Chương 332 Nội gian, bỉ ổi
Bên trong Ty Thiên Giám.
Quốc sư co quắp ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, trên vạt áo vẫn có vết máu tươi.
Sắc mặt ông khó coi đến cực điểm, hau tay nắm chặt, khí tức không chịu được tiết ra ngoài, để đạo nhân trước mắt cũng vì thế mà run lẩy bẩy.
"Tại sao có thể như vậy..."
Quốc sư thấp giọng tự nói.
Lần này chính là Dương chủ bộ hộ tống tiên tửu.
Đó là tiên tửu chân chính!
Ông giấu tiên tửu ở chỗ Dương chủ bộ.
Thậm chí ngay cả Dương chủ bộ cũng không biết bản thân hộ tống tiên tửu.
Bây giờ tiên tửu cũng bị đoạt rồi?
Sắc mặt quốc sư liên tục thay đổi.
"Quốc sư."
Đạo nhân này cố đè nén rung động ý, thấy quốc sư thổ huyết, trong giọng nói có phần sầu lo.
Lúc này, thần sắc quốc sư dần dần thu lại, giơ tay lên, trầm giọng nói: "Tra!"
Đạo nhân vội nói: "Ta đã sai người đi truy tìm, nhất định thăm dò kẻ đã giết chết Dương chủ bộ!"
Quốc sư khẽ lắc đầu, nói: "Lai lịch người này đương nhiên cần tra, nhưng ta muốn ngươi đi tra, là nội bộ Ty Thiên Giám."
Đạo nhân nghe vậy, kinh ngạc nói: "Trong Ty Thiên Giám?"
Quốc sư trầm giọng nói: "Bị đoạt đi chính là tiên tửu, tuyệt đối không có khả năng tính toán mà đạt được, chắc chắn là có người bên trong Ty Thiên Giám tiết lộ ra tin tức!"
Đạo nhân này bỗng chấn động, kinh ngạc nói: "Dương chủ bộ bị giết, bị đoạt chính là tiên tửu?"
Đạo nhân này lộ vẻ kinh hãi, ông chỉ biết Dương chủ bộ bị giết, vật hộ tống bị đoạt, đâu có biết được Dương chủ bộ lại âm thầm hộ tống tiên tửu?
Nói như vậy, lần trước quốc sư trọng thương, tiên tửu bị đoạt, rượu kia chính là giả?
Quốc sư nghiêm nghị nói: "Mời Ngũ Quan Chính đến đây."
Ngữ khí của ông trầm ngưng, sát cơ rõ ràng, càng lộ vẻ giận dữ.
Tiên tửu là cơ duyên có thể xưng kinh thiên động địa, không chỉ có tác dụng lớn, mà tiên tửu này còn liên quan tới khí cơ, nhân quả, quả thực là khó nói lên lời.
Rượu này vốn thuộc tiên tửu, đã là bất phàm, trong đó lại liên lụy đến Tổ Sư đương thời, cùng Đế Quân Thiên Đình.
Đạo Tổ là chân thân đại đạo.
Đế Quân là chủ tam giới.
Cho dù là Chân Tiên cũng tuyệt đối không có khả năng dùng bói toán để tính toán được động tĩnh của tiên tửu... Nếu dám làm thì sự phản phệ đủ khiến một Tiên gia đắc đạo có nguy cơ vẫn lạc.
Tiên tửu bị đoạt đi, tin tức tiết lộ ra ngoài, tất nhiên là từ bên trong Ty Thiên Giám.
Mà trong Ty Thiên Giám, người biết được tiên tửu được ngầm vận chuyển về cũng chỉ có mấy người mà thôi.
"Xem ra trong Ty Thiên Giám này, nhân thủ từ các phương xếp vào quả thực quá tạp, ngay cả mấy vị vốn cho rằng có thể tin được này cũng bị người mê hoặc."
"Nếu là chuyện khác thì cũng cho qua, vấn đề là lần này liên quan đến tiên tửu, vậy thì chớ trách ta xuất thủ tàn nhẫn, không để ý tình nghĩa nhiều năm."
Quốc sư đứng dậy, trong tay khẽ động, lập tức có một thanh pháp kiếm âm u vô song, hàn quang lóe sáng cả phòng.
Lần này chẳng những phải thanh lý môn hộ, còn phải truy tìm người đoạt rượu!
Trong Ty Thiên Giám sẽ có một trận thay máu.
❖ ❖ ❖
"Bát Văn Thần Cung?"
Tô Đình lật tới lật lui cây cung trong tay, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Cây cung này rất bất phàm, toàn thân đen nhánh, tính chất dày năng, vô cùng kiên cố, mà dây cung giống như làm từ một loại gân thú, chất liệu cũng bất phàm, phía trên có tám đường vân, giống như là trận pháp được khắc lên.
Mỗi một đường vân sáng lên, đại biểu uy năng của cây thần cung này tăng lên một cấp độ.
Lúc trước nam tử áo xanh kia liều chết bắn một tiễn, chỉ có năm đường vân sáng lên.
Mà bây giờ Tô Đình thi triển ra, cũng là năm đường vân, nhưng nếu mặc vào thần bảo, thì có thể khiến sáu đường vân sáng lên, mà đường vân thứ bảy cũng như ẩn như hiện.
Đồng thời, cây thần cung này thậm chí không cần dùng mũi tên, rót pháp lực vào sẽ tự thành mũi tên, vô cùng thuận tiện.
Chỉ là, tiểu tinh linh thấy Tô Đình vui vẻ như thế lại có phần buồn bực, nói: "Không phải chỉ là một cây cung à, cũng không phải chưa từng có, có cần vui vẻ như vậy sao?"
Tô Đình cười nói: "Cây cung này không giống mà, cấp độ cao hơn nhiều, như khác nhau một trời một vực ấy."
Trên thịnh hội cũng có một người tu hành dùng một cây cung đẳng cấp pháp khí muốn bắn giết tiểu tinh linh, nhưng cung kia chỉ là pháp khí, mà một cây cung này lại là pháp bảo, mà trong hàng pháp bảo, có lẽ cấp bậc cũng là trung đẳng.
"Một món là pháp bảo, và một món là pháp khí, vốn không thể so sánh."
Tô Đình cười nói: "Chân Nhân Dương Thần dùng pháp khí, giống với Thượng Nhân dùng binh khí của phàm nhân, quả thực là hạ giá, càng không thể phát huy ra bản lĩnh vốn có... Cũng như đại tông sư võ đạo, tay cầm một cây kiếm gỗ mà đứa trẻ ba tuổi chơi đùa, có lẽ kiếm gỗ trong tay hắn vẫn sắc bén vô song, nhưng không thể thi triển hết bản lĩnh, so với thần binh lợi khí vừa tay thì đương nhiên sẽ kém xa."
"Mà Thượng Nhân Âm Thần, tay cầm pháp bảo laiij giống như đứa trẻ ba tuổi cầm thần binh lợi khí, không thể phát huy ra phong thái vốn có của thần binh lợi khí, nhưng vẫn đủ để giết chết một người lớn."
Hắn nói như vậy, tiểu tinh linh cái hiểu cái không, nhưng Tô Đình cũng chỉ nói lướt qua, cũng không nói rõ.
Kỳ thật trong mắt hắn, pháp lực như dòng nước, mà điểm khác nhau giữa pháp khí cùng pháp bảo chính là dụng cụ chứa đựng, một cái là bát, một cái là thùng.
Pháp lực của Chân Nhân như một thùng nước, đặt ở trong chén, chỉ có thể hiện ra một bát nước, đổ thêm vào sẽ tràn ra ngoài, ép tới hung ác có thể sẽ khiến bát sứ vỡ vụn.
Mà đổ nước này vào trong thùng, mới có thể không lọt một giọt nước nào, tùy ý lấy dùng.
Hiện tại hắn là Thượng Nhân, lại có được pháp bảo, có lẽ không thể thi triển hết công dụng của pháp bảo, nhưng còn hơn xa pháp khí.
"Thần bảo dù có thể giúp tăng thần lực, dù sao tác dụng hộ thân vẫn là chủ yếu."
"Trảm Tiên Phi Đao, chính là bản lĩnh cuối cùng của ta, nếu như không cần thiết, không thể tuỳ tiện sử dụng."
"Pháp ấn quật ngã thần tiên Tam giới lục đạo, đấu pháp ở khoảng cách gần, tăng thêm Thiên Lôi kiếm chỉ, đúng là hung hãn."
"Nhưng đấu pháp ở khoảng cách xa lại không thắng được đạo thuật mà ta thi triển, ngược lại không có bao nhiêu thủ đoạn... Mặc dù những ngày này, thu được rất nhiều bảo bối, nhưng đa số chỉ là pháp khí, chỉ có vật này là được xếp vào hàng pháp bảo, lại có thể đánh xa."
" Tên kia quả thực là đứa bé dâng bảo vật."
Tô Đình hết sức hài lòng, trong lòng cảm tạ một phen, sau đó lại thương lượng cùng tiểu tinh linh một phen, có nên tiếp tục khống chế phong châu, bay lên không trung, thu hút đứa bé dâng bảo vật khác không?
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, phương pháp này như ôm cây đợi thỏ, lại như câu cá, dùng không thuận tay lắm thì thôi đi.
Hắn cười hắc hắc một tiếng rồi nói: "Ta đi thử công dụng của pháp bảo này một chút."
Sau khi hắn nói xong, lập tức vận chuyển pháp lực, kéo thần cung.
Thần cung kéo ra, năm đường vân sáng lên, cả cây cung kéo thành hình bán nguyệt.
Hưu!
Pháp lực ngừng tụ thành mũi tên, bắn thẳng lên may xanh.
Tầng mây lập tức rách thành một động lớn, giống như cả bầu trời đều bị đâm rách.
Tô Đình thấy thế, hết sức hài lòng, nói: "Quả nhiên là bảo bối."
Hắn rất vui vẻ, đang muốn tiếp tục bắn tiếp một tiễn.
Đã thấy trong đám mây trắng bị mũi tên pháp lực bắn thủng một lỗ kia, một điểm đen rơi xuống.
Cái điểm đen kia từ trên cao rớt xuống, nhìn thật kỹ rõ ràng là hình người.
"Người?"
Tô Đình giật nảy mình, vội thu thần cung.
Tiểu tinh linh nhìn lại, lập tức chỉ vào hắn, hô to gọi nhỏ: "Ngươi đang êm đẹp lại lên cơn làm gì? Lúc này bắn một tiễn làm người chết rồi?"
Tô Đình há hốc mồm, không biết nói gì.
Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Chờ một lúc xem người của Ty Thiên Giám tới bắt ngươi đi về hỏi tội!"
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, nói nhỏ: "Ty Thiên Giám còn chưa tới, hay là chúng ta chạy nhé?"