Chương 332 - Bắt giữ
Trong đêm gió gào thét, ngọn nến trong thư phòng lập loè.
Mạnh Xuyên và thê tử của hắn cùng nhau, nàng xem hồ sơ, còn hắn thì đang vẽ tranh.
"Ngày mai là có thể vẽ xong." Mạnh Xuyên mỉm cười nhìn bức tranh dài, trong đó có Tinh Nguyệt Hồ, con trai Mạnh An đang vui vẻ câu được một con cá lớn, còn con gái Mạnh Du và thê tử Liễu Thất Nguyệt thì nghiêm túc đánh cờ.
Buông bút, Mạnh Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được hỏi: "Thất Nguyệt, Du nhi và An nhi sao vẫn chưa về?"
Liễu Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn cửa sổ, mỉm cười nói: "Có lẽ ở viện đạo có chuyện gì đó chậm trễ."
"Trời đã tối rồi, bọn chúng rất ít khi trễ như vậy." Mạnh Xuyên cảm nhận một chút, rồi lo lắng nói, "Hai đứa chúng nó ở trong thành, cách đây cũng hơn ba mươi dặm."
"Chạy xa như vậy sao?" Liễu Thất Nguyệt cũng cảm thấy nghi ngờ, buông hồ sơ xuống.
"Hoa bá luôn âm thầm bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là hai tài nhí này, sao lại chạy xa như vậy?" Mạnh Xuyên nhíu mày, cảm thấy không ổn. Đôi nhi nữ này bình thường rời khỏi viện đạo là sẽ về ngay. Dù có đi đâu cũng sẽ thông báo trước.
Gương mặt hai vợ chồng hơi căng thẳng.
Họ đã sớm cùng Nguyên Sơ Sơn mua một bộ lệnh bài, để sử dụng trong gia tộc. Con trai con gái đều mang theo bên mình, có thể biết được vị trí của chúng bất cứ lúc nào. Còn có Phi cầm Yêu Vương "Hoa bá" cũng luôn bên cạnh, có thể triệu hồi cứu viện khi cần.
"Hoa bá, triệu chúng ta đến." Mạnh Xuyên nói.
Lệnh bài triệu hoán cũng phân thành cấp bậc, cấp bậc thấp nhất chỉ là mời vợ chồng họ đến. Còn cấp cao hơn là trường hợp khẩn cấp. Thậm chí một cấp bậc cao hơn nữa là sinh tử trước mắt.
Bây giờ chỉ là cấp bậc thấp nhất triệu hoán, nên Mạnh Xuyên không quá hoảng hốt.
"Nếu không có chuyện gì quan trọng, nó sẽ không làm phiền chúng ta. Đi xem sao." Mạnh Xuyên nắm tay vợ, vèo một cái đã biến mất khỏi thư phòng.
...
Vương Phiền Thù đứng bên ngoài sân nhỏ, nhìn vào bên trong, thấy bảy bộ thi thể và đầy máu đất, không khỏi hoảng sợ, quay nhìn Mạnh Du, Mạnh An và Hoa bá, phẫn nộ quát: "Là các người giết?"
"Vâng." Mạnh An trả lời dứt khoát.
"Tiểu tạp chủng." Vương Phiền Thù mắt đỏ ngầu, nhìn thấy tôn nhi bị sát hại thảm thương, hắn tức giận không ít, giờ phút này vọt lên.
Hắn vừa mới xông ra thì đã bị một sức mạnh vô hình cản lại giữa không trung.
Kinh khủng lĩnh vực bao phủ xung quanh, Vương Phiền Thù cảm giác như mình bị mắc vào mạng nhện, không còn cách nào giãy giụa, ánh mắt hiện lên sự chấn kinh.
chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi mang theo tia điện, xuất hiện trong khu nhà nhỏ này.
"Đông Ninh Hầu và Ninh Nguyệt Hầu?"
Trong lòng Vương Phiền Thù run lên.
Hắn chỉ là một Bất Diệt cảnh Thần Ma, giờ đối mặt với Phong Hầu Thần Ma! Chỉ riêng sự chênh lệch khí tức sống cũng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ. Huống hồ còn là hai vị Phong Hầu Thần Ma xuất hiện cùng lúc. Hắn tại Vương gia chỉ là một trưởng lão bình thường, nếu không cũng sẽ không phải thay mặt đi vào Giang Châu thành. Hắn đã rời xa trung tâm quyền lực của Vương gia.
"Cha mẹ." Mạnh Du, Mạnh An kêu lên.
Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt vừa mới tới, nhìn thấy con gái con trai đã cầm vũ khí, xung quanh có bảy bộ thi thể, hai người cảm thấy không ổn.
"Chủ nhân." Hoa bá kính cẩn nói, "Chính bảy người này ra tay tàn nhẫn, vì cứu tiểu thư và thiếu gia, lão bộc mới ra tay."
Mạnh Xuyên nghe thấy lòng hơi động, không khỏi quay đầu nhìn Vương Phiền Thù.
Vương Phiền Thù bị sức mạnh kiềm chế lơ lửng cách mặt đất ba thước, hoàn toàn không thể động đậy.
"Ngươi cũng đến để ám sát?" Mạnh Xuyên trong mắt hiện lên lãnh ý.
Giờ khắc này Vương Phiền Thù hoàn toàn nhận ra, hai thiếu niên nam nữ kia, gọi Đông Ninh Hầu, Ninh Nguyệt Hầu là cha mẹ? Lại bị ám sát?
"Không phải, ta không muốn ám sát." Vương Phiền Thù bối rối nói, "Đông Ninh Hầu, ta nào dám như vậy, ta là Vân Châu Vương gia Thần Ma."
"Ta vừa tới đã thấy ngươi muốn động thủ." Mạnh Xuyên vung tay, Ám Tinh chân nguyên trong nháy mắt công kích về phía Vương Phiền Thù, khiến hắn hoảng sợ hô: "Tha mạng!" Khi Ám Tinh chân nguyên xâm nhập vào cơ thể, Vương Phiền Thù ngay lập tức mất đi ý thức.
"Hừ."
Mạnh Xuyên vung tay lên.
Mất đi ý thức, chân nguyên bị phong bế, Vương Phiền Thù ngã xuống một bên.
"Tình huống chi tiết rốt cuộc như thế nào?" Liễu Thất Nguyệt cũng nhìn về phía Hoa bá.
Hoa Bá lúc này mới kính cẩn nói: "Là như vậy, tiểu thư và thiếu gia trên đường về phát hiện Ninh sư muội gia tộc gặp phải phiền toái lớn, nên quyết định ra tay. Ai ngờ Vương Tông kia lại muốn trắng trợn cướp đoạt tiểu thư. Tiểu thư và thiếu gia nhẫn nhịn không hề phản kháng, cố ý tới đây…"
"Chúng ta lúc ấy rất phẫn nộ.
" Mạnh An nói, "Nhưng cha đã nói, không thể hành động theo cảm tính, mà phải điều tra rõ ràng trước. Nên ta và tỷ tới đây để tìm hiểu Vương Tông rốt cuộc là ai, lại tính toán như thế nào. Không nghĩ tới người này mặt người dạ thú, không biết đã gây họa cho bao nhiêu nữ tử vô tội. Ta và tỷ thực sự không nhịn được nữa, liền động thủ, bị bọn họ đánh không lại, nên Hoa bá mới ra tay."
"Chúng nó đáng chết." Mạnh Du cũng giận dữ nói, "Chết một ngàn lần cũng là đáng."
"Vương Tông là ta giết." Mạnh An nói, "Nếu cha muốn trừng phạt, thì hãy trừng phạt ta."
"Tốt."
Mạnh Xuyên nhíu mày, nhìn về phía Hoa bá, "Hoa bá, Du nhi và An nhi thân phận không thể bại lộ. Chuyện này từ đầu đến cuối, ai đã gặp Du nhi và An nhi, ngươi cũng có thể xác nhận."
"Có thể."
Hoa bá kính cẩn nói, "Sự việc từ đầu tới cuối, ngoại trừ bảy kẻ đã chết. Còn có Vương Tông và tám thủ hạ, cùng với ba người nhà Ninh gia."
"Cha mẹ, các ngươi không thể tổn thương Ninh sư muội và gia đình bọn họ." Mạnh An gấp rút nói, Mạnh Du cũng lo lắng.
"Yên tâm." Mạnh Xuyên cười một tiếng, sau đó nhìn về phía thê tử Liễu Thất Nguyệt.
"Tiếp theo giao cho ta." Liễu Thất Nguyệt mỉm cười nói, "Vương gia Vương Phiền Thù cũng để cho ta xử lý."
"Tốt, ta dẫn bọn chúng trở về trước." Mạnh Xuyên gật đầu, cùng Mạnh Du, Mạnh An, vèo một cái biến mất không thấy nữa.
Liễu Thất Nguyệt đứng trong tiểu viện, còn Hoa bá cung kính đứng một bên.
Rất nhanh.
Các bóng người lần lượt xuất hiện ở cửa tiểu viện, từng người đều là Thần Ma, hơn mười vị Thần Ma cung kính không gì sánh được.
"Bái kiến Ninh Nguyệt Hầu." Hơn mười vị Địa Võng Thần Ma đồng loạt hành lễ, họ được Liễu Thất Nguyệt triệu gọi đến.
"Trong toà trạch viện này có người cấu kết với Yêu tộc để tiến hành ám sát." Liễu Thất Nguyệt lạnh lùng nói, "Bảy người này đã chết, trong trạch viện này tất cả mọi người phải bắt về. Còn nữa, tất cả thủ hạ của chủ nhân trạch viện ‘Vương Tông’, cũng phải bắt hết, điều tra cho ta cẩn thận! Những người này đã làm gì, ai có liên quan đến Yêu tộc, phải tra cho rõ."
"Vâng." Hơn mười tên Thần Ma cung kính tuân lệnh.
"Vương Phiền Thù này cho ta giam giữ trong ngục chờ ta tự mình chủ trì thẩm vấn." Liễu Thất Nguyệt chỉ xuống bên cạnh Vương Phiền Thù vẫn còn hôn mê.
"Vâng."
Lập tức có một vị Thần Ma tới khiêng Vương Phiền Thù, vèo rời đi.
Chỉ trong chốc lát, có mấy trăm người lính vệ tiến vào toà trạch viện này, vây kín hoàn toàn.
"Toàn bộ mang đi."
Bên trong đại sảnh, một đám con cháu của Thần Ma đều cúi đầu, nhìn thấy xung quanh xuất hiện Thần Ma cùng số lượng lớn binh vệ, bọn họ trong Giang Châu thành đều được xem là có quyền thế con cháu của các đại gia tộc, nhưng mà đối mặt với chừng ấy Thần Ma, vẫn cảm thấy e ngại không gì sánh được.
"Đại bá, đại bá, ta thật sự không làm gì cả." Một tên quý công tử kêu lên với một Thần Ma râu dài, "Đại bá, ngươi phải cứu ta."
"Im miệng, mang đi." Thần Ma râu dài nhìn vị hậu bối của mình, lạnh lùng hạ lệnh.
"Ta là Lý Du, chính là hoàng tộc tử đệ, các ngươi sao dám đụng đến ta?" Một thanh niên hô to, có vài binh vệ có chút chần chừ.
"Bắt đi."
Tên Thần Ma đứng chặn cửa trực tiếp ra lệnh.
Hoàng tộc?
Lý thị lịch sử đã lâu, từng là hoàng tộc trước, là một gia tộc cổ lão Thần Ma, lịch sử đã kéo dài vài vạn năm, số lượng tộc nhân hơn trăm vạn. Những kẻ không được thừa nhận còn nhiều hơn.
Tại đây, địa vị cao nhất cũng chính là Tiêu công tử kia.
"Ta là Tiêu Vĩnh, là Tiêu Phong Lôi con trai. Lan Nguyệt Hầu là cô của ta." Người có địa vị cao nhất, Tiêu công tử, cố giữ bình tĩnh, nói: "Cô của ta và người trấn thủ Giang Châu thành Ninh Nguyệt Hầu, Đông Ninh Hầu lại là bạn bè chí giao."
"Chúng ta phụng chính là mệnh lệnh của Ninh Nguyệt Hầu." Một Thần Ma lạnh nhạt nói, "Mang đi."
"Ninh Nguyệt Hầu mệnh lệnh?" Tiêu công tử kinh ngạc, ngoan ngoãn bị bắt đi.
Ninh Nguyệt Hầu là người trấn thủ Giang Châu thành! Có quyền lực cao nhất.
Tiêu công tử thừa hiểu, Ninh Nguyệt Hầu trượng phu “Đông Ninh Hầu Mạnh Xuyên” là người ở cấp cao nhất của Nguyên Sơ Sơn! Quyền lực còn lớn hơn cả Ninh Nguyệt Hầu. Bởi vì Đông Ninh Hầu Mạnh Xuyên làm việc đều liên quan đến việc truy sát Yêu Vương, các nơi đều phải phối hợp. Dám mạo muội cản trở làm việc chuyện gì? Thì chắc chắn phải chết, không ai dám lên tiếng.
---------------
Đọc full dịch truyện
Thương Nguyên Đồ
Vũ Thần Chúa Tể
Tuyệt Thế Chiến Hồn
Tiên Võ Đế Tôn
Toàn Chức Pháp Sư
Ngự Thú: Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa
Ta Không Thể Nào Là Yêu Ma
Đừng Chọc Con Rùa Kia
Ta Có Thể Vô Hạn Hợp Thành Siêu Phàm Gen
Cao Võ: Ta Có Thể Phục Chế Thiên Phú
Ta 1991
Trọng Sinh 1980: Bắt Đầu Bán Trứng Luộc Nước Trà
Trọng Sinh 1980: Bắt Đầu Cưới Tỷ Tỷ Khuê Mật