← Quay lại trang sách

Chương 63 Một cách nhìn mới

Cô đến gần ga tàu hơn, đi qua nhà hàng La Cantina với những hình chữ chi màu đỏ và vàng lòe loẹt trông chẳng khác gì cơn đau nửa đầu kiểu Mexico, bên trong có một người phục vụ đang dỡ ghế trên các bàn xuống. Cô đi qua cả Lý Thuyết Dây đang đóng im ỉm, trên cửa chính có dán một tờ thông báo viết tay với nội dung:

Than ôi, Lý Thuyết Dây không thể tiếp tục kinh doanh tại cơ sở này nữa. Do giá thuê mặt bằng tăng cao, chúng tôi không còn khả năng duy trì cửa hàng. Xin gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả khách hàng thân thiết. Đừng nghĩ suy nhiều, sẽ ổn cả thôi. Hãy cứ đi con đường của riêng mình. Chỉ Chúa mới biết chúng tôi sẽ ra sao khi không có bạn.

Đây cũng chính là bản thông báo cô trông thấy khi đi cùng Dylan. Căn cứ vào ngày tháng trên đó do chính tay Neil viết bằng bút dạ nét nhỏ, nó đã có từ cách đây gần ba tháng.

Cô cảm thấy thật buồn, bởi Lý Thuyết Dây là nơi chứa đựng tình cảm của rất nhiều người. Tuy nhiên, Nora đâu có làm việc tại cửa hàng này khi tình hình đi xuống.

Chà. Xem ra mình đã bán được rất nhiều đàn piano điện. Và cả mấy cây ghi ta khá ngon lành nữa.

Hồi mới lớn, cũng như bao đứa nhóc tuổi ô mai, cô và Joe thường đem thị trấn quê nhà ra làm trò đùa, bảo rằng Trại giam Bedford là nhà tù vòng trong và phần còn lại của thị trấn là nhà tù vòng ngoài, bất cứ khi nào có cơ hội trốn thoát thì phải lập tức chớp lấy.

Nhưng lúc này đây, mặt trời đã lên cao lúc cô tới gần nhà ga, cô chợt nhận ra dường như suốt bấy nhiêu năm trời mình đã nhìn nơi đây bằng con mắt thật sai lầm. Khi đi ngang qua tượng đài John Howard - người có công cải cách hệ thống nhà tù - ở quảng trường St Paul, bao quanh bởi những hàng cây và ngay đằng sau là dòng sông, cô ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh sắc ấy như thể mới nhận thấy lần đầu. Điều quan trọng không phải là ta nhìn gì, mà là ta thấy gì.

Trên đường trở về Cambridge trong chiếc Audi đắt tiền sặc mùi nhựa vinyl cùng nhựa dẻo và các vật liệu nhân tạo khác, luồn lách trong dòng xe cộ tấp nập với những chiếc ô tô lướt qua như những cuộc đời bị quên lãng, Nora mong vô cùng được gặp bà Elm bằng xương bằng thịt trước ngày bà mất. Sẽ tuyệt biết mấy nếu có cơ hội cùng bà chơi một ván cờ cuối cùng trước khi bà vĩnh viễn ra đi. Rồi cô lại nghĩ đến Leo tội nghiệp đang bị nhốt trong một phòng giam chật chội không cửa sổ ở đồn cảnh sát Bedford, chờ Doreen đến đón.

“Đây là cuộc đời tốt đẹp nhất,” cô tự nhủ, giờ đã có chút quẫn. “Đây là cuộc đời tốt đẹp nhất. Mình sẽ ở lại đây. Đây là cuộc đời dành cho mình. Đây là cuộc đời tốt đẹp nhất. Đây là cuộc đời tốt đẹp nhất.”

Nhưng cô biết thời gian của cô không còn nhiều nữa.