← Quay lại trang sách

Chương 214 Đại Ngưu đạo nhân ở tại tòa số tám Nam Uyển

Còn tưởng là gọi ta chứ."

Tô Đình thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn về phía tiểu tinh linh trên vai, cười nói: "Ngược lại ta nghĩ nhiều rồi, cách xưng hô mà kẻ bụng đầy ý nghĩ xấu như ngươi để nghị cũng chỉ có hai chúng ta biết, lại không có người của Ty Thiên giám đến đăng ký, làm sao có khả năng đăng ký danh hiệu này?"

Tiểu tinh linh cúi đầu, không nói một lời.

Tô Đình không phát hiện ra biến hóa của nàng, chỉ cười nói: "Huống chi, chúng ta đến muộn, không thể được gọi nhanh như vậy."

Tiểu tinh linh lầu bầu nói: "Cũng chưa chắc, thân phận ngươi tương đối cao, có lẽ người ta xếp ngươi vào trường hợp đặc biệt, để tránh ngươi phải chờ lâu, nên để tên của ngươi ở phía trước."

Tô Đình nghe vậy, vuốt cằm, gật đầu nói: "Cũng có khả năng này, sư điệt kia của ta được Ty Thiên giám phái tới phụ trách quản lý thịnh hội, cũng là người khéo léo nhân tinh, cho trưởng bối ta một chút đặc quyền cũng là chuyện bình thường."

Nói xong, hắn lại lắc đầu, nói rằng: "Cần đặc quyền làm gì? Tô mỗ là người luôn quang minh chính đại, không thích đi cửa sau, chỉ là cũng không biết hắn xếp tên của ta trước bao nhiêu vị, chỉ cần trong vòng một trăm, chờ gần nửa canh giờ thì sư thúc ta cũng sẽ không giận lây hắn."

Tiểu tinh linh cười nhạt hai tiếng, không đáp lại.

❖ ❖ ❖

Mà ở phía trước.

Đỗ công tử ở Bắc Uyển đứng chắp tay.

Bên cạnh hắn ta đã có không ít người được gọi tên.

Những người này là người đã tới Ty Thiên giám trước, có một số đã sớm bị hắn ta thu phục, phái tới kinh thành trước, tìm hiểu rõ chi tiết trong lần thịnh hội này; có một số người lại là sau khi hắn ta đến kinh thành, bị đạo hạnh cao thâm, bản lĩnh cường thịnh của hắn ta chinh phục; còn có một số người nữa lại bị hắn ta mạnh mẽ áp bức, thu vào bên người.

Nhưng bản thân hắn ta đi tới kinh thành, cũng không tính là lâu.

Trên thực tế, hắn ta còn tới kinh thành muộn hơn Tô Đình mấy ngày.

"Ngũ Nguyệt đạo nhân."

"Túc Sát đạo nhân."

"Tần Thủ."

"Đông Phồn tăng nhân."

Đỗ công tử ghi nhớ những tên này vào trong lòng.

Ở Nam Uyển, hạng người xuất sắc cũng có không ít, nhưng chân chính được hắn ta để ý tới, coi là uy hiếp thì chỉ có mấy người này.

Còn kẻ đã giết hai hạ nhân của hắn ta kia, đạo hạnh mới chỉ ở tầng ba, ỷ vào một bảo bối sĩ có thể hiện ra lực hỏa diễm mới có thể tỏ vẻ, đạo hạnh của hắn thì nông cạn, không đáng để lo.

Nhưng bảo bối kia đúng là cần lưu ý, hơn nữa cũng khiến hắn ta vô cùng ghi nhớ.

"Mấy người các ngươi, tới gần một ít, nhận rõ một chút, ở trong thịnh hội cố gắng loại tên tiểu tử nói năng lỗ mãng kia từ ban đầu, chờ hắn mất đi tư cách tham gia thịnh hội, đến khi ra khỏi kinh thành thì lại chặn giết hắn."

"Rõ, công tử."

"Đúng rồi, ở bên Nam Uyển, các ngươi cũng cần chú ý thêm về Ngũ Nguyệt đạo nhân, Túc Sát đạo nhân, Tần Thủ, Đông Phồn đạo nhân, nếu như đấu không lại thì phải có gắng thu lấy máu hoặc lông của của bọn hắn."

Nói tới đây, Đỗ công tử lại kể ra tên những người ở Đông Uyển, Tây Uyển, Bắc Uyển mà bị hắn coi là uy hiếp một lần, rồi mới nói: "Thấy bọn hắn thì cố gắng tránh đi, tránh không được thì từ bỏ tư cách tham gia thịnh hội, liều mạng tổn thương bọn hắn, đoạt được máu hoặc lông của của bọn hắn, sau đó giao cho ta."

Đám hạ nhân bên người nghe thế, trong lòng đều nghiêm nghị.

Bọn họ biết bản lĩnh của Đỗ công tử, người này không chỉ có đạo hạnh cao thâm, bản lĩnh cường thịnh, mà càng có chú thuật thần bí khó lường, có thể vô thanh vô tức làm người khác chết oan chết uổng.

Dừng một chút, Đỗ công tử nhìn về phía Tô Đình, cau mày nói: "Người này đạo hạnh không cao, nhưng có một bảo bối, các ngươi gặp phải hắn cũng cần cẩn thận... Bảo bối kia của hắn, ngay cả ta cũng nhìn không thấu."

Nghĩ như vậy, trong lòng Đỗ công tử lại xếp Tô Đình ở vị trí không dễ ứng phó, nói rằng: "Nếu như không đấu lại hắn, cũng cố lấy máu hoặc lông của hắn."

Nói xong, Đỗ công tử dừng lại một lúc rồi nói: "Hắn tên là gì?"

Đám người hai mặt nhìn nhau, mà không nói gì.

Người thiếu niên kia rất ít khi đi ra ngoài, hơn nữa sau khi Đỗ công tử bắn tiếng, hắn đã bị cô lập, cũng có ít người có liên hệ gì cùng hắn.

Còn Đỗ công tử, từ lúc bắt đầu đã coi hắn là sắp chết người, căn bản không để ý tới tên của thiếu niên này.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại mới thấy trên người thiếu niên kia mang chí bảo, thật sự muốn giết hắn cũng sẽ mất công sức.

Nếu như thực sự mất công sức, thì vận dụng chú thuật là được.

"Các ngươi đi tới gần, lắng nghe xem Ty Thiên giám gọi tên người này là gì rồi ghi nhớ ở tận đáy lòng."

"Rõ, công tử."

Đám người đáp lại một tiếng.

Đỗ công tử khẽ gật đầu, lại hỏi: "Đã lấy hết lệnh bài rồi?"

Phía sau có một người đáp: "Cơ bản đều đã lấy đến, nhân số ở Bắc Uyển hơi ít, còn tầm gần hai mươi người chưa lấy lệnh bài, chắc cũng sắp tới lượt công tử rồi."

Mới nói như vậy, đã nghe thấy đạo nhân Ty Thiên giám ở phía trên kêu một cái tên.

"Đỗ Hằng!"

❖ ❖ ❖

Nam uyển.

Tô Đình nghe từng danh hiệu được gọi, đa số người đã lấy được lệnh bài, nhưng vẫn chưa tới lượt Tô mỗ hắn.

Sắc mặt hắn không khỏi có chút đen, thấp giọng mắng: " Vân Tích đạo nhân kia vốn tưởng rằng là kẻ thức thời, không ngờ ngay cả sư thúc của hắn mà cũng không biết nịnh bợ, để sư thúc đợi lâu như vậy, quả thực là không coi bề trên ra gì."

Mà tiểu tinh linh cúi đầu, giống như đang đùa tiểu bạch xà, thường ngẩng đầu nhìn hướng lên đạo nhân Ty Thiên giám ở phía trên đang đọc tên, rồi lại nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt dường như có mấy phần mong đợi.

Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, hơi cảm thấy tức giận, vừa nhìn về phía Túc Sát đạo nhân kia.

Vị đạo nhân kia có thần sắc lạnh nhạt, khí thái trầm ngưng, cũng là Thượng nhân đã tu thành Âm Thần, khí tức của người này lạnh lẽo, ẩn chứa sát ý, giống như đã lây nhiễm không ít mạng người.

"Cũng phù hợp với danh hiệu Túc Sát đạo nhân, chỉ có điều sau khi nghe tiểu nha đầu kia bẫy ta, lúc nghe đạo hiệu này cứ luôn cảm thấy có chút ngốc."

Tô Đình nghĩ như vậy, hầm hầm liếc nhìn tiểu tinh linh một cái.

Sắc mặt tiểu tinh linh mờ mịt.

Không phải còn không gọi tới sao?

Làm sao hắn có vẻ biết cái gì?

Nghĩ như vậy, trong lòng tiểu tinh linh thầm khiếp đảm hơn một chút, thân thể hơi co lại.

"Chu Ôn!"

"Đại Ngưu đạo nhân!"

Từng danh hiệu được đọc lên.

Tô Đình không khỏi cảm thấy hai danh hiệu này có chút kỳ lại, cười nói: "Chu Ôn? Heo ôn? Danh hiệu của kẻ này thật thú vị... Còn Đại Ngưu đạo nhân kia, luôn cảm giác không ra ngô ra khoai gì."

Nói xong, Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, cười nói: "Ta cảm thấy vị Đại Ngưu đạo nhân này, chắc là một tiều phu, lúc lên núi đốn củi vô tình được người tu hành trong núi truyền thừa, hay hoặc một nông phu khi làm việc ở dưới đất, đào được truyền thừa mà tiền nhân để lại, từ đó bước lên con đường tu hành."

Nói tới đây, Tô Đình thoáng lắc đầu, nói: "Chỉ có điều, có thể cứ thế mà tu hành được, nói thế nào cũng là người biết chữ, làm sao lại không biết đổi cái danh hiệu? Cái danh hiệu này, phía sau còn thêm xưng hô đạo nhân, luôn cảm thấy có chút không ra ngô ra khoai, còn không bằng gọi là Ngưu Thần Vương, Ngưu Ma Vương nữa, còn êm tai hơn danh xưng Đại Ngưu đạo nhân này nhiều lắm."

Sắc mặt tiểu tinh linh quái lạ, nhưng không mở miệng.

Mà lúc này, đệ tử Ty Thiên giám phía trên lần thứ hai thì thầm: "Đại Ngưu đạo nhân!"

Đám người bên dưới hai mặt nhìn nhau.

Không có người nào tiến lên lĩnh lệnh bài.

"Đại Ngưu đạo nhân ở đâu?"

Vị đệ tử Ty Thiên giám cau mày nói: "Tới gần thịnh hội mà còn ra Ty Thiên giám bên ngoài? Đại Ngưu đạo nhân, nếu như không đến lĩnh bài nữa, quá hạn không chờ!"

Hắn lật danh sách một chút, lại ngẩng đầu lên, vận Chân khí, quát lớn: " Đại Ngưu đạo nhân cư trú ở tòa nhà số tám Nam Uyển, đã tới chứa?"

Câu hô này được thêm vào Chân khí, truyền ra ngoài, trực tiếp truyền tới chỗ ở Nam Uyển.

❖ ❖ ❖

Tòa nhà số tám Nam Uyển.

Năm con tiểu quái cùng ngẩng đầu, rồi đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hai con ngựa thành tinh cũng nhìn lẫn nhau, đầy mặt mờ mịt.

Lúc trước thanh âm kia là truyền đến nơi này.

Nhưng nơi này không có người gọi là Đại Ngưu.

Nơi này chỉ có hai con ngựa.

❖ ❖ ❖

Trong đám người.

Tô Đình cười nói: "Vị Đại Ngưu đạo nhân này lại chưa từng xuất hiện, ta còn thực sự muốn nhìn dem hắn là hạng người gì, mà lại thú vị như vậy."

Tiểu tinh linh cúi đầu, không nói một lời, chỉ là thân thể thoáng run lên, giống như đang cố nén cái gì.

" Đại Ngưu đạo nhân ở tại tòa số tám Nam Uyển!"

Đệ tử Ty Thiên giám kia lại kêu một tiếng, thấy không có người trả lời, thì đọc cái tên kế tiếp.

Mà dường như Tô Đình lại nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên chấn động, đứng ở chỗ cũ, như bị sét đánh.

"Đợi đã? Nam uyển? Tòa nhà số tám?"

Trong ấn tượng của Tô Đình, khi Dư Nhạc đạo nhân dẫn hắn đi vào chỗ ở, đã nói toà này tòa số tám, một người tu hành ở nơi này lúc trước yêu thích hưởng thụ, đặc biệt bố trí.

Tòa số tám Nam Uyển không phải chỗ ở của Tô mỗ sao?

Tô Đình nuốt một ngụm nước bọt, miệng đắng lưỡi khô.

Đã xảy ra chuyện gì thế?

❖ ❖ ❖