Chương 208 Đúng là một lão quái vật không an phận
Trong Ty Thiên giám.
"Tô Đình?"
Vân Tích đạo nhân không khỏi kêu một tiếng, thần sắc quái dị, cực kỳ giật mình.
Dư Nhạc lại càng giật mình, ở trong lòng hắn, ân sư của chính mình đạo hạnh cao thâm, đã tới gần cảnh giới Dương Thần, tu luyện nhiều năm nên tâm tình trầm ổn, giống như trước mắt núi lở mà không biến sắc vậy.
Thế mà ân sư vốn có tâm tính trầm ổn như thế khig nghe nói tới hai chữ Tô Đình, lại giống như nghe thấy chuyện là gì đó, lại vô cùng thất thố, thực sự là trước nay chưa từng có.
"Tô Đình? Tô Đình?"
Sắc mặt Vân Tích đạo nhân liên tục thay đổi, nhưng nhớ tới cái gì lại thì thầm: "Có lẽ là cùng tên, khiến ta nghĩ nhiều rồi."
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng lại thoáng thoải mái hơn một chút, rồi chợt nhìn về phía Dư Nhạc, nói với vẻ mang theo vài phần chờ mong: "Ngươi miêu tả tướng mạo của Tô Đình kia một phen xem."
Dư Nhạc thật lòng miêu tả, trầm ngâm nói: "Nhìn như thiếu niên, ngũ quan đoan chính, thanh tú tuấn lãng, nhưng giữa hai lông mày lại có mấy phần lười nhác, ngôn ngữ lại có vài phần vô lại, nhưng ngoài sự xốc nổi ra, giống như lại có mấy phần nhìn không thấu."
Nói xong, hắn cảm thấy ngôn ngữ khó có thể miêu tả rõ ràng, nên vận dùng pháp lực, phác hoạ ra một bức tranh ở hư không trước mắt, mà thiếu niên trên bức tranh chính là Tô Đình.
Chỉ là Tô Đình trên bức tranh, so với Tô Đình chân chính lại có chút không giống, cợt nhả, cười đến mức khiến người ta muốn nện cho hắn một quyền... Chân dung này có chút khác Tô Đình chân chính, nhưng đây chính là Tô Đình ở trong lòng Dư Nhạc.
"Quả nhiên là hắn..."
Vân Tích đạo nhân chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại.
Vốn dĩ nghe Dư Nhạc miêu tả như thế, ông ta đã có thể kết luận là hắn, đợi đến khi phác hoạ ra thì quả nhiên là vị sư thúc đến từ Nguyên Phong sơn này.
Đường đường là trưởng lão hàng chữ Cổ ở Nguyên Phong sơn, làm sao lại đến kinh thành, tham dự trận thịnh hội này?
Phải biết rằng trận thịnh hội này chỉ để tán tu trẻ tuổi tham gia thôi.
Vị trưởng lão Nguyên Phong sơn này đến xem náo nhiệt gì chứ?
Chẳng lẽ là du lịch nhân gian, cảm thấy thịnh hội thú vị, nên tới tham gia trò vui, quấy phá một hồi?
Như thế thì không được!
Sắc mặt Vân Tích đạo nhân cực kỳ khó coi.
Vị sư thúc này không khỏi quá không biết nặng nhẹ chút.
"Sư tôn..." Dư Nhạc chần chờ hỏi: "Ngài nhận ra Tô Đình này?"
"Nhận ra." Vân Tích đạo nhân cười có chút quái lạ, hơi cứng ngắc, sau đó mới nói: "Lần này ta rời kinh đi chính là vì tìm Tô Đình, nhưng tìm đến hắn mới biết thiếu niên này cực kỳ bất phàm."
"Ồ?" Dư Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc, dù hắn cũng cảm thấy Tô Đình vô cùng bất phàm, nhưng lại không ngờ ngay cả nhân vật như ân sư đều coi trọng người tu hành tầng ba này như thế.
"Người này nhìn như tầng ba, nhưng cũng uyên thâm khó lường, rất có thể chính là Chân nhân Dương Thần giấu diếm thân phận."
"Cái gì? Chân nhân Dương Thần?"
"Ngày đó vi sư thấy hắn, phát hiện bên hông hắn có tấm ngọc bài, chính là trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong sơn, nếu bàn về bối phận, vi sư cũng cần chào hắn một tiếng sư thúc."
"Này..." Trong đầu Dư Nhạc hiện lên dáng vẻ của thiếu niên kia, nhưng cũng vạn vạn không ngờ thiếu niên này lại là trưởng lão của Nguyên Phong sơn, đối với mình thì đây chính là nhân vật như tổ tông vậy.
"Sư tôn, sao có thể có chuyện đó?"
Dư Nhạc nói rằng: "Hắn nhìn thế nào cũng chỉ là một thiếu niên có tính tình tung bay, mà đạo hạnh nông cạn, không hề giống như là Chân nhân Dương Thần đã tu hành nhiều năm."
Vân Tích đạo nhân cau mày nói: "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, đường đường là Chân nhân Dương Thần, nếu như có tâm giấu diếm bản thân, thì ngay cả vi sư cũng không thấy, huống hồ là ngươi? Còn nữa, nếu hắn du hí nhân gian, ra vẻ thiếu niên thì có ai nhìn ra?"
Dư Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Ngài sẽ không nhìn lầm chứ? Hoặc là nói, ngọc bài kia căn bản không phải của hắn? Thậm chí hắn chỉ lấy đạo hạnh tầng ba, lấy thân phận của Tô Đình, thu được thân phận trưởng lão của Nguyên Phong sơn?"
Vân Tích đạo nhân cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nói rằng: "Người trẻ tuổi kiến thức quá cạn, suy nghĩ cũng hơi viển vông chút..."
Ông ta chỉ vào hướng đông nam, nói rằng: "Nguyên Phong sơn chính là Thánh địa Đạo môn, ngọc bài chắc chắn sẽ không thể rơi vào trong tay người khác, Tô Đình nắm giữ không thể nghi ngờ. Còn thân phận mà ngọc bài này tượng trưng, chính là trưởng lão Nguyên Phong sơn, phàm là nhân vật cấp bậc này, dù là đệ tử Nguyên Phong sơn lên cấp mà được, hay là người ngoại giới được mời chào cung phụng, ít nhất đều cần có đạo hạnh Chân nhân Dương Thần, mấy trăm năm qua, chưa từng nghe qua chuyện có người tu đạo tầng ba đảm nhiệm chức trưởng lão ở Thánh địa Đạo môn."
Nói tới đây, ông ta không khỏi có chút tự giễu, nói rằng: "Ngay cả trong sơn môn chúng ta, những Thượng nhân tầm thường cũng không đảm đương nổi chức vị trưởng lão, huống hồ là Thánh địa Đạo môn?"
Dư Nhạc nghe ông ta nói mấy câu này, trong lòng xấu hổ, thấp giọng nói: "Là đệ tử suy nghĩ không chu đáo."
Vị đạo sĩ tuổi trẻ này không thể tưởng tượng, thiếu niên kia lại có thể là Chân nhân Dương Thần, càng là nhân vật như tổ tông vậy.
Nói như vậy, lúc trước chính mình làm dáng một phen ở trước mặt hắn, chẳng lẽ không phải giống như tiểu tử hậu bối đang múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt tiền bối?
Nghĩ như vậy, trong lòng Dư Nhạc khá là phiền muộn.
Vân Tích thở ra một hơi, nói: "Dù thế nào thì trưởng lão của Nguyên Phong sơn, đường đường là Chân nhân Dương Thần, bí danh Tô Đình, ra vẻ tán tu tầng ba, lẫn vào thịnh hội này quá không hợp quy củ."
Ông ta trầm ngâm nói: "Việc này ngươi thay ta bẩm báo quốc sư, ta lại viết một phong thư gửi tới Nguyên Phong sơn, tối nay lại tự mình đi tìm vị sư thúc này để trao đổi một phen."
Nói xong, trong lòng Vân Tích đạo nhân tràn đầy mệt mỏi.
Gần đây vốn vô cùng bận rộn, vị sư thúc này lại đến kinh thành tham gia náo nhiệt.
Nếu không phải bị Dư Nhạc phát hiện trước một bước, chỉ sợ đến lúc đó muốn xảy ra đại loạn.
Nghĩ tới đây, Vân Tích đạo nhân càng hoảng hốt.
Vị Tô sư thúc này đến kinh thành rồi, đã lập rức phế bỏ công tử của một vị quan to nhất phẩm trong triều, còn suýt nữa muốn tàn sát tướng sĩ quân tuần phòng, quả thực ỷ vào đạo hạnh cao thâm mà không để ý tới quy củ.
Thực sự là một lão quái vật không an phận!
...
Trong nơi ở của tán tu.
Tô Đình bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Hắn sờ sờ mũi, bây giờ đạo hạnh cao thâm, nóng lạnh bất xâm, nhưng không biết làm sao hắn lại hắt hơi một cái, có lẽ là hơi hơi căng thẳng.
Hắn không có quá để ý, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vò luyện cổ kia, thần sắc nghiêm túc, không nói một lời.
Tiểu tinh linh tràn ngập căng thẳng, cũng nhìn chằm chằm vào vò kia, chỉ lo tiểu bạch xà chết ở bên trong.
Bên trong đều là Cổ Xà, cả đám tranh đấu chém giết với nhau, động tĩnh tất nhiên không nhỏ, nhưng mà cái bồn chứa này chính là pháp khí, toàn bộ ở động tĩnh bên trong đều không thể phát ra.
Nhưng căn cứ thời điểm để suy tính thì việc tàn sát lẫn nhau cũng nên đến lúc kết thúc.
Người thắng có lẽ cũng nên bắt đầu nuốt huyết nhục của kẻ bại.
"Ngươi nói tiểu bạch xà có thể thành công sao?"
"Hẳn là... Có thể... Đại khái... Có thể."
"Hả?"
"Không có chuyện gì, có thể."
"Thật sao?"
"Thật." Tô Đình đáp một tiếng, trong lòng ghi nhớ, thầm nói: "Nhưng nói thì nói như thế, ta cũng không biết có phải là thật hay không, hi vọng tiểu gia hỏa này có thể sống sót."
Mới nghĩ như vậy, cái vò kia đột nhiên rung lên một cái.
"Xong rồi!"
Trong lòng Tô Đình hơi hỉ.
Mà tiểu tinh linh lại tràn đầy căng thẳng.
Tô Đình đang muốn tiến lên, khôi phục pháp khí thành lồng như trước.
Nhưng tiểu tinh linh đột nhiên kêu lên: "Đợi đã!"
❖ ❖ ❖