Chương 302 Địa Thế Lê Sơn
Vào đêm.
Trăng sáng sao thưa.
Sơn lâm rậm rạp, dãy núi kéo dài.
Phi cầm tẩu thú trong núi đa số đã ngủ theo bóng đêm.
Nhưng vẫn có một số loài ban ngày nằm đêm ra chủng loại, còn tại ban đêm săn thức ăn, trong đó không thiếu có chút tinh quái, thậm chí là yêu vật.
Nhưng ban đêm ở đây so với ban ngày thì lại càng không yên tĩnh, bởi vì nơi này có thật nhiều người từ bên ngoài tới.
"Dãy núi này có gì bất phàm à?"
Tô Đình bế quan hai ngày rồi mới đi ra bên ngoài huyệt động, lập tức phát hiện trong dãy núi này lại có rất nhiều người tu hành, trong đó không thiếu Thượng Nhân.
Nhưng bởi vì thuật liễm tức của Tô Đình rất bất phàm, cho nên chỉ có hắn đang quan sát người khác, mà không có bị người khác phát hiện ra.
Tiểu tinh linh nhô đầu ra, nói ra: "Giống như là đang tìm kiếm cái gì ấy?"
Tô Đình nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói: "Đã nhìn ra, chỉ là rốt cuộc là vật gì, vậy mà lại tụ tập được rất nhiều người tu hành như vậy? Người tu hành ở nơi này có lẽ số lượng không bằng thịnh hội ở kinh thành, nhưng bản lĩnh lại cao hơn không chỉ một tầng..."
Dù sao thịnh hội ở kinh thành chỉ tụ tập người tu hành thế hệ trẻ tuổi.
Về phần người tu hành thế hệ trước không phù hợp với tiêu chuẩn thịnh hội nên bị Ty Thiên Giám từ chối ở ngoài cửa, thường thường có kẻ muốn nếm thử đục nước béo cò, cũng đều không tránh khỏi pháp bảo của Ty Thiên Giám, kết quả cũng không tốt đẹp gì.
Thịnh hội ở kinh thành triệu tập thế hệ trẻ tuổi, nhưng nơi này không có Ty Thiên Giám hạn chế.
Cho nên trong số những người tu hành này không thiếu Thượng Nhân, thậm chí không thiếu người có tu vi tầng sáu đỉnh phong, có thể so với Tần Tông chủ.
Chỉ là Tô Đình dò xét một phen, giống như không phát hiện được tung tích của Chân Nhân Dương Thần.
"Nơi này chắc là có cơ duyên gì đó."
Tô Đình sờ cằm, tính toán nói: "Chỉ là cũng không biết cơ duyên này là vật gì?"
Hai mắt tiểu tinh linh tỏa sáng, hưng phấn nói: "Chúng ta cần đi cướp đoạt cơ duyên này với đám người kia sao?"
Tô Đình trầm ngâm nói: "Đa số người bị hấp dẫn tới chỉ là Thượng Nhân, cùng những hạng người đạo hạnh nông cạn có ý đồ đục nước béo cò, nhưng rõ ràng không có Chân Nhân Dương Thần."
Hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, lắc đầu, nói: "Không thể thu hút Chân Nhân Dương Thần đến đây, vậy có lẽ cấp bậc của vật này có hạn, không vào pháp bảo gì."
Tiểu tinh linh nghe vậy, lập tức hiểu được Tô Đình không có ý đồ tranh cướp, không khỏi buồn bực, chân muỗi cũng là thịt mà, Tô Đình cũng giống như nàng đều là kẻ tham tiền, làm sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?
Sao Tô Đình có thể không nhìn ra suy nghĩ của nàng, tức giận nói: " Tô mỗ ta có tầm mắt cỡ nào, trên người mang theo các loại chí bảo, còn không đáng vì một vật còn chưa đạt tới cấp độ pháp bảo mà đấu sinh tử cùng những Thượng Nhân này..."
Tiểu tinh linh lập tức hiểu ra, nói ra: "Ngươi bị tông chủ kia đuổi một trận, không dám gây chuyện, dù sao nơi này có không ít cùng người có bản lĩnh không kém gì tông chủ kia?"
Tô Đình lập tức giận dữ, nói: "Đánh người không đánh mặt, ngươi cẩn thận ta lấy mạng của ngươi!"
Tiểu tinh linh không trả lời, chỉ là có chút đáng tiếc, nói: "Mặc dù không phải pháp bảo, nhưng có thể dẫn tới Thượng Nhân tầng sáu, dù sao cũng là phải là pháp khí thượng đẳng? Ta thấy rất nhiều Thượng Nhân, ngay cả pháp khí bình thường đều không có, còn đang dùng lợi khí như chốn phàm tục võ lâm, ngươi chỉ là Thượng Nhân tầng bốn, làm sao ngay cả mấy cái pháp khí đều không để ý thế?"
Tô Đình nghe vậy, lập tức cảm thấy hình tượng của mình cao hơn một tầng, cười nói: "Tô mỗ ta có tầm mắt thế nào, trên người mang theo các loại chí bảo, còn không đáng..."
Oanh!
Ở phía trước cách đó hơn trăm trượng, ánh sáng tỏa ra, uy thế lẫm liệt.
Phía trước có người đang đấu pháp, mà lại cực kì kịch liệt.
"Lại là Thượng Nhân đấu pháp?"
Tô Đình nhíu mày, cuối cùng không nhiều chuyện, dời sang bên cạnh.
Tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên!
Trận đấu pháp cách đó hơn trăm trượng kia chỉ trong thời gian nháy mắt đã gần kề.
Hai vị Thượng Nhân tranh đấu với nhau, phương hướng dần chuyển tới chỗ Tô Đình bên này.
❖ ❖ ❖
"Bạch Quân! Ngươi khinh người quá đáng!"
Ở phía trước là một vị đạo nhân trung niên, một tay cầm phất trần, một tay cầm kiếm, khí độ bất phàm, nhưng lúc này đang rơi vào hạ phong, phải chạy trốn.
Mà sau lưng ông ta lại là một người trẻ tuổi, diện mạo so với đạo nhân kia thì lộ ra vẻ non nớt, chỉ là tu vi lại không kém gì vị trung niên đạo nhân kia, trong tay cũng cầm một thanh kiếm sắc, chiếm thế thượng phong, trong lúc vung tay, kiếm khí bắn ra bốn phía, chạm vào là tổn thương.
"Vu lão đạo, ngươi trốn không thoát đâu, theo ta trở về, cố gắng còn có thể giữ được nửa mạng."
Người trẻ tuổi tên là Bạch Quân, há miệng cười ha ha, trên trán tràn đầy vẻ kiêu căng.
Sắc mặt vị đạo nhân kia lại rất khó coi, trầm giọng nói: "Bạch gia không khỏi quá mức càn rỡ rồi, bắt mấy người tu hành chúng ta tiến đến dò đường, coi tính mạng của bọn ta như cỏ rác, nếu Ty Thiên Giám biết nơi đây, xem hai người thúc cháu các ngươi ăn nói thế nào?"
Bạch Quân khẽ nhíu mày, bổ tới một kiếm.
Vị đạo nhân kia hiểm hiểm né qua, nhưng lại động tới thương thế, khẽ rên một tiếng, khóe miệng chảy máu.
Bạch Quân đắc thế không tha người, liên tiếp truy sát, lại nói: " Bạch gia ta có truyền thừa nhiều năm, ngay cả Ty Thiên Giám cũng chưa chắc có thể đè ép được, huống chi chuyên nơi đây sao Ty Thiên Giám có thể nào biết được? Cơ duyên trong núi đều dựa vào bản lĩnh, Bạch gia ta có để các ngươi đi dò đường, chính là bản lĩnh của Bạch gia ta..."
Sắc mặt đạo nhân kia rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở dưới kiếm của Bạch Quân lại từng bước rơi vào thế yếu.
Tên Bạch Quân này có đạo hạnh chưa chắc đã cao hơn ông ta bao nhiêu, nhưng hết vấn đề là ông ta đã sớm bị thúc phụ của Bạch Quân đả thương, mà bây giờ Bạch Quân lại dựa vào một thanh pháp khí phi phàm, pháp lực bắn ra, kiếm khí tung hoành, sắc bén vô song.
Lại kéo dài như vậy, ông ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
"Vu lão đạo, ngươi còn không thức thời thì hẳn phải chết đấy."
Bạch Quân trầm giọng nói: "Ngươi thúc thủ chịu trói, theo ta trở về, chỉ cần xác minh hư thực những con đường kia, đến lúc đó ngươi cũng thành vô dụng, thúc phụ ta luôn luôn lương thiện, cũng sẽ không tùy ý giết chóc."
Trong tiếng mắng mỏ đầy giận dữ của đạo nhân, hắn không tiếp tục tiếp lời.
Bạch Quân chém tới một kiếm, kiếm khí bắn ra, xuyên qua hơn mười cây cối, đâm vào trên lưng đạo nhân.
Xoẹt!
Trên người đạo nhân này mặc đạo bào tuy là pháp y, nhưng cũng không ngăn cản được, lúc này xuất hiện một lỗ thủng, đạo nhân kia ngã nhào xuống đất tại chỗ, miệng mũi chảy máu, thương thế thảm trọng.
"Nếu ngươi đã không thức thời, vậy cũng chỉ có thể giết ngươi diệt khẩu."
Bạch Quân tiến lên đây, đang muốn vận dụng pháp kiếm, ánh mắt phát lạnh, bỗng nhiên một kiếm đảo qua.
Cái cây lúc trước bị kiếm khí xuyên thủng, lập tức bị một kiếm của hắn chặt đứt.
"Đám chuột nhắt ở phương nào?"
Ánh mắt Bạch Quân âm u lạnh lẽo.
Mà ở bên cạnh cái cây kia có một thiếu niên đứng đấy, trên người mặc y sam vàng nhạt, thần sắc quái dị, đưa lên sờ lên trên đầu, chợt tức giận nói: "Thế mà dám cắt đứt vài cọng tóc của ta?"
"Đạo hữu..."
Sau khi đạo nhân kia thấy Tô Đình, lập tức như gặp cứu tinh, la lớn: "Người này vô cùng hung tàn, thị sát thành tính, mau tới liên thủ cùng ta tru sát hắn, nếu không, đợi sau khi hắn giết ta thì ngươi cũng khó sống sót."
Tô Đình còn chưa đáp lời, đã thấy sắc mặt Bạch Quân lạnh lẽo.
"Tiểu tử, ngươi không cần xen vào việc của người khác!"
Bạch Quân lạnh giọng nói: "Đạo hạnh tầng bốn không chống cự nổi pháp kiếm trong tay bản công tử... Ngươi cứ đi như thế thì bản công tử sẽ coi ngươi là rắm mà thả đi, lưu cho ngươi một mạng, nếu không thì chôn xác ở nơi này đi!"
❖ ❖ ❖