Chương 55 Viên ngọc trong vỏ
Khi mở mắt tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nông, điều đầu tiên cô nhận thấy là mình sao mà mệt mỏi thế. Trong bóng tối, cô có thể trông thấy một bức tranh treo trên tường. Cô chỉ lờ mờ nhận ra bức tranh là hình ảnh mô tả theo phong cách hơi trừu tượng của một cái cây. Không phải cái cây cao lớn, khẳng khiu. Là cây thấp bè, có hoa.
Bên cạnh cô có một người đàn ông đang say ngủ. Khó mà nói chắc được người này có phải là Ash hay không, vì anh ta quay lưng lại với cô trong bóng tối và phần lớn cơ thể đã bị vùi dưới tấm chăn.
Không hiểu sao lần này mọi chuyện có vẻ kỳ quặc hơn mọi khi. Dĩ nhiên, ngủ chung giường với một người đàn ông chưa từng cùng cô trải qua điều gì khác ngoài chôn cất một chú mèo và dăm ba cuộc tán gẫu vui vẻ ở quầy thu ngân của một cửa hàng âm nhạc thì lạ lùng là phải, xét trên bình diện thông thường. Nhưng kể từ khi bước vào Thư viện Nửa Đêm, Nora đã dần quen với những điều kỳ quặc rồi.
Nếu như có khả năng người này là Ash thì cũng có khả năng không phải. Chẳng có cách nào dự đoán được mọi kết cục có thể xảy đến sau mỗi quyết định chúng ta đưa ra. Ví dụ, việc đi uống cà phê với Ash có thể dẫn tới kết quả là Nora phải lòng nhân viên phục vụ ở quán chẳng hạn. Đó đơn giản là tính chất không thể dự đoán của vật lý lượng tử.
Cô sờ thử ngón tay áp út.
Hai cái nhẫn.
Người đàn ông trở mình.
Một cánh tay vắt ngang người cô trong bóng tối, cô nhẹ nhàng nhấc nó lên và đặt xuống chăn. Sau đó cô rời khỏi giường. Cô định xuống tầng dưới và có lẽ sẽ nằm ở sofa mở điện thoại ra tra cứu thông tin về bản thân như vẫn thường làm.
Có một điều rất lạ là bất kể cô có trải qua bao nhiêu cuộc đời đi nữa, và bất kể những cuộc đời ấy có khác nhau đến đâu, gần như luôn có một chiếc điện thoại đặt sẵn bên cạnh giường cô. Cuộc đời này cũng không phải ngoại lệ, vậy là cô vớ lấy máy và rón rén ra khỏi phòng. Người đàn ông, dù là ai đi nữa, đang ngủ rất sâu và không hề cựa mình.
Cô nhìn anh ta đăm đăm.
“Nora?” anh ta lầm bầm bằng giọng ngái ngủ.
Đúng rồi. Cô gần như chắc chắn một trăm phần trăm. Là Ash.
“Em đi vệ sinh thôi,” cô nói.
Anh ta lẩm bẩm câu gì đó nghe như “ừ” rồi lại ngủ tiếp.
Cô khẽ khàng nhón chân trên sàn gỗ. Nhưng Nora vừa mở cửa và bước ra ngoài thì trái tim cô suýt nữa bắn ra khỏi lồng ngực.
Bởi lẽ đang đứng trước mặt cô, trong ánh sáng tù mù ở chiếu nghỉ, là một người nữa. Nhỏ hơn. Cỡ một đứa trẻ.
“Mẹ ơi, con vừa gặp ác mộng.”
Nhờ ánh sáng dìu dịu tỏa ra từ bóng đèn mờ lắp ở hành lang, cô có thể trông thấy khuôn mặt cô bé, mái tóc tơ bù xù do nằm ngủ, vài lọn dính vào vầng trán đẫm mồ hôi.
Nora không nói nên lời. Đây là con gái của cô.
Cô sao có thể nói được gì chứ?
Câu hỏi đã trở nên quen thuộc tự động trỗi dậy: làm sao cô có thể cứ thế nhảy vào một cuộc đời cô đã đến muộn mất vài năm? Nora nhắm mắt lại. Những cuộc đời cô có con thường chỉ kéo dài khoảng vài phút. Nhưng cuộc đời này chưa gì đã dẫn cô đến với một miền đất xa lạ.
Toàn thân cô run rẩy vì cảm xúc nào đó cô cố hết sức kìm nén. Cô không muốn gặp cô bé kia. Không chỉ vì bản thân cô mà còn vì cô bé nữa. Việc này chẳng khác nào một sự phản bội. Nora là mẹ cô bé, nhưng đồng thời ở một khía cạnh khác quan trọng hơn, cô không phải là mẹ cô bé. Cô chỉ là một phụ nữ xa lạ ở trong một ngôi nhà xa lạ, nhìn vào một đứa trẻ xa lạ.
“Mẹ ơi? Mẹ có nghe con nói gì không? Con vừa gặp ác mộng.”
Cô nghe thấy tiếng người đàn ông trở mình trên chiếc giường đâu đó trong căn phòng sau lưng cô. Tình huống này sẽ chỉ càng thêm khó xử nếu như anh ta tỉnh dậy thật. Vì vậy Nora quyết định nói chuyện với đứa trẻ.
“Ôi, tệ quá,” cô thì thào. “Nhưng không phải là thật đâu. Chỉ là mơ thôi.”
“Con mơ thấy gấu.”
Nora khép cửa lại. “Gấu ư?”
“Tại câu chuyện đó đấy ạ.”
“À. Ừ. Tại câu chuyện. Nào, quay về giường ngủ đi…” Cô nhận ra mình ăn nói lạnh lùng quá. “Con yêu,” cô thêm vào, thầm nghĩ không biết cô bé - con gái của cô trong vũ trụ này - tên là gì. “Ở đây không có gấu đâu.”
“Chỉ có gấu bông.”
“Đúng rồi, chỉ…”
Cô bé trở nên tỉnh táo hơn một chút. Hai mắt sáng ngời. Cô bé đang nhìn vào mẹ mình, vậy là trong một giây phút ngắn ngủi Nora cũng thấy mình ở trong vai trò đó. Mẹ của cô bé. Cô cảm nhận được sự lạ lẫm khi gắn kết với thế giới này thông qua một con người khác. “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đấy?”
Cô bé nói oang oang. Thái độ hết sức nghiêm nghị theo kiểu chỉ có ở tụi nhóc bốn tuổi (cô bé này chắc chỉ tầm tuổi ấy, không thể hơn nhiều).
“Suỵt,” Nora nói. Cô thực sự cần biết tên cô nhóc. Tên gọi chứa đựng uy quyền. Nếu đến tên con gái mình mà cô cũng không biết thì còn kiểm soát được gì nữa. “Nghe này,” Nora thì thào, “mẹ xuống dưới nhà có chút việc. Con về ngủ đi nhé.”
“Nhưng có gấu.”
“Không có con gấu nào đâu.”
“Chúng ở trong giấc mơ của con.”
Nora nhớ lại cảnh con gấu Bắc Cực lao nhanh về phía cô trong màn sương. Nhớ lại nỗi sợ khi ấy. Khao khát được sống trỗi dậy trong khoảnh khắc bất ngờ ấy. “Lần này sẽ không có nữa đâu. Mẹ hứa.”
“Mẹ ơi, sao mẹ lại nói theo kiểu như thế?”
“Như thế nào?”
“Như thế?”
“Thì thầm ấy hả?”
“Không phải.”
Nora chẳng biết cô nhóc cho rằng cô đang nói theo kiểu gì. Giữa hai bên lúc này đang có khoảng cách chính là một người mẹ. Không lẽ việc làm mẹ lại ảnh hưởng đến cách nói năng hay sao?
“Như là mẹ đang sợ ấy,” cô bé tuyên bố.
“Mẹ không sợ.”
“Con muốn được nắm tay.”
“Gì cơ?”
“Con muốn được nắm tay.”
“À, rồi.”
“Mẹ ngốc quá!”
“Ừ. Ừ, mẹ ngốc thật.”
“Con sợ lắm.”
Cô nhóc nói bằng giọng khẽ khàng và rất tự nhiên. Và phải đến bây giờ Nora mới nhìn vào cô bé. Nhìn một cách kỹ càng. Cô bé trông vừa rất đỗi xa lạ mà lại vừa rất đỗi thân quen. Nora bỗng nhận thấy một cảm xúc trào dâng trong cô, thật mạnh mẽ và cũng thật đáng lo.
Cô bé nhìn cô chăm chăm theo cách xưa nay chưa ai từng nhìn. Thật đáng sợ biết bao, cái cảm xúc này. Cô bé có chiếc miệng giống Nora. Và cả vẻ mặt hơi ngơ ngác mà những người xung quanh đôi khi hay nhận xét về cô. Cô bé rất xinh, cô bé là của cô (hay gần như thế) và Nora cảm thấy lòng mình dâng lên một tình yêu hết sức lạ lùng, cuộn trào, và cô biết, nếu thư viện không đưa cô đi ngay lúc này - thực tế đúng là như vậy - cô phải tìm cách chuồn đi.
“Mẹ ơi, mẹ nắm tay con được không?”
“Mẹ…”
Cô bé đặt tay mình vào tay Nora. Bàn tay ấy mới nhỏ bé và ấm áp làm sao, cô bỗng thấy buồn khi cảm nhận cái cách bàn tay nhỏ thả lỏng trong tay cô, tự nhiên như một viên ngọc trai nép mình trong vỏ. Cô bé kéo Nora đi về phía căn phòng kế bên - phòng của cô bé. Nora khép hờ cánh cửa sau lưng và cố xem giờ trên đồng hồ đeo tay, nhưng ở cuộc đời này cô dùng đồng hồ cơ kiểu cổ điển không có đèn, vì vậy phải mất một vài giây mắt cô mới quen được. Cô lấy điện thoại ra xem lại cho chắc. 2:32 sáng. Vậy là ở cuộc đời này, chẳng rõ cô đi nghỉ lúc nào nhưng cơ thể của cô không được ngủ đủ giấc. Cảm giác cũng y như thế.
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi người ta chết hả mẹ?”
Trong phòng không tối hẳn. Một luồng sáng nhỏ rọi vào từ hành lang, ngoài kia còn có ngọn đèn đường leo lét hắt vào qua tấm rèm in hình những chú chó. Cô thấy được một hình chữ nhật thấp bè là cái giường. Cô thấy được bóng dáng một chú voi nhồi bông trên sàn. Ngoài ra còn đồ chơi khác nữa. Căn phòng chật chội theo kiểu thật ấm áp.
Đôi mắt cô bé sáng ngời, hướng về phía Nora.
“Mẹ không biết,” Nora đáp. “Mẹ nghĩ có lẽ không ai biết chắc được.”
Cô bé cau mày. Câu trả lời này không làm cô bé thỏa mãn. Không một chút nào.
“Thế này nhé,” Nora nói. “Có khả năng ngay trước khi chết, con sẽ được ban cơ hội sống một lần nữa. Con có thể có những thứ mà trước đây con không có. Con có thể chọn bất kỳ cuộc sống nào con muốn.”
“Nghe hay quá.”
“Nhưng con không cần phải nghĩ đến điều này trong một thời gian rất dài nữa. Con sẽ có một cuộc sống với vô vàn chuyến phiêu lưu kỳ thú. Con sẽ có rất nhiều niềm vui.”
“Như cắm trại chẳng hạn!”
Một cảm giác ấm áp bỗng lan ra khắp cơ thể Nora khi cô mỉm cười với cô bé dễ thương này. “Đúng rồi! Như cắm trại chẳng hạn!”
“Con thích lúc nhà mình đi cắm trại lắm!”
Môi Nora vẫn nở nụ cười nhưng mắt bỗng thấy cay cay. Đây có vẻ là một cuộc đời tốt đẹp. Một gia đình nhỏ của riêng mình. Một cô con gái để cùng đi cắm trại vào kỳ nghỉ.
“Nghe mẹ nói này,” cô lên tiếng khi nhận ra rằng mình khó có thể thoát khỏi căn phòng này ngay được. “Khi con cảm thấy lo lắng về những điều con không biết, như tương lai chẳng hạn, có một mẹo rất hay là con hãy nhắc mình nhớ đến những điều con đã biết.”
“Con không hiểu,” cô nhóc nói và chui vào trong chăn, còn Nora ngồi trên sàn bên cạnh giường.
“À, nó giống như một trò chơi ấy mà.”
“Con thích trò chơi.”
“Thế mẹ con mình cùng nhau chơi một trò chơi nhé?”
“Vâng.” Con gái cô mỉm cười. “Con đồng ý.”