← Quay lại trang sách

Chương 325 Thôn xóm tàn tạ

Sao thế?" Tiểu tinh linh phát hiện ra khác thường, hỏi một tiếng.

"Trước đó Sơn Thần đã nói với chúng ta là đợi đến sau khi đột phá tầng năm thì có thể đi bộ rời khỏi Lê sơn." Tô Đình lộ ra vẻ suy tư.

"Đúng thế, thì sao?"

"Đối với người tu đạo bình thường thì như thế là bình thường, nhưng lúc chúng ta đến, chính là theo gió mà đến, nhưng hắn lại nói hai chữ 'Đi bộ'." Tô Đình trầm ngâm nói: "Mặc dù chỉ mới tiếp xúc một lần cùng Sơn Thần, nhưng ta cảm thấy, với tính tình của vị Sơn Thần thể hiện ra ở trước mặt chúng ta, hắn đặc biệt nói hai chữ này, nhất định là có thâm ý."

Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Trong lời nói của các ngươi sao lại có nhiều cong cong quấn quấn như vậy?"

Tô Đình cười cươi, chỉ nói: "Vị Sơn Thần này cũng không có ác ý, nhưng hắn đã không nói rõ ràng, tất nhiên là có thâm ý. Lúc trước hắn trực tiếp đưa chúng ta tới, bây giờ dù chúng ta lại đi tìm hắn, hắn cũng chưa chắc đã hiện thân ra gặp."

Nói rồi Tô Đình vung tay lên một cái, nói: "Không sao, chúng ta nghe của hắn, đi một chuyến dọc theo đường núi, nhìn xem có thu hoạch gì hay không?"

Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Cũng được."

❖ ❖ ❖

Đi ra ngoài núi cự nhân.

Liếc mắt nhìn về một cái.

Trên ngọn núi này, các loại đá có màu sắc khác nhau, vừa lúc hợp lại thành một khuôn mặt mặt xanh nanh vàng.

Tô Đình trầm mặc rồi hơi thi lễ một cái.

Dù sao hắn đoạt được bảo vật ở đây, lại mượn dùng đan điền của đối phương làm nơi bế quan.

Dù cự nhân này đã chết, nhưng thể hiện kính ý cũng chưa chắc đã không thể.

Tô Đình đứng thẳng dậy, lại hướng về phía chỗ sâu Lê sơn rồi thi lễ, nói: "Đa tạ Sơn Thần chỉ điểm."

Làm thần của Lê sơn, các loại động tĩnh trong núi này, chỉ sợ đều không gạt được hắn.

Tô Đình tin tưởng, hắn thi lễ như thế, Sơn Thần có thể thấy được.

"Đi thôi."

❖ ❖ ❖

Tô Đình đi dọc theo đường núi, rời khỏi Lê sơn.

Đoạn đường này cũng gió êm sóng lặng.

Mặc dù trong núi cũng có hung cầm mãnh thú, rắn độc sâu kiến, thậm chí không thiếu tinh quái yêu vật, nhưng Tô Đình có khí tức cường thịnh, những hung vật này còn chưa tới gần đã bị khí tức trên người hắn dọa sợ, vội vàng trốn đi.

"Ngoài núi có một thôn trang hoang phế?"

Tô Đình nhìn từ xa xa, lại phát hiện phía trước con đường này có một tòa thôn trang rất hoang tàn vắng vẻ.

Mà trong thôn trang cỏ dại rậm rạp, phòng ốc sớm đã sụp đổ, rất nhiều dây leo bò lên trên.

Dùng cảm giác của Tô Đình, có thể phát hiện được trong thôn thậm chí có chim thú xây tổ tại đây... Rắn độc sâu bọ cũng có không ít.

Chỗ như vậy, có lẽ đã thật nhiều năm không có người ở.

"Đi xem một chút..."

Tô Đình thấp giọng nói: "Thôn trang dưới Lê sơn, nhìn cảnh tượng này, thôn trang hoang phế đến nay sợ là đã hơn trăm năm rồi."

Có lẽ ý của Sơn Thần chính là để hắn đi thôn trang tàn tạ hoang phế này?

Trong thôn trang, chẳng lẽ có cơ duyên gì có lợi cho tự thân sao?

Đương nhiên, thâm ý trong lời nói của Sơn Thần cũng chưa hẳn là chỉ toà thôn trang này.

Nhưng nếu Sơn Thần đã không có nói rõ, như vậy cứ dò xét tìm tòi, cũng không khó khăn.

Hắn dẫn tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà bước vào toà thôn trang tàn tạ này.

Toà thôn trang này cũng không quá lớn, nhìn lướt qua một lần, từ số lượng phòng ốc đã sụp đổ rách nát để tính thì ở đây có chừng hơn trăm hộ gia đình, không coi là rộng lớn.

Chỉ là nơi này hoang phế nhiều năm, cỏ dại mọc đầy, dây leo cũng bao trùm, còn có vài cây xanh đang sinh trưởng, gần như khó mà thấy rõ ràng nguyên trạng của thôn trang.

Nơi này cũng có thật nhiều chim thú ẩn nấp.

Trong bụi cỏ bên kia có một tổ thỏ, con thỏ mẹ phát hiện có người đến đây, bị dọa đến run lẩy bẩy, nhưng lại không dám chạy loạn, sợ bị người phát hiện.

Tô Đình cũng lười đi dọa bọn chúng, chỉ đánh giá toà thôn trang này.

Tiểu tinh linh hỏi: "Có gì đó cổ quái à?"

Tô Đình lắc đầu nói: "Không phát hiện ra cái gì cổ quái cả... Nhưng ta hơi nghi hoặc, vì sao dưới núi này lại có sơn thôn, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng bình thường, trên đời này cũng không thiếu thôn xóm xây dựa lưng vào núi."

Hắn chỉ vào Lê sơn, nói ra: "Mặc dù trong núi có thật nhiều hung cầm mãnh thú, còn có tinh quái yêu vật, nhưng phần lớn đều ở chỗ sâu trong núi, rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, hơn nữa còn có Sơn Thần tọa trấn, không đến mức có họa diệt thôn. Mà toà sơn thôn này dựng ở đây, muốn lên núi kiếm ăn, có thể đi săn, có thể đốn củi cắt cỏ, cũng có thể hái thuốc đổi tiền, phía trước không xa lại là đường sông do Ly Giang tách ra, cũng có thể bắt cá mà sống, kỳ thật nơi này cũng coi là một chỗ ở tốt."

Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy tại sao lại biến thành hoang phế?"

Tô Đình cau mày nói: "Chuyện này thì khó nói chắc, có lẽ là thôn trang có một người cùng dẫn mọi người đi ra ngoài làm việc phát tài. Ngoài ra, cũng có thể là ở thời gian đó, vừa lúc có mấy con dã thú hoặc là tinh quái đi tới bên ngoài Lê sơn, thế là lộ ra thú hoạn, trong thôn sợ hãi dã thú gây tai hoạ nên đều di chuyển đi."

Thật sự muốn nói ra thì đủ các loại lý do, chỉ là bây giờ cả thôn trang hoang phế quá lâu, cũng không dễ dàng điều tra.

Nhưng Tô Đình cũng không cần thiết điều tra chuyện này.

Hắn chỉ nghi hoặc, Sơn Thần để hắn đi bộ, là không phải là vì toà thôn trang này?

Hoặc là Sơn Thần có ý riêng, nhưng không phải là chỉ thôn trang hoang phế này?

Lại hoặc là Sơn Thần căn bản chỉ thuận miệng nói, là Tô mỗ hắn nghĩ nhiều?

"Có cần tìm người hỏi một chút hay không?" Tiểu tinh linh hỏi.

"Chốn hoang sơn dã lĩnh này, muốn tìm người cũng không dễ, còn phải vượt qua Ly Giang, nơi đó có một Yêu Tiên, lúc trước đã từng xúc phạm nó, chúng ta còn phải tránh đi, quá phiền toái chút."

Tô Đình thở ra một hơi, nói ra: "Trước đó thần bảo thu hút không ít người tu hành tới, nhưng lúc ấy chúng ta không biết việc này, cũng không bắt người nào để tra hỏi, hiện tại cách nhiều ngày như vậy, những người tu hành kia cũng đã ai về nhà nấy rồi. Dù có đi vào núi bắt một tinh quái yêu vật đến, tám chín phần mười cũng là không biết rõ tòa thôn xóm của phàm nhân ở ngoài núi..."

Tô Đình mới nói như vậy, bỗng nhiên khẽ giật mình.

Tiểu tinh linh hỏi: "Sao thế?"

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Có hai ba kẻ đụng vào cửa."

Sau khi nói xong, hắn lập tức cười nói: "Ngươi ở chỗ này đợi ta, ta đi bắt mấy tiểu tử kia tới hỏi thăm rõ ràng."

Tiểu tinh linh nghe vậy, hỏi: "Ngươi đi đâu tìm người vậy?"

Vừa dứt tiếng, Tô Đình đã cầm lấy phong châu, cưỡi gió mà lên, bỗng nhiên bay đi.

Tiểu tinh linh có phần buồn bực, đang muốn mắng Tô Đình hai tiếng, đã thấy một cơn gió bỗng nhiên thổi tới.

"Nhanh như vậy?"

Tiểu tinh linh giật nảy mình, may mắn lúc trước không mắng ra tiếng.

"Chính là nhanh như vậy."

Tô Đình cười ha ha một tiếng, chợt lắc luồng gió kia, từ bên trong lập tức rớt xuống ba tiểu đạo sĩ, lăn thành một đoàn, chật vật không chịu nổi.

Ba tiểu đạo sĩ mới vừa rơi xuống đất, hai mặt nhìn nhau.

Bên trong có một tiểu đạo sĩ, trong miệng còn ngậm cỏ dại, lúc này hứ hai tiếng, mới nhìn về phía Tô Đình.

"Ngươi là người phương nào? Vì sao vô cớ cướp sư huynh đệ chúng ta? Ngươi hỏi qua sự đồng ý của chúng ta chưa?"

Tiểu đạo sĩ kia vô cùng tức giận, chỉ vào Tô Đình.

Tô Đình cười hắc hắc nói: "Tiểu đạo sĩ này thật là thú vị, sắp chết đến nơi rồi, chẳng những không có e ngại, còn dám làm bản tọa tức giận?"

"Tiền... Tiền bối..."

Tiểu đạo sĩ bên trái kia kịp phản ứng, rủn rẩy nói: "Tiền bối bắt sư huynh đệ chúng ta đến, có gì dặn dò?"

Tô Đình sờ sờ mặt, cười nói: "Không có gì dặn dò, chính là cần luyện đan, thiếu thuốc, để ba người các ngươi tới giúp đỡ chút..."

Ba tiểu đạo sĩ biến sắc, ngay cả tiểu gia hỏa có lá gan lớn nhất kia cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tiểu đạo sĩ bên trái nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói: "Tiền... Tiền bối, muốn... Muốn Thuốc... gì?"

Tô Đình mỉm cười nói: "Chính là ba đầu lưỡi, trong phương thuốc đã nói tốt nhất là đầu lưỡi người, cộng thêm một trái tim người."

Vừa nói ra lời này, ba tiểu đạo sĩ lập tức mặt không có chút máu, vội vàng đưa tay ôm nhau thành một đoàn, run lẩy bẩy.

Tô Đình thấy thế, cười ha ha nói: "Chỉ bằng lá gan này, khó trách ba các ngươi tu hành đến nay còn chưa nhập môn."