Chương 20 Thành Kiến Châu Thu Nhận Đồ Đệ.
Đoàn bảo tiêu vược được núi Nam Lĩnh là một điểm khó khăn nhất trong hành trình trở về quê hương của gia quyến Chu Đồng. Trên đường đến địa phận Phúc Kiến đoàn bảo tiêu không gặp trở ngại gì lớn lao, Chu Đồng cảm thấy an tâm khi có hai bác cháu họ Hồ đi theo đoàn bảo tiêu. Những khi có cảnh đẹp của những địa danh trên đường đi, Hồ Huy rời đoàn bảo tiêu cùng Duy Hiệp đi ngắm cảnh. Vào lúc đó, Tây Môn Khách cùng Chu Đồng cho đoàn nghĩ chân để chờ đợi hai bác cháu họ Hồ. Theo như Chu Đồng và Tây Môn Khách nghĩ. "Thà chậm một vài ngày chứ không có hai bác cháu họ Hồ đi theo mọi người trong đoàn bảo tiêu không an tâm.
Đến khi đoàn bảo tiêu vào trong thành Kiến Châu Hồ Huy thấy dân tình nơi đây khổ sở, những người lang thang xin ăn có mặt khắp nơi trong thành Kiến Châu. Đây là hậu quả của chiến tranh đem lại cho dân đen, vì hai chữ vương quyền mà con người đã tạo nên thảm cảnh này.
Từ thời xa xưa đến nay, các hoàng đế ở đất Trung Hoa khi đã lên ngôi chẳng ai lo cho dân chúng, chỉ lo đến bản thân và gia tộc, khi có quyền lực lại đem quân đi cướp những nước yếu hơn, gây ra cảnh loạn lạc lầm than cho dân trong nước của mình lẫn những nước nhỏ bị cai trị. "Tại sao chiến tranh thường tạo ra cảnh đói khổ cho dân chúng nhưng các hoàng đế lại không nghĩ được như vậy, Hồ Huy luôn nghĩ sẽ có một ngày cảnh thanh bình sẽ đến cho mọi người sống ở khắp nơi."
Hồ Huy đang ngồi cùng Duy Hiệp ở Tửu Lầu trong thành Kiến Châu thì tiếng rao bán bảo đao của đại hán làm ngắt dòng suy tư, nhìn thấy bảo đao có vẻ quý hiếm nên Hồ Huy liền mua bảo đao tặng cho Hồ Duy Hiệp. Nhìn thấy cảnh đói khổ của những người lang thang xin ăn nên Hồ Huy động lòng trắc ẩn, liền bảo chủ quán nấu nhiều xuất ăn đem cho những người lang thang xin ăn. Trong đám ăn xin hôm ấy có một đứa trẻ rách rưới, tuy đen đúa nhưng khuông mặt lại khôi ngô sáng láng, sau khi đứa trẻ kia ăn xong thì nhìn thấy người cho mình ăn đang nhìn mình, cậu ta bạo dạn tiến đến Hồ Huy mở lời:
- Đa tạ đại hiệp đã cho con ăn no.Thưa đại hiệp! Con mồ côi cha mẹ nên sống lưu lạc từ tấm bé, nay xin đại hiệp cho con theo hầu để có được cơm ăn qua ngày.
Hồ Huy trông thấy cậu bé cốt cách khá tốt, và với lòng thương người có hoàn cảnh khó khăn nên Hồ Huy bước đến đỡ cậu bé lên rồi mở lời hỏi:
- Này cậu bé. Con tên là gì?
Cậu ta lấy tay mân mê tà áo rách rụt rè trả lời:
- Con không có họ lại chẳng có tên. Chỉ biết từ lâu mọi người đều gọi con là Tiểu Khất Tử.
Hồ Huy thấy thương cho thân phận của cậu bé nên lên tiếng:
- Được rồi! Từ nay ta sẽ nhận con đi theo ta, cái tên Tiểu Khất Tử của con nghe không được chút nào, thôi để ta tìm đặt cho con một cái tên đoàn hoàn cho dễ gọi. Con từ nhỏ đã lang thang đây đó nên ta sẽ đặt tên cho con là Tứ Hải, nước da mặt của con có màu hồng hồng nên ta lấy chữ Hồng làm họ cho con. Từ đây con có tên đầy đủ là Hồng Tứ Hải.
Đứa bé vui mừng làm bừng lên trong đôi mắt thơ ngây, nó từ đây đã có tên và một cái tên nghe rất hay. Hồ Huy bảo Duy Hiệp đem Hồng Tứ Hải về phòng tắm rửa rồi ra phố mua áo quần mới thay cho cậu bé. Hồ Huy còn mua một con ngựa tốt tặng cho Hồng Tứ Hải để cậu cỡi trên đường đi.
Từ đó cậu bé Hồng Tứ Hải đi theo Hồ Huy và Duy Hiệp cùng đoàn bảo tiêu vược qua Phúc Kiến đi đến Chiết Giang.
Mùa đông đã đến trên con đường dẫn vào địa phận Chiết Giang, khắp nơi từ đồng bằng cho đến đỉnh núi Long Tuyền được phủ một màu trắng xóa của băng tuyết. Đây là lần đầu tiên trong đời của mình Hồ Huy được nhìn thấy cảnh tuyết rơi, những bông tuyết trắng rơi từ trên cao bám vào đầu tóc, áo quần tư trang mang theo cái lạnh tê tái, may cho cậu bé Hồng Tứ Hải, lúc dừng chân ở một thị trấn nhỏ Hồ Huy đã mua cho cậu ta một bộ đồ ấm bằng da thú, để mặc trong mùa đông lạnh giá tại phương bắc này. Con sông Tiền Đường chảy ngang địa phận của Chiết Giang, có thủy triều lên xuống cao nhất của các dòng sông ở đất Trung Hoa rộng lớn này. Đây là hiện tượng thiên nhiên kỳ thú mà ai đã từng đi qua vùng này, không thể bỏ lỡ cảnh ngắm triều cường của sông Tiền Đường.
Kể từ khi Hồ Huy hạ sát Thiên Ảnh Ma Quân ở vùng Lưỡng Quảng làm cho giang hồ võ lâm Trung Nguyên phải kính trọng. Đến khi hai bác cháu họ Hồ diệt trừ sơn trại Thiên Hành Đạo của Lý Nghĩa Sơn, thì lời đồn thổi đó của võ lâm Trung Nguyên đưa sự nổi danh của Hồ Huy và Hồ Duy Hiệp vược trước cả đoạn đường của đoàn bảo tiêu. Trên đường đi của đoàn bảo tiêu vì biết có hai bác cháu họ Hồ theo đoàn nên những trại chủ của sơn tặc không dám chặn đường thu tiền mãi lộ. Chu Đồng và Tây Môn Khách biết được điều đó nên đã bao lộ phí cho cả ba thầy trò của Hồ Huy.
Vào một đêm nghĩ chân của đoàn bảo tiêu ở ngôi chùa bị bỏ hoang, Hồ Huy bảo Hồng Tứ Hải rằng:
- Nếu con lập lời thề thì ta sẽ truyền lại võ công cho con. "Thứ nhất là hành hiệp trượng nghĩa, thứ hai là không đem võ công của ta dạy để theo quân xâm chiếm nước Vạn Xuân."
Hồng Tứ Hải quỳ gối lập lời thề trước tượng phật ở trong ngôi chùa bị bỏ hoang. Từ đó những lúc thảnh thơi Hồ Huy truyền Càng Khôn Tâm Pháp cho đệ tử là Hồng Tứ Hải luyện nội công.
Chuyến bảo tiêu của Tây Môn Khách được thuận buồm xuôi gió, khi đến được thành Giang Tô thì chuyến bảo tiêu kết thúc. Chu Đồng và Tây Môn Khách cảm tạ hai bác cháu họ Hồ hết lời. Chu Đồng còn tặng thưởng cho ba thầy trò của Hồ Huy trăm lạng vàng ròng để làm lộ phí đi đường. Hồ Huy nhận lấy vàng của Chu Đồng đưa cho Hồng Tứ Hải cất giữ, rồi cáo từ những người trong đoàn bảo tiêu và Chu Đồng cùng Duy Hiệp và Hồng Tứ Hải đi thành Kiến Khang.
Kể từ khi Duy Hiệp đi theo bá bá của mình là Hồ Huy, Hồ Huy đã tặng tâm bồi dưỡng võ công nhất là nội lực của Duy Hiệp được học trong Càng Khôn Tâm Pháp, nên nội công cũng như đao pháp của Duy Hiệp đã tinh tiên vược bật. Tính của Duy Hiệp chỉ thích dùng đao nên đã quyết tâm luyện thành ý đao trong trận chiến ở núi Nam Lĩnh.
Thành Kiến Khang lúc bây giờ là kinh đô của Nam triều. Sau khi dẹp được loạn Hầu Cảnh và liên minh quân Bắc Ngụy tiếng tăm của Trần Bá Tiên nổi danh như cồn. Ở đế đô này Bá Tiên chỉ đứng sau hoàng đế đại Lương nhưng trên hàng vạn người, Bá Tiên có quyền lực tối thượng nên nắm giữ hết binh quyền, khi Bá Tiên được tin báo của Âu Dương Kiệt rằng lão đại trong Hồ Gia Tam Tướng đang du ngoạn sơn thủy tại kinh đô Kiến Khang liền tìm đến gặp mặt.
(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả.) Cảm ơn các đọc giả đã theo dõi truyện Thời Thế Tạo Anh Hùng.