Chương 66 Cháu không được phép đầu hàng, Nora Seed!
Nora đi qua làn khói bụi mù mịt theo hướng bà Elm đã chỉ, trong lúc đó những mảng trần vẫn tiếp tục rơi.
Dẫu cho khó mà thở nổi và cũng chẳng nhìn rõ được, cô vẫn cố gắng tiếp tục đếm các dãy kệ. Những tia lửa bắn ra từ giàn đèn trút xuống đầu cô.
Bụi bám vào họng cô, khiến cô suýt ói. Nhưng ngay cả khi bốn bề chìm trong màn sương bụi mù, cô vẫn nhìn thấy những cuốn sách hầu hết đều đang cháy rừng rực. Thậm chí dường như không dãy kệ nào còn được nguyên vẹn, hơi nóng tỏa ra chẳng khác gì một luồng xung lực. Một vài trong số những dãy kệ và những cuốn sách đầu tiên bốc cháy giờ không còn gì ngoài tro tàn.
Vừa đến được dãy thứ mười một thì cô bị một mảng vỡ rơi xuống đè trúng, khiến cô ngã sõng soài.
Nằm dưới đá, cô cảm thấy cây bút tuột khỏi tay và lăn ra xa.
Lần vận sức đầu tiên để thoát không đem lại kết quả.
Thế là hết. Mình sẽ phải chết, bất kể có muốn hay không. Mình sẽ phải chết.
Thư viện đã tan hoang.
00:00:41
00:00:42
Tất cả đã kết thúc.
Một lần nữa cô tin chắc như vậy. Cô sẽ phải chết ở đây, trong lúc tất cả những cuộc đời cô có thể sống đều bị tước đoạt ngay trước mắt cô.
Nhưng rồi cô trông thấy nó qua khoảng không quang đãng mở ra thoáng chốc giữa đám mây bụi bít bùng. Đằng kia, trên dãy kệ thứ mười một ở hướng đó. Hàng kệ thứ ba từ dưới lên.
Khoảng trống giữa đám lửa đang ngấu nghiến những cuốn sách còn lại trên giá.
Tôi không muốn chết.
Cô phải cố gắng hơn nữa. Cô phải muốn cuộc sống mà trước đây cô luôn nghĩ mình không cần. Bởi thư viện này là một phần của cô và những cuộc đời khác cũng thế. Dẫu có thể chưa cảm nhận được mọi thứ từng trải qua trong các cuộc đời ấy, nhưng cô vẫn còn khả năng. Có thể cô đã lỡ mất những cơ hội cụ thể giúp cô trở thành vận động viên bơi lội Olympic, thành nhà du hành, chủ vườn nho, ngôi sao nhạc rock, chuyên gia băng hà tìm cách cứu Trái đất, thạc sĩ tại Cambridge, người mẹ hay muôn ngàn vai trò khác, nhưng theo một khía cạnh nhất định, cô vẫn là tất cả những con người đó. Họ đều là cô. Cô đã có thể trở thành tất cả những điều tuyệt vời ấy, và suy nghĩ này không hề khiến cô nản lòng như cô vẫn tưởng. Không một chút nào. Mà nó mang đến nguồn cảm hứng dạt dào. Bởi giờ đây cô đã thấy được những gì mình có thể làm nếu như cô thực sự cố gắng. Và rằng cuộc đời bấy lâu nay cô vẫn sống thực ra cũng đi theo logic của riêng nó. Anh trai cô còn sống. Izzy còn sống. Cô đã giúp một cậu bé tránh sa vào con đường tội lỗi. Cảm giác bế tắc thi thoảng vẫn xuất hiện thực ra chỉ là trò lừa bịp của tâm trí. Cô không cần sở hữu một vườn nho hay ngắm nhìn cảnh hoàng hôn ở California để cảm thấy hạnh phúc. Cô thậm chí không cần ngôi nhà to với một mái ấm hoàn hảo. Thứ duy nhất cô cần là tiềm năng. Và tiềm năng chính là điều cô có thừa. Sao trước đây cô lại không nhận ra kia chứ.
Cô nghe thấy giọng bà Elm vọng đến từ dưới gầm chiếc bàn ở đâu đó xa tít phía sau lưng cô, vượt lên trên những thanh âm ồn ào khác.
“Đừng đầu hàng! Cháu không được phép đầu hàng, Nora Seed!”
Cô không muốn chết. Và cô cũng không muốn sống bất cứ cuộc đời nào khác ngoài cuộc đời của chính cô. Cuộc đời có thể phải vật lộn đầy khó nhọc, nhưng là cuộc vật lộn đầy khó nhọc của cô. Cuộc vật lộn khó nhọc nhưng tuyệt vời biết bao.
00:00:52
00:00:53
Cô cố vặn vẹo, cố đẩy, cố chống lại sức nặng đang đè lên người; đồng hồ vẫn nhích từng giây, sau một hồi vận sức gồng mình lên khiến hai lá phổi bỏng rát không sao thở nổi, cuối cùng cô cũng gượng được dậy.
Cô mò mẫm trên mặt đất và tìm lại được chiếc bút máy, nhặt món đồ bị phủ một lớp bụi dày ấy lên rồi chạy qua đám khói để tới với kệ số mười một.
Nó kia rồi.
Cuốn sách duy nhất không bị cháy, vẫn còn đó, xanh mơn mởn.
Giật mình trước hơi lửa nóng, cô thận trọng dùng ngón trỏ với lên mép trên của gáy sách và kéo cuốn sách xuống khỏi kệ. Sau đó cô làm điều mà lâu nay vẫn làm. Cô mở sách ra, cố giở đến trang đầu tiên. Nhưng có một vấn đề: không có trang đầu tiên nào. Cả cuốn sách không có lấy một chữ. Hoàn toàn trắng trơn. Cũng như bao cuốn sách khác, đây là cuốn sách chứa đựng tương lai của cô. Nhưng không như những cuốn khác, trong cuốn sách này, tương lai vẫn chưa được viết nên.
Vậy ra, nó đây. Đây là cuộc đời của cô . Cuộc đời gốc của cô.
Và nó là một trang giấy trắng.
Nora tần ngần đứng đó, tay vẫn cầm cây bút hồi đi học. Lúc này đã là gần một phút sau nửa đêm.
Những cuốn sách khác trên kệ đã cháy thành than, bóng đèn sợi đốt treo lơ lửng đang nhấp nháy trong làn bụi, ánh sáng tù mù cho thấy trần nhà đầy vết nứt. Một mảng trần lớn xung quanh vầng sáng - hao hao giống hình nước Pháp - trông như sắp sửa rơi xuống và nghiền nát cô đến nơi.
Nora tháo nắp bút và ấn cuốn sách đang để ngỏ lên dãy kệ đen sì muội than.
Trần nhà kêu kẽo kẹt.
Thời gian không còn nhiều nữa.
Cô bắt đầu viết. Nora muốn sống.
Viết xong, cô chờ trong giây lát. Bực mình thay, chẳng có gì xảy ra cả, rồi cô nhớ lại điều bà Elm từng nói. “Muốn” là một từ thật thú vị. Nó có nghĩa là thiếu thốn. Vậy là cô gạch dòng chữ ấy đi và thử lại.
Nora quyết định sẽ sống.
Vẫn không có gì. Cô thử thêm lần nữa.
Nora đã sẵn sàng để sống.
Vẫn vô ích, ngay cả khi cô đã gạch chân từ “sống”. Quanh cô lúc này là cảnh tượng hoang tàn, đổ vỡ. Trần nhà rơi xuống, đè nát mọi thứ, nhấn chìm mọi kệ sách trong đám bụi. Cô há hốc miệng và trông thấy hình bóng bà Elm đã chui ra khỏi cái bàn nơi bà trú ẩn và đang đứng đó không mảy may sợ hãi, rồi hoàn toàn tan biến khi mái nhà sụp xuống gần như khắp nơi, chôn vùi tàn dư của đám cháy, kệ sách cùng tất cả những thứ khác.
Nora không sao thở nổi, giờ cô chẳng nhìn thấy gì.
Nhưng phần này của thư viện vẫn còn trụ lại được, và cô vẫn ở đây.
Mọi thứ có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào, cô biết chắc chắn là thế.
Vậy là cô không cố gắng nghĩ xem mình phải viết gì nữa và chính vào giây phút bực bội ấy, cô cứ thế viết ra điều đầu tiên cô nghĩ đến, điều cô cảm nhận được từ bên trong giống như một tiếng gầm bất khuất và câm lặng có thể chiến thắng bất cứ sự hủy diệt nào từ bên ngoài. Đó là sự thật cô đang nắm giữ, sự thật mà giờ đây cô cảm thấy xiết bao tự hào và vui sướng, sự thật cô không chỉ chấp nhận mà còn nồng nhiệt chào đón bằng tất cả tế bào rực cháy trong cô. Sự thật được cô viết ra một cách vội vã nhưng đầy vững vàng, hằn sâu lên trang giấy dưới ngòi bút, bằng những con chữ in hoa, trong thì hiện tại ngôi thứ nhất.
Sự thật là khởi đầu, là hạt giống của mọi khả năng trên đời. Xưa kia là sự đọa đày nhưng nay là ân huệ.
Chỉ ba từ giản đơn mà chứa đựng trong đó sức mạnh và tiềm năng của vô vàn vũ trụ.
TÔI CÒN SỐNG.
Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội, thế rồi tàn dư cuối cùng của Thư viện Nửa Đêm cũng tan thành tro bụi.