← Quay lại trang sách

Chương 304 Trảm Tiên Phi Đao sắp thành

Đêm như làn nước, trăng như sa mỏng, tựa như đầu ngón tay trơn mềm an ủi tâm tình nổi giận.

Dùng ngôn ngữ để diễn tả thì chính là đứng ở dưới ánh trăng giúp người ta dần dần tiêu tan hai phần phẫn nộ.

Tình cảnh yên tĩnh im ắng.

Bốn phương tám hướng đều là một mảnh hỗn độn.

Cây cối gãy đổ, đất đá vỡ vụn, mà lại có vô số mảnh vụn.

Mà ở trước mắt lại là một mảnh vỡ tinh thiết, là mảnh vỡ do pháp kiếm lưu lại, cùng... Một bãi huyết nhục nhìn không ra hình người, đã hợp làm một thể, sinh tử gắn bó, chết không phân ly.

Thiếu niên đã xả hết phẫn nộ ra, lúc này đang há mồm thở dốc, ngồi bệt dưới đất, lộ ra mấy phần mệt mỏi.

Trên đỉnh đầu hắn có một con chim nhỏ đang ngồi và một tiểu bạch xà đang cuộn lại.

Tình cảnh yên tĩnh hồi lâu.

Gió đêm thổi qua hết sức mát mẻ.

"Chúng ta... Tiếp tục đào mệnh à?"

Tiểu tinh linh giơ ngón tay nhỏ lên, yếu ớt hỏi.

Tô Đình vừa phát tiết một trận, bỗng nhiên nghe thấy lời này, tâm tình bỗng nhiên bị chặn lại, sắc mặt cũng đen đi.

Tiểu tinh linh đếm ngón tay xong, lại nghịch tóc Tô Đình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi phát tiết một trận, đánh chết hai người, kết quả lại dẫn ra một người không kém gì tông chủ Cổ Đạo kia. Nhưng cũng không phải chuyện gì xấu, chúng ta mới bị đuổi giết từ Mộ Dương thành tới, cũng đúng lúc bị đuổi giết trở về, còn có thể tìm được xe ngựa của chúng ta."

Đúng lúc bị đuổi giết về?

Đây là lời nói gì thế?

Khóe mắt Tô Đình co giật, nhưng trong lòng cũng rất phiền muộn.

Tu vi tầng bốn, liên tiếp trêu chọc phải cao nhân tầng sáu.

Một tên Đỗ Hằng mới vừa đột phá cảnh giới này còn không tính khó chọc.

Nhưng Tần Tông chủ chính là kẻ có truyền thừa hoàn chỉnh, cũng có tích lũy thâm hậu, đã gần đạt tới Dương Thần.

Cho nên hắn bị đuổi giết đến tận đây, suýt nữa còn bị Ly Giang Long Vương nuốt, cuối cùng số mệnh Tần Tông chủ không tốt, bị Ly Giang Long Vương ăn trước.

Vốn cho rằng đại địch như vậy đã bị diệt, lần này hắn chỉ tiện tay bóp chết một con tôm nhỏ, không ngờ phía sau lại xuất hiện một kẻ không hề kém gì Tần Tông chủ kia.

"Bạch thị? Đó là thế gia tu hành?"

"Không biết đổi thành tông phái để tính thì ở cấp độ nào?"

"Nhưng chí ít so với tán tu như Đỗ Hằng kia thì lợi hại hơn, dù sao cũng là thế gia tu hành, các phương diện truyền thừa tất nhiên hoàn thiện... Mà lúc trước mặc dù chỉ là huyễn ảnh, nhưng khí tức lại không thấp, so với Tần Tông chủ cũng không kém bao nhiêu."

Tô Đình sờ cằm, tính toán hồi lâu, nhưng không có vẻ kinh hoàng giống lúc trước bị Tần Tông chủ truy sát.

Tiểu tinh linh nhìn ra điểm không đúng, hỏi: "Ngươi không trốn à? Lần này nhận mệnh rồi?"

Tô Đình liếc mắt, nói: "Nhận mệnh không được à?"

Tiểu tinh linh chậm rãi nói ra: "Ngươi giết người, còn không mau trốn đi, ở lại nơi này chờ kẻ vừa rồi tới giết ngươi à?"

Tô Đình nhếch miệng, nói: "Cơ duyên trên núi này, ta đoán hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, vì báo thù tới tìm ta..."

Dừng một chút, hắn bỗng nhiên im lặng không nói.

Tiểu tinh linh cũng hiểu rõ cái gì, tỏ vẻ may mắn, nói: "Ngươi cuối cùng đã ý thức được bản thân mình có miệng quạ đen?"

Tô Đình hừ một tiếng, chợt đứng dậy, nói: "Tầng sáu đỉnh phong thì thế nào? Dù có là Dương Thần thì sao?"

Sau khi hắn nói xong, lại đưa mắt nhìn bốn phía một chút, chợt khẽ thở ra.

Tiểu tinh linh cười ha ha hai tiếng.

Tô Đình đập nàng xuống, mới nhặt lấy pháp kiếm cùng phất trần của Vu đạo nhân, sau đó đi vào trong sơn lâm.

Hắn đi lên trên núi chứ không phải đi ra ngoài núi.

Có thể thấy Tô mỗ nhân vẫn có hứng thú đối với cơ duyên ở bên trong.

"Kỳ quái, thế mà ngươi lại không trốn?" Tiểu tinh linh hơi kinh ngạc.

"Vì sao ta phải trốn?" Tô Đình cười một tiếng đầy âm hiểm.

"Ngươi đang bị Thượng Nhân có tu vi tầng sáu đỉnh phong truy giết tới, may mắn có đầu cá lớn kia nuốt sống đối phương, hiện tại ngươi lại trêu chọc một kẻ, không sợ bị người đuổi về Mộ Dương thành..." Tiểu tinh linh cười hì hì nói: "Trong Mộ Dương thành hình như không có cá lớn đâu."

"Ta bị đuổi giết tới, nhưng chưa chắc đã bị đuổi giết trở về." Tô Đình đứng chắp tay, ung dung thảnh thơi.

"Hình như từ khi ngươi bế quan xong đã có mấy phần khác biệt." Tiểu tinh linh nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có phải lại có lực lượng gì, cho dù vị tông chủ kia sống lại đến bắt ngươi, ngươi cũng không sợ?"

"Hắc hắc..." Tô Đình không trực tiếp trả lời, chỉ cười nói: "Ở trên núi những người có tu vi tầng sáu đỉnh phong chỉ sợ không ít, nhưng trung niên lúc trước kia được tính là một trong số đó, xem như một trong những người có tu vi đỉnh cao nhất trong núi. Nhưng Tô mỗ ta đột nhiên cảm giác được lần này cơ duyên trong núi kia, chưa hẳn đã vô duyên với chúng ta."

Hai mắt tiểu tinh linh tỏa sáng, còn muốn hỏi tiếp, đã thấy Tô Đình khẽ hát, bước từng bước nhỏ, đi lên trên núi.

"Quái lạ..."

Tiểu tinh linh chỉ cảm thấy trước và sau khi Tô Đình giết người, trên thân đã xảy ra chuyện gì đó, mới có biến hoá như thế.

Cũng bởi vì phát tiết nộ khí?

Cũng bởi vì giết thêm hai người?

Tiểu tinh linh có phần nghi hoặc không hiểu.

❖ ❖ ❖

Cùng lúc đó.

Trong thức hải của Tô Đình.

Trong thiên địa mênh mông, mây mù mông lung.

Lục Áp truyền thừa biến thành hồ lô, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi chuyển động.

Mà trong thế giới mênh mông này, Âm Thần của Tô Đình biến thành thân ảnh hư ảo, đang đứng ở trước, một tay nâng ở phía dưới hồ lô, ánh mắt trầm ngưng.

"Hỏa hầu đại khái đã đủ."

Tô Đình thần nói: " Trảm Tiên Phi Đao trên người ta xúc động Lục Áp truyền thừa, trong ngoài có giao cảm, hiển nhiên là Trảm Tiên Phi Đao trên người đã đủ hỏa hầu, mới có thể khiến hồ lô trong thức hải có cảm ứng."

Trong mắt hắn khó nén được kích động, trong mắt như có ánh sáng, mười phần sáng tỏ.

Từ lúc xuyên qua đến nay, từ khi hắn tu hành bắt đầu, hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương Trảm Tiên Phi Đao.

Bảo vật này có uy danh hiển hách, có thể nói là pháp bảo thành danh của Lục Áp Đạo Quân.

Vị Lục Áp Đạo Quân trong truyền thuyết ở kiếp trước của hắn, có lẽ không thể tính là mọi người đều biết, nhưng bản lĩnh của người này sẽ không kém những thần tiên truyền xướng thiên cổ.

Càng không cần nói tới khi Tô Đình nhận được truyền thừa, lần đầu vị Lục Áp Đạo Quân này hiện thân, có thể biết được, trải qua mấy ngàn năm, tích lũy của vị này so với truyền thuyết thần thoại thời cổ kia đã càng thêm hùng hậu, có bản lĩnh cao hơn.

"Tu thành Trảm Tiên Phi Đao, mặc kệ ngươi là Cổ Đạo tông chủ, hay đại gia Bạch thị, lão tử đều sẽ chặt đầu ngươi xuống..."

Tô Đình nghĩ như vậy, cười ha hả không ngậm miệng được, có phần chờ mong.

❖ ❖ ❖

"Ừm?"

Tiểu tinh linh đột nhiên cảm giác được cổ quái, giống như Tô Đình ở phía dưới vừa cười rất cổ quái.

Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, thế là bay cao hơn một chút, lại bay trước mà đi, rồi quay người lại nhìn xem Tô Đình.

Chỉ thấy Tô Đình vẫn đang cất bước, vừa đi đường, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng của hắn không ngừng cười, sau đó lại toét miệng, bắt đầu cười đến không ngậm miệng được, rất giống như một đứa trẻ bị thiểu năng.

Tiểu tinh linh như bị sét đánh, sững sờ một lát.

"Xong rồi xong rồi... Bị dọa điên rồi..."

" Tô Đình này không phải ngay cả quốc sư còn không sợ à? Làm sao lại bị một Thượng Nhân tầng sáu dọa cho điên rồi?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tiểu tinh linh lập tức luống cuống.

❖ ❖ ❖