũng nghĩ vậy” Nevile nói, có vẻ không quan tâm gì mấy. “Dù sao thì cũng chẳng có vấn đề gì với việc này. Không có vẻ gì là chúng tôi thiếu tiền. Tôi rất mừng cho Audrey. Cô ấy đã rất khó khăn và chuyện này sẽ giúp cô ấy đổi đời”.
Battle nói thẳng thừng: “Nhưng chắc chắn vào lúc ly hôn, cô ấy có quyền nhận trợ cấp từ anh chứ?”
Nevile đỏ mặt. Anh nói bằng giọng kim nén.
“Có điều gì đó như... như là sự kiêu hãnh, sĩ quan à. Audrey luôn khăng khăng từ chối, không đụng đến một xu tiền trợ cấp nào mà tôi muốn gửi cho cô ấy”.
“Một khoản trợ cấp rất lớn” ông Trelawny nói thêm. “Nhưng cô Audrey Strange luôn Irả lại và từ chối nhận”.
“Thú vị thật” Battle nói, và rời khỏi thư viện trước khi có ai kịp hỏi ông về lời bình phẩm đó.
Ông ra ngoài và tìm gặp cháu trai của mình.
“Về nguyên tắc,” ông nói, “tất cả mọi người trong vụ này gần như đều có động cơ tiền bạc. Nevile Strange và Audrey Strange mỗi người nhận được năm mươi ngàn. Mary Aldin có một nguồn thu nhập nên cô ta không cần phải làm việc để kiếm sống. Thomas Royde, có thể chắc chắn là không có lợi lộc gì. Nhưng chúng ta có thể kể thêm Hurstall và thậm chí cả Barrett nếu chúng ta thừa nhận rằng cô ta liều cả mạng sống mình để tránh bị nghi ngờ. Và, như chú đã nói, động cơ giết người vì tiền bạc không thiếu. Nhưng, nếu chú đúng, tiền không dính dáng gì tới vụ này. Nếu có chuyện giết người vì đơn giản là căm ghét, thì đúng là nó đấy. Và nếu không ai đến cản trở, chú sẽ tìm ra người đã làm việc đó!”
XIII
Angus MacWhirter ngồi ở sân hiên của khách sạn Easterhead Bay và liếc nhìn qua dòng sông tới đỉnh Stark Head cao vút phía đối diện.
Anh đang bận rộn với việc xét đoán các ý ngh! và cảm xúc của mình.
Anh hầu như không biết tại sao anh lại chọn nơi này để trải qua những ngày nghỉ cuối cùng tại nước Anh. Nhưng có điều gì đó đã lôi kéo anh đến đây. Có lẽ là mong ước được chính mình trải nghiệm, để xem thử bản thân còn bị sự thất vọng cũ ám ảnh nữa hay không.
Là Mona sao? Giờ anh không còn quan tâm nhiều nữa. Cô ấy đã kết hôn với người khác. Một hôm anh đã gặp cô ấy trên đường nhưng không còn cảm xúc gì nữa. Anh có thể nhớ rõ nỗi buồn và sự cay đắng của anh khi cô bỏ anh, nhưng bây giờ chúng đã thành quá khứ và những cảm xúc tiêu cực đã không còn tồn tại.
Anh đột ngột bị kéo ra khỏi những ký ức cũ bởi một con chó ướt sũng và bởi tiếng la hét của người bạn mới quen, cô bé Diana Brinton mười ba tuổi.
“Ôi tránh ra, Don. Tránh ra. Kinh tởm quá! Nó đã lăn qua vài con cá hay cái gì đó trên bãi biển. Cháu có thể ngửi thấy nó khi ở xa hàng mấy mét. Con cá đã thối rồi, cháu biết mà!”
Mũi của MacWhirter chứng thực nhận định của anh.
“Trong mấy kẽ đá nứt đó” cô bé Brinton nói. “Cháu đã mang nó ra biển và cố rửa sạch nó, nhưng có vẻ chẳng khá hơn gì mấy”.
MacWhirter đồng ý. Don, một loại chó săn lông cứng chuyên lùng sục khắp nơi, trông thân thiện và rất đáng yêu, giờ đây có vẻ đang đau khổ bởi những người bạn dường như cô xua nó ra xa họ.
“Nước biển không tẩy sạch được đâu” MacWhirter nói. “Nước ấm và xà phòng là cách duy nhất”.
“Cháu biết. Nhưng trong khách sạn thì không dễ dàng gì. Chúng ta phải có bồn tắm riêng”.
Cuối cùng MacWhirter và Diana lén lút dẫn theo Don vào khách sạn bằng cửa hông, và lén đưa nó vào phòng tắm của MacWhirter, sau đó tắm rửa cho nó và cả MacWhirter và Diana đều ướt sũng. Don rất buồn khi việc tắm đã kết thúc. Lại cái mùi xà phòng kinh tởm đó, chỉ ngay khi nó vừa kiếm được loại nước hoa thật sự thơm mà bất kỳ con chó nào cũng phải ganh tị. 0 vàng, giờ thì nó cũng giống như con người vậy, không có mùi nhã nhặn lắm.
Vụ việc nhỏ này đã làm MacWhirter cảm thấy vui. Anh đón xe buýt đi Saltington, chỗ anh đã gửi giặt bộ quần áo. Cô gái trực ngày đêm ở đó nhìn anh lơ đễnh.
“Ông là MacWhirter hả? Tôi e rằng chưa xong”.
“Phải xong rồi chứ”. Người ta đã hứa với anh hôm qua sẽ có, và ngay cả bây giờ đã là 48 tiếng thay vì 24 tiếng, đồ anh vẫn chưa giặt xong. Người phụ nữ này lại có thể nói những chuyện như vậy sao. MacWhirter cảm thấy giận dữ.
“Nhưng chưa tới giờ mà” cô gái nói, mỉm cười lạ lùng.
“Nhảm nhí”.
Cô gái thôi cười. Cô búng tay:
“Dù sao thì vẫn chưa xong” cô nói.
“Vậy tôi sẽ lấy nó ngay bây giờ” MacWhirter nói.
“Nhưng chưa đụng gì vào nó cả” cô gái cảnh báo anh.
“Tôi sẽ lấy lại”.
“Tôi dám nói chắc rằng chúng tôi có thể giặt nó xong vào ngày mai - coi như đó là một đặc ân”.
“Tôi không có thói quen xin ân huệ của ai. Làm ơn đưa lại cho tôi bộ đồ”.
Ném cho anh một cái nhìn bực bội, cô gái đi vào phòng trong. Cô quay lại và đẩy qua quầy một gói hàng được gói vụng về.
MacWhirter cầm lấy và rời khỏi đó.
Anh cảm thấy khá nực cười, mặc dù anh đã thắng. Thật sự, nó chỉ có nghĩa rằng anh sẽ phải mang bộ đồ đến chỗ khác để giặt!
Anh ném gói hàng lên giường khi quay về khách sạn và nhìn nó bực bội. Có lẽ anh có thể giặt ủi trong khách sạn. Cũng không đến nỗi tệ, có lẽ thật sự nó không cần giặt chăng?
Anh mở gói hàng và lộ vẻ bực mình. Thật là, tiệm giặt ủi 24 giờ đó làm ăn chẳng ra sao cả. Cái này có phải của anh đâu chứ. Thậm chí màu cũng chẳng giống nữa. Bộ vest anh đưa cho họ là bộ màu xanh sẫm. Đúng là những kẻ không biết làm ăn.
Anh liếc nhìn cái nhãn tên một cách mỉa mai. Trên nhãn đề MacWhirter. Một MacWhirter khác à? Hay là có sự nhầm lẫn tên một cách ngớ ngẩn?
Bực bội liếc xuống đống nhàu nát, anh đột ngột khụt khịt mũi.
Chắc chắn anh biết cái mùi đó, một mùi đặc biệt khó chịu... có liên quan tới con chó. Đúng rồi, là nó. Diana và con chó của cô bé. Mùi cá cực kỳ hôi hám!
Anh cúi xuống xem xét bộ vest. Là nó đó, một mảng bạc màu trên vai áo. Trên vai...
Bây giờ, MacWhirter nghĩ, thật sự rất đáng tò mò...
Dù sao đi nữa thì hôm sau, anh sẽ nói chuyện với con nhỏ tại cửa hàng giặt ủi 24 giờ đó. Quản lý công việc quá tồi!
XIV
Sau bữa tối, anh ra khỏi khách sạn và đi dạo xuống con đường dẫn tới bến phà. Bầu trời trong xanh nhưng thời tiết khá lạnh, kiểu thời tiết mùa đông. Mùa hè đã kết thúc.
MacWhirter lên phà tới Saltcreek. Đây là lần thứ hai anh tới thăm Stark Head. Nơi này có sức quyến rũ mãnh liệt với anh. Anh chậm rãi đi lên đồi, băng qua khách sạn Balmoral Court và một ngôi nhà lớn nằm ở mũi đá. Gull’s Point - anh thấy tên được viết trên cánh cửa sơn. Tất nhiên, đó chính là nơi bà già đã bị sát hại. Ở khách sạn anh nghe được nhiều chuyện về vụ này, cô phục vụ phòng của anh cứ khăng khăng kể cho anh nghe về nó và báo chí cũng thổi phồng lên làm cho MacWhirter, người thích đọc nhưng tin tức thế giới và không hề quan tâm tới tội phạm phải bực mình.
Anh tiếp tục đi, xuống bên kia đồi và đi dọc theo bờ biển, qua vài ngôi nhà tranh cũ kỹ đã được hiện đại hóa của dân chài. Rồi đi ngược lên cuối đường và mất dạng ở lối mòn dẫn tới Stark Head.
Stark Head trông thật dữ tợn và đe dọa. MacWhirter đứng trên bờ đá nhìn xuống biển như cách anh đã làm đêm nọ. Anh cố gắng nhớ lại cảm giác mà anh đã từng trải qua - thất vọng, giận dữ, mệt mỏi - khát khao được thoát ra khỏi đó. Nhưng chẳng có gì trở lại. Tất cả đã qua rồi. Thay vào đó chỉ còn là một cơn giận dữ khá lạnh lùng. Bị kẹt trên ngọn cây đó, được đội cứu hộ bờ biển giải cứu, nhặng xị lên cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm trong bệnh viện, một loạt những việc nhục nhã và xấu hổ. Tại sao anh không được yên chứ? Anh ước ngàn lần, hơn ngàn lần được thoát ra khỏi những việc này. Anh vẫn còn cảm thấy điều đó. Thứ duy nhất anh quên chính là nguyên nhân thúc đẩy anh tới đó.
Nghĩ về Mona đã làm cho anh đau đớn biết bao! Bây giờ anh có thể nghĩ về cô khá nhẹ nhàng. Cô luôn là một cô ngốc. Dễ dàng nghe theo những kẻ nịnh bợ hay những kẻ thích giả vờ coi trọng ý kiến của cô. Rất đẹp. Đúng, rất đẹp, nhưng không thông minh, không phải là kiểu phụ nữ mà anh đã từng mơ.
Nhưng tất nhiên đó là giấc mơ đẹp - một bức tranh lạ lùng mơ hồ nào đó về một phụ nữ đang bay xuyên màn đêm với đuồi áo màu trắng trôi theo sau cô... Điều gì đó như bức hình chạm ở mũi tàu - chỉ là không rắn chắc... rất mơ hồ...
Và rồi, hoàn toàn bất ngờ, điều không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Từ màn đêm xuất hiện một bóng người. Một phút trước, cô ấy ở đó, phút sau cô ấy là một hình bóng màu trắng đang chạy... chạy tới bờ đá. Một bóng hình đẹp và tuyệt vọng, bị đẩy đến hủy hoại bởi sự sợ hãi! Lao đi với một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp... Anh biết nỗi tuyệt vọng đó. Anh biết nó có ý nghĩa gì...
Anh vội vàng lao ra khỏi bóng tối và bắt lấy cô ngay khi cô sắp tới gờ đá!
Anh giận dữ nói: “Không, cô không được...”
Có vẻ như anh đang ôm một con chim nhỏ. Cô vùng vẫy, vùng vẫy trong im lặng, và rồi, lại giống như một con chim, đột nhiên chết cứng.
Anh vội vàng nói:
“Đừng gieo mình xuống đó! Chẳng đáng đâu. Không đáng. Ngay cả khi cô bất hạnh vô cùng...”
Cô ấy phát ra một âm thanh. Có lẽ đó là tiếng cười của một bóng ma.
Anh nói sắc sảo:
“Cô không phải là vì đau khổ đúng không? Vậy là gì?”
Cô trả lời anh ngay bằng một từ nhẹ như hơi thở:
“Sợ hả?” Anh ngạc nhiên đến nỗi buông cô ra, đứng lùi lại một bước để nhìn cô được rõ hơn.
Anh nhận ra cô đang nói thật. Chính nỗi sợ hãi đã làm cho bước chân cô thêm hối hả. Chính nỗi sợ hãi đã làm cho gương mặt thông minh trắng trẻo xinh xắn của cô nên ngớ ngẩn và trống rỗng. Sự sợ hãi đã làm cho đôi mắt cô mở to.
Anh nghi ngờ hỏi: “Cô sợ điều gì?”
“Tôi sợ bị treo...”
“Tôi sợ bị treo...”
Đúng vậy, cô đã nói điều đó. Anh liếc mắt, hết nhìn cô rồi đến nhìn bờ đá.
“Vậy tại sao?”
“Một cái chết nhanh chóng thay vì...” Cô nhắm mắt và rùng mình. Cô tiếp tục run rẩy.
MacWhirter nhanh chóng sắp xếp lại các mảnh thông tin với nhau.
Cuối cùng anh nói:
“Là bà Tressilian? Bà già đã bị sát hại phải không?” Rồi, với vẻ buộc tội: “Cô là cô Strange, cô vợ cũ của Strange”.
Cô gật đầu mà vẫn còn run lẩy bẩy.
MacWhirter tiếp tục bằng giọng cẩn thận chậm rãi, cố gắng nhớ tất cả những gì mà anh đã nghe. Tin đồn đã hợp nhất với sự kiện.
“Họ bắt giam chồng cô, đúng không? Có nhiều bằng chứng chống lại anh ta, và rồi họ phát hiện ra rằng những bằng chứng đã được ai đó cố tình dựng nên...”
Anh dừng lại và nhìn cô. Cô không còn run nữa. Cô đang đứng nhìn anh như một đứa trẻ ngoan. Anh thấy một sự xúc động không thể kìm lại được trong thái độ của cô.
Anh tiếp tục:
“Tôi hiểu...Vâng, tôi hiểu mọi việc rồi... Anh ta đã bỏ cô vì một người phụ nữ khác, phải không? Và cô vẫn yêu anh ta... Đó là lý do...” anh đã tuyệt vọng. Anh nói, “Tôi hiểu rồi. Vợ tôi bỏ tôi vì một người đàn ông khác...”
Cô vung tay, và bắt đầu lắp bắp một cách hoang dại và vô vọng:
“Kh-o-ô-ng - Kh-o-ông phải nh-ư vậy đâu. Không phải...”
Anh ngắt lời cô. Giọng anh nghiêm khắc và như ra lệnh:
“Về nhà đi. Cô không cần phải sợ nữa. Cô có nghe không? Tôi chắc chắn cô không bị treo cổ đâu!”
XV
Mary Aldin đang nằm trên trường kỷ trong phòng khách. Đầu cô bị đau và toàn thân rã rời.
Cuộc điều tra chính thức đã bắt đầu vài ngày trước và sau khi tìm được bằng chứng, nó được hoãn lại một tuần.
Đám tang của bà Tressilian sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau. Audrey và Kay đã đi Saltington bằng xe hơi để mua quần áo đen. Ted Latimer đi cùng với họ. Nevile và Thomas Royde đi dạo, vì vậy ngoài những người làm ra thì chỉ có Mary ở nhà.
Sĩ quan Battle và thanh tra Leach hôm nay cũng vắng mặt, và như vậy cũng được xem là sự giải thoát. Dường như với Mary, không có họ cô như trút được gánh nặng. Thật ra họ lịch sự, khá dễ chịu, nhimg những câu hỏi liên tục, có chủ tâm nhằm phát hiện và sàng lọc mọi sự kiện là thứ gì đó đè nặng lên thần kinh người khác. Cho tới bây giờ ông sĩ quan có gương mặt gỗ hẳn đã biết được mọi việc, mọi lời nói, mọi hành động thậm chí của mười ngày trước.
Bây giờ, sự yên bình đang ngự trị khi họ vắng mặt. Mary cho phép cô được thư giãn. Cô sẽ quên mọi thứ... mọi thứ. Chỉ cần nằm xuống và nghỉ ngơi.
“Xin lỗi, thưa cô...”
Hurstall đang đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt có lỗi.
“Có chuyện gì sao, Hurstall?”
“Có một quý ông muốn gặp cô. Tôi đã đưa ông ấy đến thư viện rồi”.
Mary nhìn ông ngạc nhiên và có chút bực mình.
“Là ai vậy?”
“Ông ta nói là MacWhirter, thưa cô”.
“Tôi chưa bao giờ nghe về ông ta”.
“Vâng, thưa cô”.
“Hẳn ông ta là một phóng viên, ông không nên để ông ta vào nhà chứ, Hurstall”.
Hurstall đằng hắng:
“Tôi nghĩ ông ta không phải là phóng viên đâu, thưa cô. Tôi nghĩ ông ta là bạn của cô Audrey”.
“À, vậy thì lại khác”.
Vuốt lại tóc, Mary uể oải băng qua đại sảnh và đi vào thư viện. Không hiểu sao cô hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh cửa sổ quay lại. Anh ta không có vẻ gì giống bạn của Audrey.
Tuy nhiên, cô vẫn nhẹ nhàng nói:
“Tôi xin lỗi, cô Strange đã đi ra ngoài rồi. Anh muốn gặp cô ấy à?”
Anh nhìn cô một cách thận trọng và cân nhắc:
“Cô là cô Aldin phải không?” anh nói.
“Vâng”.
“Tôi dám chắc cô là người phù hợp nhất để giúp tôi. Tôi muốn tìm một sợi dây”.
“Dây hả?” Mary ngạc nhiên hết sức.
“Đúng vậy, sợi dây. Cô thường cất dây ở đâu?”
Sau đó Mary cho rằng cô gần như bị thôi miên. Nếu người đàn ông lạ này tình nguyện giải thích, thì cô có thể phản đối. Nhưng Angus MacWhirter, không thể nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý nào, đã quyết định rất thông minh là không giải thích gì cả. Anh ta chỉ nói khá đơn giản điều anh ta muốn. Cô nhận ra rằng chính cô, hơi mê muội, đang dẫn MacWhirter đi tìm sợi dây.
“Anh muốn tìm loại dây gì?” Cô hỏi.
Và anh trả lời: “Dây nào cũng được”.
Cô nghi ngờ nói: “Có lẽ là trong kho bếp...”
“Chúng ta tới đó được chứ?”
Cô dẫn đường. Có một sợi dây bện và một sợi thừng nhỏ lạ lùng, nhưng MacWhirter lắc đầu.
Anh muốn một sợi cáp, một cuộn dây cáp có cỡ vừa phải.
“Có một nhà kho” Mary ngần ngại nói.
“Vậy, có thể là nơi đó”.
Họ đi vào trong và lên lầu. Mary mở cửa kho. MacWhirter đứng ở cửa nhìn vào. Anh thở dài hài lòng.
“Nó đây rồi” anh nói.
Có một cuộn dây lớn nằm ở ngăn kéo bên trong cửa cùng với bộ đồ nghề câu cá cũ và vài cái gối bị mọt ăn. Anh nắm cánh tay cô và đẩy nhẹ cô về phía trước cho tới khi họ đứng nhìn xuống sợi dây. Anh sờ nó và nói:
“Tôi muốn cô nhớ điều này, cô Aldin à. Cô thấy rằng mọi thứ quanh đây đều dính đầy bụi. Nhưng sợi dây lại không có bụi. Thấy không”.
Cô nói, “Lạ thật” bằng giọng ngạc nhiên.
“Vậy đó”.
Anh quay người đi ra.
“Nhưng còn sợi dây? Tôi nghĩ anh cần sợi dây chứ?” Mary ngạc nhiên nói.
MacWhirter mỉm cười.
“Tôi chỉ muốn biết là nó có ở đó. Vậy thôi. Có lẽ cô không phiền khi khóa cửa lại chứ, cô Aldin, và lấy chìa khóa đi luôn? Đúng vậy. Tôi buộc phải nói là cô nên đưa chìa khóa cho sĩ quan Battle hay thanh tra Leach. Họ giữ nó là tốt nhất”.
Khi họ xuống lầu, Mary phải nỗ lực lắm để lấy lại sự tỉnh táo.
Cô lên tiếng khi họ đến sảnh chính:
“Nhưng thật sự, tôi không hiểu gì cả”.
MacWhirter nói chắc chắn:
“Cô không cần phải hiểu”. Anh nắm lấy tay cô và bắt tay rất nhiệt tình. “Tôi rất biết ơn cô vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều”.
Rồi anh ta đi thẳng ra cửa trước. Mary tự hỏi liệu cô có nằm mơ không!
Nevile và Thomas bước vào và không lâu sau chiếc xe hơi cũng về tới, và Mary Aldin thấy mình ghen tị với Kay và Ted vì họ trông rất vui vẻ. Họ đang cười và đùa giỡn cùng nhau. Xét cho cùng, tại sao lại không chứ? cô nghĩ. Camilla Tressilian chẳng có ý nghĩa gì với Kay. Tất cả những chuyện buồn này rất khó ảnh hưởng tới con người trẻ trung và thông minh đó.
Họ vừa ăn trưa xong thì cảnh sát đến. Có điều gì đó nghe có vẻ sợ hãi trong giọng nói của Hurstall khi ông thông báo rằng sĩ quan Battle và thanh tra Leach đang đợi trong phòng khách.
Gương mặt sĩ quan Battle khá vui vẻ khi ông chào hỏi mọi người.
“Tôi hy vọng đã không quấy rầy tất cả các bạn” ông nói như để biện hộ. “Nhưng có một vài việc tôi muốn biết. Ví dụ, gãng tay này là của ai?”
Ông đưa ra một chiếc găng tay bằng da dê màu vàng nhỏ.
Ông hỏi Audrey:
“Của cô phải không, cô Strange?”
Cô lắc đầu.
“Không... không, không phải của tôi”.
“Của cô hả Aldin?”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi không có cái nào màu đó cả”.
“Đưa tôi xem?” Kay đưa tay ra. “Không phải”.
“Có lẽ cô nên thử mang vào xem”.
Kay thử, nhưng chiếc găng tay quá nhỏ.
“Cô Aldin?”
Tới lượt Mary thử.
“Cũng quá nhỏ với cô” Battle nói. Ông quay sang Audrey. “Tôi nghĩ cô sẽ thấy nó vừa với cô nhất. Tay cô nhỏ hơn tay hai người kia”.
Audrey cầm lấy và mang vào tay phải.
Nevile Strange lạnh lùng nói:
“Cô ấy đã nói với ông, Battle à, rằng đó không phải là găng tay của cô ấy mà”.
“À vâng,” Battle nói, “có thể cô ấy nhầm. Hoặc quên”.
Audrey nói: “Có thể là của tôi, găng tay thì giống nhau mà, phải không?”
Battle nói:
“Sự thật là nó được tìm thấy bên ngoài cửa sổ phòng cô, cô Strange à, bị vứt xuống chỗ dây thường xuân với chiếc còn lại”.
Sự im lặng đột nhiên bao trùm. Audrey mở miệng định nói, nhưng lại thôi. Mắt cô cụp xuống trước cái nhìn kiên định của vị sĩ quan cảnh sát.
Nevile chồm tới trước. “Nghe này, ông sĩ quan...”
“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện riêng với nhau được không, anh Strange?” Battle nói một cách nghiêm túc.
“Được, ông sĩ quan. Vào thư viện đi”.
Anh đi trước dẫn đường và hai nhân viên cảnh sát theo sau.
Ngay khi cửa phòng được đóng lại, Nevile lạnh lùng nói:
“Chuyện nực cười về những chiếc găng tay bên ngoài cửa sổ của vợ tôi là sao đây?”
Battle nói nhỏ nhẹ: “Anh Strange à, chúng tôi tìm thấy những thứ rất lạ lùng trong ngôi nhà này”.
Nevile chau mày.
“Lạ lùng hả? Ông nói lạ lùng là có ý gì?”
“Tôi sẽ cho anh thấy”.
Hiểu ý cái gật đầu đó, Leach ra khỏi phòng và quay lại với một vật rất lạ trên tay.
Battle nói:
“Anh xem này, cái này gồm một quả đấm sắt được lấy ra từ tấm chắn lò thời Victoria, một quả đấm sắt rất nặng. Sau đó, phần đầu của vợt tennis đã được tháo ra, và quả đấm được vặn vào tay cầm của cái vọt”. Ông dừng lại. “Tôi nghĩ chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cái này là vật được dùng để giết bà Tressilian”.
“Thật kinh khủng!” Nevile rụt vai nói. “Nhưng ông tìm thấy cái này ở đâu - cái vật ác mộng này?”
“Quả đấm đã được lau sạch và đặt về vị trí cũ chỗ tấm chắn. Tuy nhiên, kẻ giết người lại quên lau sạch con vít. Chúng tôi tìm ra dấu máu trên đó. Cũng với cách đó, tay cầm và phần đầu của cái vợt đã được gắn lại như cũ bằng thạch cao được dùng trong phẫu thuật. Nó bị ném trở lại cái tủ dưới cầu thang rất cẩu thả, mà ở chỗ đó có lẽ chẳng có ai chú ý tới nếu chúng ta không cố tình tìm kiếm những cái thuộc loại đó”.
“Ông quá thông minh, ông sĩ quan à”.