Chương 334 Chân Nhân truy sát
Ngươi..."
Đạo nhân nhìn thân ảnh đã đi xa, không khỏi khổ cười ra tiếng.
Sau khi cười khổ xong, ông ta mới thở dài một tiếng, muốn vận chuyển pháp môn, liều chết tụ khí.
Nhưng khi đang niệm pháp môn, ánh mắt ông ta bỗng ngưng tụ, nhìn về phía Tô Đình, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hắn muốn làm gì?"
Đạo nhân kia kinh hãi.
Phương hướng Tô Đình chạy trối chết, tốt nhất là chạy ngược lại phương hướng lúc Chân Nhân đến, mới có thể trốn được càng xa hơn một chút, mà Chân Nhân kia truy sát tới mới có thể đi qua nơi này.
Nhưng Chân Nhân kia từ phía bắc đuổi đến, nhưng phương hướng Tô Đình bỏ chạy cũng không phải hướng nam, mà là hướng tây!
Chân Nhân kia đổi phương hướng, truy sát Tô Đình thì sẽ không đi qua nơi này.
"Ngươi..."
Sắc mặt đạo nhân thay đổi, cuối cùng cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: " Tội gì phải thế chứ?"
Ông nhớ lại câu nói khi nãy của Tô Đình.
Đạo huynh cứ yên tâm đi, ta mang theo hi vọng của ngươi, sẽ sống sót.
Câu nói này, hóa ra là một tầng ý tứ khác.
Có lẽ ông ta đã hiểu được ý của Tô Đình.
Nhưng chính ông ta sẽ không còn sống được lâu nữa, tương đương với một người chết.
Cần gì phải vì một người chết mà liều mạng như thế?
Đồng thời, bảo vật trên thân Tô Đình, một khi xảy ra sai lầm, sẽ phí công nhọc sức.
❖ ❖ ❖
Hưu!
Tô Đình mặc thần giáp, khí tức tăng vọt, khống chế phong châu, vận dụng thuật hóa hồng.
Hắn như ánh sáng hồng, xẹt qua chân trời.
"Ngươi làm gì?"
Tiểu tinh linh cả kinh nói: "Nên chạy theo hướng nam mới đúng."
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Hiện tại đi về phía nam cũng không muộn..."
Hắn bỗng nhiên chuyển hướng, lúc này mới chạy về phía nam đi.
Tiểu tinh linh hỏi: "Vì sao?"
Tô Đình hắc nhiên đạo: "Vị đạo huynh kia kỳ thật chỉ có đạo hạnh Thượng Nhân, bây giờ bản thân bị trọng thương, lại tụ khí, bản lĩnh cũng có hạn, căn bản không ngăn được Chân Nhân có tu vi tầng tám đỉnh phong, sợ là vừa đối mặt, ông ta đã hóa thành tro bụi... Cho nên, để ông ta lưu lại đoạn hậu, kỳ thật cũng vô dụng, thà rằng như vậy, tội gì để ông ta phải chịu chết?"
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Ông ta vốn phải chết."
Tô Đình thấp giọng nói: "Dù sao cũng nên cho ông ta toàn thây."
Tiểu tinh linh vẫn không hiểu, dù sao dựa theo kế hoạch lúc trước, đạo nhân kia đi cản đường một chút, Tô Đình chạy về phía nam đào mệnh, đây là có lợi nhất, nhưng Tô Đình vì một người chết lại từ bỏ lợi ích, đây là vì sao?
"Ta làm sao biết vì cái gì?" Tô Đình tự giễu nói: "Kỳ thật bình thường giết người cũng không nương tay, chính là không quen nhìn có người thay ta đi chết... Mặc dù ông ta sắp chết, cũng là ông ta đưa tới tai họa cho ta trước, chỉ là ông ta có ý thay ta đoạn hậu nên ta cho ông ta toàn thây, dù sao ông ta có đoạn hậu, cũng không có tác dụng gì."
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ trào phúng.
Sau khi dứt lời, lại nhìn thoáng qua về phía sau lưng.
Sau lưng thật sự có một luồng khí tức đang đuổi theo, vô cùng cường đại.
Kia là một Chân Nhân Dương Thần cảnh giới tầng tám.
❖ ❖ ❖
"Tiên tửu..."
Vị Chân Nhân này có đạo hạnh rất cao, đã tới tầng tám đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể đặt chân vào tầng chín, trở thành Bán Tiên, đủ để được thế nhân tôn là Tiên Nhân!
Thậm chí dùng sự bất phàm của tiên tửu, có lẽ còn có thể chạm đến giới hạn "Đắc đạo thành tiên".
Lão ta nhìn tầm bảy mươi tuổi, râu tóc tung bay, ánh mắt lại không giống một lão nhân đã bước vào tuổi xế chiều, mà lại sáng ngời có thần, tựa như ngọn đuốc.
Lão ta phát giác được tiên tửu kia đang ở phía trước!
Tông phái của lão ta dùng Thủ Chính Đạo Môn làm nguồn gốc tổ sơn, trong môn đến nay vẫn không có Tiên gia, thậm chí cũng không có Nhân Tiên tọa trấn, những năm gần đây, ngày càng tàn lụi, chỉ còn sót lại sáu vị trưởng lão.
Bây giờ năm vị trưởng lão xuất thủ, trừ lão ta ra thì đều chết.
Còn có một vị nhậm chức trưởng lão ở Ty Thiên Giám, sau lần này, quốc sư truy trách, cũng sẽ dữ nhiều lành ít.
Được ăn cả ngã về không, đánh cược cả tương lai của tông môn, tuyệt đối không cho phép sơ xuất!
"Tiên tửu này chính là ngay cả Tiên gia đều động tâm, nếu ta uống vào, tất nhiên đạo hạnh sẽ tăng lên vô số, dù không thể lập tức đạp phá Tiên Đạo, nhưng về sau tiên tửu còn liên lụy tới nhân quả khí vận."
"Có tầng này liên lụy, chớ nói là Ty Thiên Giám, đừng nói là quốc sư, ngay cả Địa Tiên của Thủ Chính Đạo Môn, cũng sẽ không dễ dàng giết ta."
"Lần này đoạt rượu, cũng sẽ không trách tội gì!"
"Nhưng tốt nhất vẫn nên diệt khẩu là hơn."
Lão giả ánh mắt lấp lóe, nhìn về phía trước.
Lão đã có thể phát hiện ra thiếu niên phía trước đa không phải là đạo nhân lúc trước.
Lão cũng có thể phát hiện ra đạo nhân lúc trước gần như rơi vào tử cảnh, đang ở trong núi cách đó không xa.
Ánh mắt của lão một mực nhìn chằm chằm vào tiên tửu kia.
"Chỉ là Thượng Nhân cảnh, sao lại trốn nhanh như vậy?"
Với kiến thức của lão giả này, cũng không khỏi nhíu mày.
❖ ❖ ❖
"Không hổ là đạo hạnh tầng tám, tốc độ độn quang còn nhanh hơn ta một tia."
Tô Đình trợn mắt há mồm, giống như đau răng, âm thầm hối hận lần này đã xen vào việc của người khác, đành phải cắm đầu trốn chạy.
Lần này đào mệnh, tốc độ của hắn so với tốc độ từ kiếm sơn trốn đến Ly Giang còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Dù sao đạo hạnh bản thân hắn đã tăng lên một tầng, thuật hóa hồng càng thêm lô hỏa thuần thanh, vận dụng phong châu cũng dần dần thuận tay... Hơn nữa còn có cả thần bảo, giúp pháp lực tăng vọt.
Bây giờ tốc độ của hắn so với Chân Nhân Dương Thần cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng người sau lưng cũng không phải Chân Nhân Dương Thần bình thường.
"Chết rồi..."
Tiểu tinh linh kéo cổ áo Tô Đình, đón gió, oán giận nói: "Ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi làm gì? Lần này đã bắn xuống một tai họa!"
Tô Đình đáp: "Tên kia là tự mình rơi xuống, cũng không phải ta bắn hắn xuống."
Tiểu tinh linh khẽ nói: "Ngươi xen vào việc của người khác là thật a? Nếu ngươi trực tiếp đi đường, cũng không có nhiều chuyện như vậy?"
Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Cái đồ chơi này, để Ty Thiên Giám vẫn lạc mấy vị Chân Nhân, không biết là vật gì, nhưng ít ra là bảo vật, đến lúc đó tìm quốc sư yêu đòi thù lao, không thua thiệt được."
Tiểu tinh linh tức giận nói: "Trước tiên phải sống sót mới tính là không lỗ, chết rồi thì sẽ lỗ lớn."
Tô Đình cắn răng, nói: "Chưa chắc đã chết, ta phải thử một chút, có cơ hội hay không, có thể để cho ta chém hắn... Nhưng bây giờ còn chưa được, trước tiên cứ trốn xa một chút, chờ hắn tới gần lại nói, còn không thể cố ý thả chậm, phòng ngừa hắn phát hiện."
❖ ❖ ❖
"Thiếu niên kia, thả vật kia xuống, lão phu tha cho ngươi một mạng."
Lão giả nói ra: "Việc này vốn không có quan hệ gì với ngươi... Ngươi chỉ là Thượng Nhân, đạo hạnh không cao, có thể đằng gió mà lên, có thể thân như ánh sáng, tốc độ có thể so với Chân Nhân, quả thực là hậu bối kiệt xuất hiếm thấy, lão phu không giết ngươi, sẽ thu ngươi làm đồ đệ!"
"Bái sư thì ta không hứng thú..." Tô Đình cười nói: "Chỉ là việc này không liên quan gì đến ta ngược lại là thật, nhưng ngươi nói tha ta một mạng, sợ là không dễ dàng rồi."
Lúc trước đạo nhân nói vật này trân quý, dù là Nhân Tiên cũng không giữ được vật này.
Tô Đình còn không biết đây là vật gì, nhưng nghĩ kỹ lại, dù đại địch sau lưng luyện hóa vật này xong, có thể khiến bản lĩnh tăng nhiều, nhưng một khi tin tức truyền ra, lão căn bản không có cơ hội luyện hóa, sẽ dẫn cao nhân các phương tới.
Tô Đình cũng không trông cậy vào ông ta có thể tin tưởng mình có thể thủ khẩu như bình.
Đối với Chân Nhân kia, người chết mới là ổn thỏa.
"Cũng rất thông minh!"
Thân hình lão giả bỗng nhiên cất cao, tốc độ đột nhiên nhanh ba tầng, tới gần sau lưng Tô Đình, quát: "Đáng tiếc dù ngươi có thể trốn cũng không sống nổi!"
Tô Đình bỗng nhiên hiện lên, đưa tay muốn thả Trảm Tiên Phi Đao ra.
Ánh mắt lão giả ngưng tụ, trong lòng nghiêm nghị, ông ta chính là đạo hạnh tầng tám, có thể khám phá hư ảo, nhận biết chân tướng, cũng có thể báo hiệu xu cát tị hung.
Khi Tô Đình đưa ra hồ lô, lão đã sợ mất mật, lại có một loại dự cảm sẽ ngã xuống.
"Rơi!"
Lão giả bỗng dưng vung tay áo, cuồng phong cuồn cuộn.
Tô Đình lập tức bị gió thổi đi.
Trong lòng của hắn rất bất đắc dĩ, đành phải nắm chặt hồ lô, quay người lại trốn.
Sắc mặt lão giả không ngừng thay đổi, chưa từng nghĩ tới, trong tay một Thượng nhân, lại có thủ đoạn uy hiếp chính mình... Nhưng nghĩ lại thì vật này tất nhiên bất phàm, tăng thêm tiên tửu, chẳng lẽ không phải hai loại chí bảo?
"Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu!"