← Quay lại trang sách

Chương 27 Hugo Lefèvre

Đem theo cơn đau đầu cùng cảm giác váng vất rõ ràng sau trận say, Nora đi qua lối đi ốp gỗ mộc mạc để tới với một căng tin nhỏ có mùi cá trích muối, ở đó vài chuyên gia nghiên cứu đang dùng bữa sáng.

Cô lấy cho mình tách cà phê đen cùng ít bánh mì lúa mạch đen cũ, khô khốc rồi ngồi xuống.

Xung quanh cô, bên ngoài cửa sổ là cảnh tượng kỳ vĩ và đáng sợ chưa từng thấy trong đời. Những đảo băng trông như những khối đá ánh lên sắc trắng tinh khôi hiển hiện trong sương mù. Nora đếm được cả thảy mười bảy người trong căng tin. Mười một nam, sáu nữ. Cô ngồi một mình, nhưng năm phút sau một người đàn ông tóc ngắn, râu ria tua tủa chỉ cần để thêm hai ngày nữa là thành râu quai nón thực thụ, ngồi xuống bàn cô. Anh ta mặc áo parka như phần lớn những người khác nhưng trông có vẻ không ăn nhập cho lắm, như thể anh ta hợp với những chuyến du ngoạn ở Riviera trong bộ quần lửng hàng hiệu và áo phông polo màu hồng hơn. Anh ta nhoẻn cười với Nora. Cô cố dò ý nghĩa của nụ cười ấy để đoán xem mình và anh ta có mối quan hệ thế nào. Anh ta quan sát cô hồi lâu, rồi kéo ghế theo tới ngồi đối diện cô. Cô đưa mắt tìm thẻ tên nhưng không thấy anh ta đeo. Cô tự hỏi mình có biết tên anh ta không nhỉ.

“Tôi tên Hugo,” anh ta nói, làm cô nhẹ cả người. “Hugo Lefèvre. Cô là Nora phải không?”

“Vâng.”

“Tôi thường trông thấy cô ở trung tâm nghiên cứu tại Svalbard, nhưng chúng ta chưa làm quen với nhau. Dù sao, tôi chỉ muốn nói là tôi đã đọc bài nghiên cứu của cô về sông băng tiến lùi và cảm thấy vô cùng ấn tượng.”

“Thật sao?”

“Thật. Điều đó luôn khiến tôi bị thu hút, tôi muốn biết vì sao nó chỉ xảy ra ở đây mà không phải ở bất cứ nơi nào khác. Đúng là một hiện tượng kỳ lạ.”

“Cuộc sống luôn đầy ắp hiện tượng kỳ lạ.”

Cuộc nói chuyện đúng là có sức cám dỗ nhưng cũng nguy hiểm. Nora khẽ nở nụ cười lịch thiệp rồi hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Đảo băng giờ đã trở thành những hòn đảo thực thụ. Những ngọn đồi nhỏ tuyết phủ trắng, nhọn hoắt như đỉnh núi, hoặc những nền đất bằng, lởm chởm đá. Xa hơn nữa là dòng sông băng mà vừa rồi Nora nhác thấy qua cửa sổ cabin. Giờ cô có thể quan sát được rõ hơn, dù rằng phần đầu nguồn bị màn mây che mất. Những phần khác đã hoàn toàn không còn chìm khuất trong sương. Cảnh tượng thật hùng vĩ.

Khi nhìn sông băng trên ti vi hoặc qua ảnh tạp chí, người ta thường chỉ thấy một khối trắng muốt, nhẵn nhụi. Nhưng ở đây dòng sông gồ ghề như núi. Nâu đen pha với màu trắng. Và màu trắng ấy chứa đựng vô vàn sắc độ, hệt như một bữa tiệc biến thể - trắng tinh khôi, trắng xanh, trắng ánh lơ, trắng ngà, trắng bạc, trắng trong - được tạo tác hết sức sống động và ấn tượng. Ấn tượng hơn bữa sáng trên con thuyền này là cái chắc.

“Bức bối quá phải không?” Hugo nói.

“Cái gì cơ?”

“Thì việc ngày cứ dài vô tận ấy.”

Nora có chút bất an khi nghe nhận xét đó. “Theo nghĩa nào?”

Anh ta chờ một giây qua đi rồi mới đáp.

“Ánh sáng chẳng bao giờ tắt,” anh ta nói rồi cắn một miếng bánh quy khô. “Từ tháng Tư trở đi. Cứ như phải sống mãi một ngày không biết đến bao giờ… Tôi ghét cảm giác ấy lắm.”

“Tôi còn lạ gì.”

“Đáng lẽ phải có rèm che cửa sổ chứ. Tôi hầu như không chợp mắt được kể từ khi đặt chân lên con thuyền này.”

Nora gật đầu. “Tức là bao lâu nhỉ?”

Anh ta bật cười. Âm thanh nghe thật hay. Không cần mở miệng. Rất văn minh. Chẳng giống như đang cười.

“Tối qua tôi với Ingrid nhậu tới bến. Vodka xóa sạch trí nhớ của tôi rồi.”

“Có chắc là do vodka không?”

“Còn gì vào đây nữa?”

Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ dò hỏi, khiến Nora vô thức cảm thấy có lỗi.

Cô ngó sang chỗ Ingrid đang uống cà phê và gõ laptop. Ước gì lúc này chị ta đang ngồi cạnh cô.

“Ừm, đêm qua là đêm thứ ba của cả đoàn,” Hugo nói. “Chúng ta đi quanh quần đảo này từ Chủ nhật. Đúng vậy, Chủ nhật. Thuyền rời Longyearbyen vào hôm đó.”

Nora làm bộ những điều này cô đều biết cả. “Mới Chủ nhật mà cứ như lâu lắm rồi.”

Con thuyền dường như đang đổi hướng. Nora buộc phải nghiêng người đi một chút.

“Hai mươi năm trước, ở Svalbard hầu như chẳng có vùng nước nào không đóng băng vào tháng Tư. Thế mà cô xem. Giờ khác gì du ngoạn trên Địa Trung Hải đâu.”

Nora cố giữ nụ cười bình thản. “Cũng không hẳn thế.”

“Mà này, nghe nói hôm nay cô rút phải lá thăm xấu hả?”

Nora cố trưng ra vẻ mặt vô hồn, điều đó cũng chẳng có gì khó. “Vậy sao?”

“Cô là trinh sát phải không?”

Tuy chẳng hiểu mô tê gì nhưng cô thấy sợ tia sáng long lanh trong mắt anh ta.

“Vâng,” cô đáp. “Đúng vậy. Tôi là trinh sát.”

Hai mắt Hugo trợn tròn vì kinh ngạc. Hoặc giả bộ kinh ngạc. Với anh ta, khó mà phân biệt được sự khác nhau giữa hai điều đó.

“Trinh sát thật á?”

“Vâng?”

Nora vô cùng muốn biết trinh sát ở đây nghĩa là gì, nhưng lại không dám hỏi.

“Ừm, bonne chance [8] ,” Hugo nói, kèm theo cái nhìn như xoáy vào cô.

“ Merci, [9] ” Nora đáp, dõi mắt ngắm ánh sáng trắng lóa của vùng Bắc Cực và cảnh quan xưa nay cô mới chỉ nhìn thấy qua tạp chí. “Tôi đã sẵn sàng nhận thử thách.”