← Quay lại trang sách

Mấy hôm sau, nước bỗng dưng lại bắt đầu lên, lên nhanh lắm, nước đã vào ngập cả vườn khiến Minh đâm lo. Nước lại hình như còn muốn lên cao nữa. Chàng phiền nhất là Hà, người yêu của chàng không sang đưọc căn nhà ngang, nơi chàng ở. Hai bữa cơm chàng có thể gặp mặt Hà nhưng đã từ lâu cái việc gặp mặt nhau ở chỗ đông đủ mọi người đối với chàng không có nghĩa lý gì, chỉ ở bên nhà ngang hai người mới thấy thật là gặp nhau. Cái cảnh nhà trên bây giờ cũng không như lúc thường vì nền nhà đã ngập nước và bếp đã dọn lên. Mấy bó Bác thử nghĩ xem, ngày nào cũng ăn cơm với khói cay cả mắt, ăn mất ngon. Bác xem người nào cũng đã gầy cả đi thế kia. Nước lụt không có đồ ăn không sao nhưng căn nhà lại càng nóng thêm, chàng lại không chịu được mùi khói, có lắm lúc chàng vừa ăn vừa khóc. Vì thế ăn xong là chàng đi ngay về nhà ngang. Không những chỉ có khói: ngay gần chỗ ăn cơm là cái phản chung quanh chăng dây để bốn con lợn nằm. Lại còn cái bu gà. Tuy Hà luôn tay rội nước cho phân lợn, phân gà trôi đi, nhưng vẫn không hết được mùi chuồng lợn và mùi hôi của gà. Ông Cửu buổi sáng uống nước chè cũng thấy mất cả hương vị. Cả nhà chỉ có Hoài là thích vì được chơi với lợn. Hoài đặt cho mỗi con một tên riêng và cầm cái que ngồi ở giường bên, cả ngày tìm cách dạy chúng nó. Hà nói:

- Trông mấy con gà, con lợn này, yên tâm tệ. Nước có lụt hàng tháng cũng khỏi lo thiếu cái ăn.

Nhưng câu đó cũng không an ủi được ai. Đã ba bốn hôm ăn toàn cá; không có cách gì ra chợ tại nước lụt. Cơm không có cái ăn, anh ấy đâm cáu rồi viện cớ nọ cớ kia mà mắng... nhỏ nhen.

Mấy tiếng sau nàng nói tự nhiên thấp giọng và như là đã lỡ nói ra. Minh đứng thẳng người lên:

- À cô dám mắng tôi thế à? Phải! Thằng này là một thằng nhỏ nhen chỉ nghĩ gà. Minh biết là nếu chàng bảo thì tất Hà thuận ngay nhưng chàng không nói ra vì chàng hơi tức Hà không tự ý nghĩ đến việc mổ gà để làm cũng đưa lên miệng như uống. Tay chàng run lẩy bẩy:

- Tôi không có thể nào ở chung nhà với một người khinh tôi. Mai tôi sẽ đi khỏi cái nhà Mấy hôm đầu cá nhà ai cũng ngồi câu và thích câu lắm. Minh lại may còn có đủ lưỡi câu để cung cấp cho mọi người ; ông Cửu câu được con cá nào to cũng cười đùa rối rít làm cả nhà cũng vui lây. Cái cảnh mỗi người ngồi một só nhà, yên lặng rình, trông thật vui nghe thấy hai tiếng "nhỏ nhen" của Hà nên không ngờ Minh lại cáu đến như thế. Hoài nhìn Minh, lo lắng vì sợ Minh bỏ đi thật ; Hoài bảo Minh:

- một cuộc bãi công ngầm đối với Hà. Cả chàng nữa, cũng có khi chàng thấy phao nhấp nháy mà không buồn rựt. Thành thử sau cùng chỉ còn một mình Hà là ngồi câu cá "thực" nhưng nàng không thạo cách câu nên hôm đó chỉ câu đưọc có hai con cá bương con, Hà đứng lên miệng há ra và môi dưới rung rung vì nức nở:

- Anh có đi thì cứ đi ngay, tôi không tiếc.

Rồi nàng lại gục xuống òa khóc to hơn. Ông Cửu thấy con gái mình dám nói đuổi Minh đi, ông quát to:

- không tự thú nhưng đều thấy là cuộc bãi công ngầm đã thành công to.

Bữa cơm hôm ấy cả nhà ăn ngon lành ít khi chàng hạ giọng tiếp thêm:

- Thế là hết.

Chàng bước xuống vườn rồi lội nhanh về nhà ngang.

Ông Cửu một bát cơm nhưng chàng vẫn không vui lòng và vẫn tức ngầm Hà. Mấy hôm nay chàng thấy Hà làm sao ấy ; nàng không buồn để ỷ đến việc nhìn chàng và hình như nàng cũng không nghĩ gì đến chàng nữa. Sao nàng không nhận thấy là mấy bữa nay chàng đương ăn bốn bát rút xuống có hai. Ăn cá chàng đã thấy lợm giọng và nhiều lúc chàng đã tỏ ra nét mặt. Có lẽ chàng hơi gầy đôi chút. Chàng không khổ vì phải ăn nhưng nàng không biết nàng nói gì mà cũng không để ý đến câu của em. Nàng chỉ nghĩ đến chữ "sang" của Hoài. Bỗng Hà đứng thẳng dậy khiến Hoài lo sợ. có nữa. Nếu không là tiếng Hoài thì là tiếng u già. Vì ở trước mặt mọi người không làm thế nào tỏ cải tức của mình ra với Hà, nên chàng thầy ngồi đây thì anh ấy có khi đánh chết À, anh ấy tưởng bắt nạt được ai thì cứ bắt nạt... dễ thế à? Con phải cho anh ấy biết.

Nàng đi nhanh ra cửa:

- Tưởng tức lắm rồi nhưng sao Minh không có vẻ tức gì cả mà cũng không biết là nàng tức. Không những thế, biết rõ là mình nói gì nhưng nàng có cảm tưởng là sau câu nói ấy việc sang bên nhà ngang tất phải là tự nhiên. Hà bước xuống vườn rồi không nghĩ gì mắt và thỉnh thoảng lại ngửa mặt, há mồm thở như người sắp chết ngạt, khiến Hà mỉm cười vừa thích chỉ lại vừa tức:

- Yêu nhau thì cần gì khói.

Hà nghĩ rất có thể đợi đun xong nồi nước vối, tắt hẳn bếp đợi cho nhà quang khói rồi hãy gọi chàng sang ăn cơm, nhưng chính vì nhận ra là Minh sợ khói nên nàng cứ Cửu chạy ra, nhưng biết là không kịp nữa ; Hà đã tới gần hiên nhà ngang ; bỗng ông Cửu và Hoài giật mình thấy Hà ngã nghiêng người về một bên, lò đương cháy đều tung toé, chắc Hà bị sụt xuống rãnh, vì nước đã lên tới ngực nàng. Hoài gọi thất thanh:

- Anh Minh, anh Minh, chị Hà sắp chết đuối. Ra ngay anh. Mau lên, anh Minh!

Chàng thấy Minh hiện ra, lội nhanh như chạy align="justify">- Thế cho bỏ tức.

Nhưng trong thâm tâm nàng lại càng tức hơn và cau mũi nhìn theo Minh đương lội qua vườn. Cả nhà trừ nàng ra, ai cũng bảo Minh sang ở hẳn bên này nhưng Minh cử nhất định không chịu. Tuy là phải nằm chật chội, nhưng đã có cái thú được gần nhau nói truyện. Thế mà Minh lại bỏ qua.

Hà vụ này. Bà tha anh và nói xa nói gần là đang thèm đụ, mà ông chồng thì đã bất lực. Nên anh giàn cảnh hẹn bả tới đây hồi hè năm ngoái. Anh đụ bả. Khoái quá bả la oải trời. Gặp lúc Hồng đang một cái cớ tốt để hai người làm lành với nhau. Chàng cất tiếng nói vói ông Cửu:

- Như thế lại tốt. Chị con hôm nay thật như người điên.

Minh đã đặt được Hà ngồi xuống ghế ; nước bắn lên ướt cả khăn dịu dàng:

- Anh Minh ơi, mời anh sang sơi cơm.

Nàng thấy nàng muốn làm lành với Minh.

Đương ngồi bên hiên thoảng nghe mấy tiếng thân yêu ấy, Minh mỉm cười sung sướng:

- Chắc cô ả đã nhận thấy là cô ả có lỗi.

Sang bên nhà chàng lại ngạc nhiên là không thấy có tí khói nào nữa. Nhưng ăn xong Minh lại đứng lên ngay. Chàng vừa nhận ra là nhà không có khói mà chàng cũng cứ bỏ về, việc ấy tỏ rõ hơn cho Hà biết là chàng giận nàng. Hà đưa mắt nhìn Minh nhanh một cái rồi lại nhìn ra vườn vì nàng biết là nếu nàng cất tiếng bảo Minh ở lại rác. Hà đã liều thân sang với chàng và Hà đã sang đúng như trong thâm tâm chàng mong ước từ lúc bỏ đi về và ngay từ lúc cãi nhau nữa, tuy chàng không tự thú. dám đi thật không. Minh không thấy Hà mời mình ở lại ; nàng có vẻ không để ý gì đến việc chàng định bỏ đi, ngồi yên lặng nhìn ra vườn vẻ mặt lạnh lùng và khô khan, trông đến ghét. Chàng búng ngón tay một cái mạnh rồi quả quyết bước ra cửa. Hà đứng thẳng dậy, nàng biết nếu nàng cất tiếng nói lúc đó thì không phải là nói mời Minh ở lại nữa mà sẽ là nói một câu giận dỗi, nói ra nàng sẽ không sao giữ bốn con mắt ngơ ngác phân vân như không biết vì còn tức giận hay vì đã vui sướng. Minh bỗng thấy hai mi mắt Hà hơi rung rung và Hà cũng thoáng thấy cùng một lúc nhìn Hà, Hà nhìn Minh như khiêu khích. Cả Hà và Minh đều nhận thấy là sắp có truyện phải xảy ra. Vừa thấy Minh gác đũa lên bát, Hà cũng buông đũa ngay xuống rồi

ra ngồi ở trước hỏa lò, cũng có thể không phải là mỉm cười. Minh thì mỉm cười với nàng và nói như trong hơi thở:

- Xin lỗi em... Anh đã nóng quá. Tha lỗi cho anh một cuộc cãi nhau với Minh mới ra thoát được cái tình trạng nặng nề mấy hôm nay ; nàng rút tất cả những thanh củi ở bếp ra rồi vung vung mấy cái cho khỏi tỏa khắp nhà. Minh đưa mắt nhìn, cau lông mày và nắm chặt hai bàn tay.

U già nói:

- Những thanh ấy ướt, cô hong cho nó khô đă mai hãy đốt. Hà quăng mạnh củi xuống nước:

- Này hong mày! Thế này là hết truyện

Nàng nghe thấy tiếng Minh nói trống không:

- Sao cứ phải đợi đến lúc ăn cơm là đun nước.

Hà quay lại:

- Anh nói cái gì?

Ông Cửu ngạc nhiên về cái giọng bất thường tự nhiên có vẻ sừng sộ của con gái mình quá nhỉ?

Hà gật đầu luôn mấy cái như tán thành:

- Em thấy nhẹ hẳn người. Mấy hôm nay em thật khổ quá.

- Anh cũng thế.

1950