← Quay lại trang sách

Chương 22 Cuộc đời thành đạt

Cô đang chìm vào giấc ngủ.

Một cõi hư vô sâu thẳm không mộng mị, thế rồi, tiếng chuông báo thức trên điện thoại khiến cô bừng tỉnh và không biết mình đang ở đâu.

Chiếc điện thoại cho cô biết lúc này là sáu rưỡi sáng. Ánh sáng tỏa ra từ màn hình soi tỏ một cái công tắc đèn bên cạnh giường. Khi bật đèn lên, cô thấy mình đang ở trong một phòng khách sạn. Nơi này quả là sang trọng, theo kiểu nhạt nhòa, buồn tẻ, mang đẳng cấp thương gia.

Trên tường treo một bức họa tao nhã thuộc trường phái bán trừu tượng cận Cézanne với hình một quả táo, hoặc cũng có thể là quả lê.

Bên cạnh giường đặt một cái chai hình trụ làm bằng thủy tinh, đựng nước khoáng không có ga mới uống được phân nửa. Và một hộp bánh quy bơ chưa mở. Thêm vài tờ giấy in ra được đóng lại thành tập. Một dạng thời gian biểu thì phải.

Cô xem qua nội dung trên đó.

LỊCH TRÌNH CỦA NORA SEED OBE [6] - DIỄN GIẢ KHÁCH MỜI, HỘI THẢO MÙA XUÂN “TRUYỀN LỬA THÀNH CÔNG” CỦA TRUNG TÂM NGHIÊN CỨU GULLIVER

8:45 sáng Đón Priya Navuluri (Trung tâm Nghiên cứu Gulliver), Rory Longford (Công ty Diễn giả Chuyên nghiệp) và J ở sảnh khách sạn InterContinental

9:00 sáng Kiểm tra âm thanh

9:05 sáng Tổng kiểm tra kỹ thuật

9:30 sáng Nora đợi ở khu vực VIP hoặc xem diễn giả đầu tiên trình bày ở hội trường lớn (JP Blythe - tác giả ứng dụng MeTime, tác giả cuốn sách Cuộc đời của bạn, nguyên tắc của bạn )

10:15 sáng Nora phát biểu

10:45 sáng Trả lời câu hỏi của khán giả

11:00 sáng Gặp gỡ và giao lưu

11:30 sáng Kết thúc chương trình

❀❀❀

Nora Seed OBE.

Truyền lửa Thành công.

Hóa ra đúng là có một cuộc đời mà ở đó cô gặt hái được thành công. Chà, cũng không tệ chút nào.

Cô thầm nghĩ không biết “J” là ai, và những người cô cần gặp ở sảnh là người nào, sau đó cô bỏ giấy xuống và rời khỏi giường. Cô vẫn còn nhiều thời gian. Sao cô lại dậy vào lúc sáu rưỡi sáng nhỉ? Có thể là sáng nào cô cũng đi bơi. Lý do có vẻ hợp lý. Cô nhấn nút, vậy là tấm rèm từ từ thu lại với tiếng rì rì khe khẽ, mở ra trước mắt cô cảnh quan bao la của nước, của những tòa nhà chọc trời và mái vòm màu trắng của sân vận động 02. Cô chưa bao giờ được ngắm nhìn quang cảnh này, từ góc độ này. London. Canary Wharf. Ở độ cao khoảng hai mươi tầng.

Cô đi vào phòng tắm - gạch ốp màu kem, khu tắm đứng rộng rãi, khăn bông trắng dày sụ - và nhận ra rằng sáng nay tâm trạng cô không tệ như thường lệ. Có một tấm gương choán cả nửa bức tường phía đối diện. Cô há hốc miệng trước diện mạo của mình. Rồi cô bật cười. Trông cô khỏe khoắn đến khó tin. Còn rắn rỏi nữa. Và ở cuộc đời này đúng là không có mắt thẩm mỹ trong việc lựa chọn đồ ngủ (pijama kẻ ca rô, màu vàng mù tạt pha với xanh lục).

Phòng tắm khá rộng. Đủ để duỗi người ra và chống đẩy. Mười lần liên tục, gối không chạm sàn, không mảy may hụt hơi.

Rồi cô chuyển sang plank. Sau đó chống bằng một tay. Chuyển sang tay kia, không run rẩy chút nào. Cô thử thêm vài động tác burpee.

Không vấn đề gì.

Ái chà.

Cô đứng dậy, vỗ nhẹ lên cơ bụng rắn chắc của mình. Rồi cô nhớ lại ở đời thực mình thở khò khè như hết hơi lúc đi bộ trên phố, mới hôm qua thôi chứ nào xa xôi gì.

Kể từ hồi tuổi ô mai đến giờ cô mới lại cảm thấy sung sức thế này. Đúng ra mà nói, có khi cả đời cô chưa từng cảm thấy sung sức thế này ấy chứ. Mạnh mẽ hơn, tất nhiên rồi.

Khi tìm kiếm “Isabel Hirsh” trên Facebook, cô được biết người bạn thân trước đây của mình vẫn còn sống và vẫn đang ở Australia, khiến Nora rất vui. Cô thậm chí còn chẳng bận tâm đến chuyện họ không phải là bạn bè trên mạng xã hội, vì rất có thể trong cuộc đời này Nora không đi học tại Đại học Bristol. Mà kể cả có đi nữa, cô chắc cũng theo chương trình học khác. Tuy có hơi đáng tiếc khi nhận ra rằng mặc dù Isabel Hirsh này có lẽ chưa bao giờ gặp Nora Seed, nhưng những việc cô ấy đang làm ở cuộc đời này và cuộc đời thật của Nora thì vẫn giống nhau.

Cô cũng tìm kiếm Dan. Anh đã kết hôn và sống (có vẻ) hạnh phúc bên một hướng dẫn viên môn đạp xe tại chỗ tên là Gina. “Gina Lord (nhũ danh Sharpe)”. Họ đã tổ chức đám cưới ở Sicilia.

Sau đó, cô Google “Nora Seed”.

Trang Wikipedia của cô (cô có hẳn một trang trên Wikipedia đấy!) cho biết cô đúng là đã giành được tấm vé tham dự Olympic. Hai lần. Chuyên nội dung bơi sải. Cô đã giành huy chương vàng ở cự ly 800 mét sải với thời gian thật không tưởng: 8 phút 5 giây, và huy chương bạc ở cự ly 400 mét.

Đó là năm cô hai mươi hai tuổi. Cô giành thêm được một huy chương bạc ở tuổi hai mươi sáu khi tham gia bơi tiếp sức 4 x 100 mét. Càng khó tin hơn khi cô biết được rằng mình từng có thời gian nắm giữ kỷ lục thế giới ở nội dung 400 mét bơi sải nữ tại Giải Vô địch thế giới các môn thể thao dưới nước. Sau đó cô rút lui khỏi đấu trường quốc tế.

Cô giã từ sự nghiệp thi đấu ở tuổi hai mươi tám.

Có vẻ như hiện tại cô đang làm việc cho BBC để đưa tin về các sự kiện bơi lội, từng xuất hiện trên chương trình truyền hình Đố vui thể thao, viết một cuốn tự truyện có tên Bơi hay chìm, thi thoảng làm trợ lý huấn luyện viên tại Liên đoàn Bơi lội Anh quốc, và vẫn dành hai tiếng mỗi ngày để bơi.

Cô ủng hộ một số tiền lớn cho các tổ chức từ thiện, cụ thể là cho Trung tâm Hỗ trợ Ung thư Marie Curie; cô còn đứng ra tổ chức giải bơi lội từ thiện tại Bến tàu Brighton để gây quỹ cho Hiệp hội Bảo tồn Biển. Kể từ khi nghỉ thi đấu thể thao chuyên nghiệp, cô đã hai lần bơi qua eo biển Manche.

Có đường link dẫn đến một bài TED talk trong đó cô chia sẻ về tầm quan trọng của sự bền bỉ trong thể thao, rèn luyện và cuộc sống. Video này đã có hơn một triệu lượt xem. Khi đoạn video bắt đầu phát, Nora cảm thấy như thể trước mắt cô là một người nào đó khác. Người phụ nữ này tràn đầy tự tin, làm chủ sân khấu, có phong thái hoàn hảo, mỉm cười tự nhiên trong khi nói và có thể khiến khán giả cười, vỗ tay, gật gù đúng lúc.

Cô không bao giờ tưởng tượng nổi mình có thể trở thành một người như thế và cố gắng ghi nhớ những gì Nora kia đang làm, để rồi nhận ra việc đó với cô là hoàn toàn bất khả thi.

“Những người sở hữu sự bền bỉ về cơ bản cũng giống như bất cứ ai trong chúng ta,” Nora trong video nói. “Điểm khác biệt duy nhất là họ đặt ra cho mình một mục tiêu rõ ràng và quyết tâm đạt được điều đó. Bền bỉ là yếu tố then chốt để luôn giữ vững sự tập trung trong một thế giới đầy rẫy những điều khiến ta phân tâm. Đó là khả năng kiên trì với công việc khi cơ thể và trí óc bạn đã chạm ngưỡng giới hạn, là cúi đầu tiến lên, tiếp tục bơi ở làn của mình, không nhìn quanh, không lo lắng ai sẽ có thể vượt lên trước…”

Cô này là thần thánh phương nào vậy?

Cô tua nhanh tới phần sau, và Nora thứ hai vẫn tiếp tục bài thuyết trình với sự tự tin hệt như một Jeanne d’Arc trong lĩnh vực phát triển bản thân.

“Nếu đặt mục tiêu trở thành một người không phải là mình, bạn sẽ luôn thất bại. Hãy đặt mục tiêu sống là chính mình. Hãy làm sao để có được vẻ ngoài, hành động và suy nghĩ của riêng mình. Hãy là phiên bản chân thật nhất của mình. Hãy trân trọng bản sắc của bạn. Tôn vinh nó. Yêu thương nó. Nỗ lực hết mình vì nó. Và đừng mải bận tâm đến những lời chê bai, giễu cợt của thiên hạ. Đàm tiếu đa phần là để che đậy sự đố kị. Hãy lặng lẽ tiến lên. Tiếp tục bền bỉ. Tiếp tục bơi…”

“Tiếp tục bơi,” Nora lầm bầm, lặp lại những điều bản sao của mình vừa nói và tự hỏi không biết khách sạn này có bể bơi không.

Đoạn video vụt tắt và một giây sau, điện thoại của cô bắt đầu rung.

Một cái tên xuất hiện. “Nadia”.

Ở cuộc đời ban đầu, cô chẳng quen Nadia nào cả. Cô không rõ nhìn thấy cái tên này sẽ khơi lên cảm xúc thế nào cho bản sao của mình: hồi hộp vui mừng hay sợ hãi rụng rời.

Chỉ có một cách để biết câu trả lời.

“A lô?”

“Chào cưng,” một giọng nói xa lạ cất lên. Nghe thì thân mật đấy nhưng không ấm áp cho lắm. Giọng này hơi lơ lớ. Có thể là giọng Nga. “Hy vọng con vẫn khỏe.”

“Chào Nadia. Con cảm ơn. Con vẫn khỏe. Con đang ở trong khách sạn, chuẩn bị tham dự hội thảo.” Cô cố tỏ ra vui vẻ.

“À đúng rồi, hội thảo. Mười lăm ngàn bảng cho một buổi diễn thuyết. Được đấy chứ.”

Cái giá thật trên trời. Nhưng cô cũng băn khoăn làm thế nào Nadia - dù Nadia là ai đi nữa - lại biết được điều này.

“Vâng.”

“Joe có kể rồi.”

“Joe à?”

“Ừ. Mà này, dì đang tính lúc nào phải bàn với con chuyện sinh nhật cho bố con đấy.”

“Dạ?”

“Dì biết bố con sẽ rất vui nếu con có thể thu xếp về dự.”

Cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát và lả đi, như thể vừa trông thấy ma.

Cô còn nhớ hôm đưa tang bố cô, hai anh em cô ôm lấy nhau, gục đầu vào vai nhau mà khóc.

“Bố con?”

Bố tôi. Người bố đã qua đời của tôi.

“Ông ấy vừa từ ngoài vườn vào đây. Con có muốn nói chuyện với bố không?”

Tin này quá đỗi phi thường, quá đỗi chấn động, hoàn toàn lệch nhịp với giọng điệu của cô. Cô trả lời thản nhiên như thể chuyện chẳng có gì to tát.

“Sao ạ?”

“Con có muốn nói chuyện với bố không?”

Cô lặng đi một lúc, đột nhiên cảm thấy chao đảo.

“Con…”

Cô không sao thốt nên lời. Thậm chí không thở nổi. Cô không biết phải nói gì. Tất cả bỗng đâu như không thật. Cứ như chuyến du hành về quá khứ. Như thể cô vừa đi xuyên qua hai mươi năm.

Nhưng trả lời không còn kịp nữa, bởi ngay sau đó cô nghe thấy Nadia nói: “Bố đây này…”

Suýt chút nữa Nora đã dập máy. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Nhưng cô không làm vậy. Giờ đây, khi biết mình có cơ hội, cô cần được nghe giọng bố một lần nữa.

Trước hết là tiếng thở của bố.

Sau đó: “Nora đấy à, con khỏe không?”

Chỉ vậy thôi. Bình thản, chung chung, như mọi ngày. Đúng là bố cô rồi. Giọng nói của bố. Chất giọng khỏe khoắn, dứt khoát. Nhưng giờ đã mảnh đi một chút, có lẽ vậy, yếu đi một chút. Giọng nói già hơn mười lăm năm so với thực tế.

“Bố,” cô gọi. Giọng cô chỉ còn là tiếng thì thầm đầy kinh ngạc. “Đúng là bố rồi.”

“Con không sao chứ, Nora? Sóng chập chờn à? Hay là gọi FaceTime nhé?”

FaceTime. Để nhìn thấy mặt bố. Không. Việc đó vượt quá sức chịu đựng của cô. Chỉ thế này thôi cũng là quá lắm rồi. Cái ý nghĩ rằng một phiên bản của bố cô vẫn còn sống vào thời điểm sau khi FaceTime ra đời. Bố cô thuộc về thời đại của điện thoại cố định. Lúc mất, bố chỉ mới bắt đầu làm quen với những khái niệm mới mẻ như email và tin nhắn.

“Không sao ạ,” cô trả lời. “Tại con đấy. Con đang mải suy nghĩ nên có hơi lơ đãng. Xin lỗi bố. Bố khỏe không ạ?”

“Khỏe. Hôm qua bố và dì đưa Sally đến bác sĩ thú y rồi.”

Cô đoán Sally là một cô chó. Bố mẹ cô chưa bao giờ nuôi chó hay bất kỳ con vật nào. Hồi nhỏ Nora đã nài nỉ xin được nuôi chó hoặc mèo nhưng bố cô luôn bảo rằng vật nuôi phiền phức lắm.

“Nó bị làm sao thế ạ?” Nora hỏi, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

“Vẫn là cái tai của nó. Cứ bị nhiễm trùng lại mãi.”

“À đúng rồi,” cô đáp, vờ như cô biết Sally và đôi tai rắc rối của nó. “Tội nghiệp Sally. Con… con yêu bố. Và con chỉ muốn nói là…”

“Con không sao chứ, Nora? Nghe giọng con có vẻ hơi… xúc động.”

“Chỉ là con đã không… vẫn chưa nói điều này với bố thường xuyên hơn. Con chỉ muốn bố biết rằng con yêu bố. Bố là người bố tuyệt vời. Và ở một cuộc đời khác, cuộc đời khi con đã từ bỏ bơi lội, con vô cùng hối tiếc vì điều đó.”

“Nora?”

Cô cảm thấy khó xử khi phải hỏi bố bất cứ điều gì, nhưng cô muốn biết. Những câu hỏi bắt đầu tuôn ra như nước.

“Bố vẫn khỏe chứ ạ?”

“Có gì đâu mà không khỏe?”

“Con hỏi thế thôi. Bố biết đấy… Bố từng lo lắng về những cơn đau ngực mà.”

“Bố hết đau từ khi sinh hoạt điều độ trở lại. Cũng lâu lắm rồi. Con biết mà. Việc bố quyết định thay đổi lối sống ấy? Kết thân với mấy vận động viên Olympic có cái lợi vậy đó. Bố lại khỏe như hồi còn chơi bóng bầu dục. Sắp tới là tròn mười sáu năm cai bia rượu. Cholesterol và huyết áp cũng không cao, bác sĩ bảo thế.”

“Vâng, dĩ nhiên… Việc đó con vẫn nhớ.” Một câu hỏi khác nảy ra trong đầu cô. Nhưng cô không biết phải nói sao cho đúng. Vậy nên cô chọn cách hỏi thẳng.

“Bố và dì Nadia ở với nhau được bao lâu rồi ấy nhỉ?”

“Trí nhớ của con có vấn đề hay sao thế?”

“Không ạ. Mà cũng có thể. Chỉ là dạo gần đây con thường hay suy nghĩ về cuộc đời.”

“Giờ làm triết gia luôn rồi hả?”

“Thì con học về triết mà.”

“Hồi nào vậy?”

“Thôi bỏ qua. Con chỉ không nhớ bố và dì quen nhau trong hoàn cảnh nào.”

Đầu dây bên kia có tiếng thở dài gượng gạo. Giọng bố có vẻ cáu kỉnh. “Con thừa biết hoàn cảnh bố và dì gặp nhau mà… Sao tự nhiên lại nhắc đến làm gì? Bác sĩ tâm lý khơi ra chuyện này à? Bởi con cũng biết bố cảm thấy thế nào mà.”

Mình có bác sĩ tâm lý đấy.

“Con xin lỗi.”

“Không sao.”

“Con chỉ muốn chắc chắn bố đang hạnh phúc thôi ạ.”

“Tất nhiên là hạnh phúc rồi. Con gái bố là nhà vô địch Olympic và rốt cuộc bố cũng tìm được tình yêu của đời mình. Và con cũng đang dần ổn định hơn. Về mặt tinh thần, ý bố là vậy. Sau vụ ở Bồ Đào Nha.”

Nora muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở Bồ Đào Nha nhưng cô lại đang có một điều khác muốn hỏi trước.

“Thế còn mẹ? Mẹ không phải tình yêu của đời bố sao?”

“Hồi xưa thì đúng. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi mà Nora. Thôi nào, con cũng lớn rồi.”

“Con…”

Nora bật loa ngoài lên để nói chuyện với bố. Quay lại trang Wikipedia của mình. Thì ra bố mẹ cô đã ly hôn sau khi bố cô ngoại tình với Nadia Vanko - mẹ của tay bơi nam Yegor Vanko người Ukraina. Và ở dòng thời gian này, mẹ cô đã qua đời từ năm 2011.

Những điều này xảy ra đều là bởi Nora chưa bao giờ ngồi cùng bố trong bãi đỗ xe ở Bedford và nói với bố rằng cô không muốn trở thành vận động viên bơi chuyên nghiệp.

Cảm giác đó lại ùa về. Cô thấy mình như tan dần. Như thể cô đã hiểu ra cuộc đời hiện tại không dành cho mình và bắt đầu biến trở về thư viện. Nhưng cô cố nán lại. Cô chào tạm biệt bố, kết thúc cuộc điện thoại và tiếp tục tìm hiểu thông tin về bản thân.

Cô vẫn độc thân dẫu đã có mối tình kéo dài ba năm với Scott Richards, vận động viên nhảy cầu người Mỹ từng giành huy chương Olympic, và chung sống với anh ta một thời gian ngắn ở bang California, hai người cư ngụ tại khu La Jolla, thành phố San Diego. Hiện cô sống ở Tây London.

Đọc xong trang thông tin, cô đặt điện thoại xuống và quyết định đi tìm xem quanh đây có bể bơi không. Cô muốn làm điều mà bản sao của cô ở cuộc đời này sẽ làm, đó là bơi. Có thể nước sẽ giúp cô nghĩ được xem sắp tới mình sẽ nói những gì.

Cảm giác khi bơi thật tuyệt, dù không khơi nguồn cảm hứng sáng tạo cho cô được mấy nhưng cũng giúp cô tĩnh tâm sau cuộc trò chuyện với người bố đã khuất. Nơi đây chỉ có mình cô, cô mải mê bơi ếch hết vòng này đến vòng khác mà chẳng cần phải nghĩ. Cảm giác mới uy quyền làm sao khi sở hữu thể chất khỏe mạnh và khả năng làm chủ dòng nước, nhờ đó cô tạm quên đi nỗi lo dành cho bố và việc sắp phải trình bày bài diễn thuyết mà cô gần như chưa chuẩn bị gì cả.

Nhưng trong lúc bơi, tâm trạng của cô lại đảo chiều. Cô nghĩ về những năm tháng cuộc đời đã ban cho bố bao nhiêu thì cũng lấy đi của mẹ bấy nhiêu, càng nghĩ cô càng thêm giận bố, điều đó hối thúc cô bơi nhanh hơn. Lâu nay cô vẫn luôn cho rằng lòng kiêu hãnh quá lớn không cho phép bố mẹ cô ly hôn, thay vào đó họ cứ để những uất ức dồn nén trong lòng rồi trút cả lên các con, nhất là Nora. Bơi lội là tấm vé duy nhất giúp cô nhận được sự chấp thuận của bố mẹ.

Ở đây, trong cuộc đời đang sống, cô đã miệt mài theo đuổi một sự nghiệp chỉ để làm đẹp lòng bố, chấp nhận hy sinh những mối quan hệ của cô, tình yêu âm nhạc của cô, bao ước mơ khác không liên quan tới những tấm huy chương, cả cuộc đời của cô nữa. Vậy mà bố cô đáp lại sự hy sinh ấy bằng cách ngoại tình với người đàn bà tên Nadia này, vứt bỏ mẹ cô và đến giờ vẫn còn tỏ ra gay gắt với cô. Sau bấy nhiêu việc.

Quỷ tha ma bắt ông đi. Hay ít nhất là phiên bản này của ông.

Lúc chuyển sang bơi sải, cô chợt hiểu ra rằng cô chẳng có lỗi gì khi bố mẹ chưa bao giờ yêu thương mình như bao ông bố bà mẹ khác: yêu vô điều kiện. Cô chẳng có lỗi gì khi mẹ cô chỉ chăm chăm chú ý đến mọi khuyết điểm của cô, bắt đầu từ việc hai tai cô không đều. Không. Lý do thực sự bắt nguồn từ trước đó nữa kia. Vấn đề đầu tiên chính là Nora bằng cách nào đó đã dám xuất hiện trên cõi đời đúng vào lúc cuộc hôn nhân của bố mẹ cô đang hồi mong manh. Mẹ cô rơi vào trầm cảm còn bố cô tìm quên trong những ly whisky mạch nha đơn cất.

Cô bơi thêm ba mươi lượt nữa, tâm trí dần lắng dịu và cô bắt đầu thấy lòng tự do phơi phới, chỉ còn mình cô và làn nước.

Cuối cùng, khi ra khỏi bể bơi và trở về phòng, cô khoác lên người bộ đồ sạch sẽ duy nhất trong phòng khách sạn (một bộ vét lịch thiệp màu xanh hải quân kèm quần dài), nhìn chằm chằm vào va li của mình. Cô cảm nhận được sự cô đơn tột cùng tỏa ra từ đó. Trong va li có một bản in cuốn sách do chính cô viết. Trên trang bìa là hình ảnh của cô với ánh mắt sắt đá đầy ắp quyết tâm, mặc trang phục Đội tuyển Anh. Cô cầm sách lên và trông thấy trên đó có dòng chữ nhỏ viết rằng “đồng tác giả là Amanda Sands”.

Thông tin cô tìm được trên mạng cho biết Amanda Sands là “người chấp bút cho rất nhiều vận động viên nổi tiếng”.

Rồi cô xem đồng hồ đeo tay. Đã đến giờ xuống sảnh.

Đang đứng chờ cô là hai người ăn vận bảnh bao mà cô không nhận ra và một người nữa cô nhận ra quá ư dễ dàng. Anh mặc com lê, ở cuộc đời này gương mặt được cạo nhẵn nhụi, mái tóc rẽ ngôi mang phong cách doanh nhân, nhưng vẫn là Joe. Vẫn đôi lông mày sẫm màu rậm rì - “Đó là dòng máu Italia trong con đấy,” như lời mẹ họ từng nói.

“Joe?”

Càng bất ngờ hơn khi anh mỉm cười với cô. Nụ cười rạng rỡ, thân tình, không chút ưu phiền.

“Chào em,” anh nói, ngạc nhiên và có phần ngượng ngùng trước cái ôm rất lâu mà cô trao cho mình.

Khi cái ôm kết thúc, anh giới thiệu với cô hai người bên cạnh.

“Đây là Priya thuộc Trung tâm Nghiên cứu Gulliver, cơ quan đứng ra tổ chức hội thảo này, rõ quá rồi, còn đây tất nhiên là Rory, thuộc công ty Diễn giả Chuyên nghiệp.”

“Chào Priya!” Nora nói. “Chào Rory. Rất vui được gặp hai người.”

“Ừ,” Priya nói và mỉm cười. “Bọn mình rất vui khi cậu nhận lời tham dự.”

“Cậu nói cứ như cả bọn chưa gặp nhau bao giờ ấy!” Rory nói và cười vang.

Nora vội chữa lời. “Ừ, mình biết là bọn mình đã gặp nhau rồi, Rory. Đùa chút thôi. Cậu biết tính mình hài hước mà.”

“Cậu mà cũng có khiếu hài hước á?”

“Được đấy, Rory!”

“Thôi được rồi,” anh trai cô nói, đưa mắt nhìn cô và mỉm cười. “Em có muốn xem qua không gian ở đó không?”

Cô không sao ngăn được nụ cười trên môi. Đang đứng đây là anh trai cô - người mà đã hai năm nay cô không gặp và cũng chẳng có bất cứ mối quan hệ nào có thể gọi là tốt đẹp trong quãng thời gian còn lâu hơn thế, trông anh khỏe mạnh, vui tươi, như thể anh thực sự cũng mến cô vậy. “Không gian á?”

“Ừ. Hội trường. Nơi em sẽ diễn thuyết ấy.”

“Tất cả được sắp xếp đâu vào đấy rồi,” Priya nhiệt tình thêm vào.

“Phòng rộng mênh mông luôn,” Rory nhận xét vẻ hài lòng, tay cầm chiếc cốc giấy đựng cà phê.

Vậy là Nora đồng ý đi xem và bước vào một hội trường rất rộng màu xanh lơ với sân khấu lớn, xung quanh có đến cả ngàn chiếc ghế trống. Một kỹ thuật viên mặc đồ đen tiến tới và hỏi cô: “Cô muốn dùng loại nào? Gắn áo, đeo tai hay cầm tay?”

“Sao cơ?”

“Cô muốn dùng loại micro nào?”

“À!”

“Đeo tai,” anh trai cô trả lời thay.

“Vâng. Đeo tai,” Nora nói.

“Anh nghĩ nên thế,” Joe nói, “rút kinh nghiệm sau vụ ác mộng với cái micro ở Cardiff.”

“Vâng, phải lắm. Đúng là ác mộng.”

Priya mỉm cười với cô, đang có điều muốn hỏi. “Mình thấy hình như cậu không chuẩn bị mấy file đa phương tiện thì phải? Không có slide hay gì à?”

“Ừm, mình…”

Joe và Rory nhìn cô, vẻ mặt có chút lo lắng. Đây rõ ràng là câu hỏi mà đúng ra cô phải biết rõ câu trả lời, nhưng cô lại không.

“Ừ,” cô đáp, rồi cô trông thấy nét mặt anh trai. “Mình… không có. Ừ, không có gì cả. Mình không có file đa phương tiện.”

Nghe thấy thế, mọi con mắt đều dồn cả vào Nora cứ như thể cô không được bình thường, nhưng cô chỉ cười trừ cho qua chuyện.