Chương 349 Thừa dịp ngươi mê man, lấy mạng ngươi
Bên trong tiên trận.
"Ừm?"
Tô Đình buông bình rượu xuống, nhìn trạng thái của Thiên Lĩnh lão nhân ở ngoài trận, trong mắt hơi sáng lên, thầm nghĩ: "Bắt đầu..."
Biến hóa lúc này của Thiên Lĩnh lão nhân tự nhiên không đơn thuần là bị việc hắn uống rượu gợi ra lửa giận, dù sao Thiên Lĩnh lão nhân này sớm đã khống chế cảm xúc, nhưng hôm nay lại nôn nóng khó bình, hiển nhiên là có nguyên nhân khác.
Đây cũng là hiệu dụng của Đinh Đầu Thất Tiễn thư!
❖ ❖ ❖
Mấy ngày sau đó.
Tô Đình vẫn xuống núi uống rượu.
Nhưng lần uống rượu này, hắn không đơn thuần chỉ vì uống rượu để chọc giận vị Thiên Lĩnh lão nhân này, mà còn muốn nhìn hiệu dụng của Đinh Đầu Thất Tiễn thư.
Hắn nhìn trạng thái của Thiên Lĩnh lão nhân ngày càng thay đổi, trong lòng mỗi ngày đều tính toán, đối với Đinh Đầu Thất Tiễn thư cũng càng thêm mong ngóng.
Thực sự là phải hiểu rõ thuật này, mới có thể chân chính dùng được thuật này.
Không chỉ như thế, nhìn xem mình một ngày ba bái, dụng công chú sát, hiệu dụng một ngày lại một ngày thể hiện ra, trong lòng Tô Đình tràn đầy cảm giác thành tựu.
"Dù ngươi có đột phá tầng chín, đến một bước này rồi thì ngươi cũng chạy không thoát."
Tô Đình cười nói: "Trừ phi ngươi đắc đạo thành tiên, có được Tiên gia đạo quả, mới có thể thoát khỏi Đinh Đầu Thất Tiễn thư lúc này..."
Dù sao phẩm cấp vật liệu có hạn, hơn nữa đạo hạnh của hắn cũng còn kém, trình độ đạo chú thuật này cũng có hạn, muốn chú sát Tiên gia còn thiếu chút lực lượng.
Nhưng hắn nói ra lời này lại làm cho tiểu tinh linh rùng mình một cái.
"Ngươi đừng đắc ý đến quên mình như thế có được không?"
Tiểu tinh linh run giọng nói: "Cái miệng quạ đen của ngươi luôn rất linh nghiệm đấy..."
Tô Đình sờ cằm, cười nói: "Lần sau chú ý, lần sau chú ý."
❖ ❖ ❖
Lại mấy ngày nữa.
Trạng thái nôn nóng của Thiên Lĩnh lão nhân bắt đầu biến mất, nhưng mỗi ngày lại mỏi mệt không chịu nổi, tinh thần không phấn chấn, ngẫu nhiên còn buồn ngủ.
Tô Đình thấy thế, trong lòng rất mừng, thầm nghĩ: "Ta một ngày ba bái này, rốt cục đã đến một bước này... Dù sao lão cũng là Chân Nhân Dương Thần, nhưng bây giờ đến một bước này, Dương Thần đã bị ta lạy đến mức tán loạn không chịu nổi, cũng sẽ buồn ngủ."
Tô Đình muốn sớm ngày tru sát Thiên Lĩnh lão nhân này.
Vì thế, hắn muốn mời hai vị trưởng lão Dương Thần kia ra, thừa dịp Dương Thần của Thiên Lĩnh lão nhân tán loạn, tinh thần không phấn chấn, đi tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, có lẽ sẽ bớt đi hiệu dụng phía sau.
Nhưng hai vị trưởng lão đã một lần nữa bế quan chữa thương, không để ý đến hắn.
Về phần Trường Lâm lão đạo cùng đạo sĩ trung niên kia đều ở Thượng Nhân cảnh, thật sự muốn đi giết Thiên Lĩnh lão nhân, nhất định là một đi không trở lại... Dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
"Không dựa vào các ngươi, dựa vào chính ta."
Tô Đình hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Ta nói trong vòng một tháng nhất định sẽ tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, nếu còn mượn tay của Minh Nguyên Đạo Quan các ngươi thì sẽ làm giảm uy danh của ta..."
Tiểu tinh linh nói khẽ: "Ngươi cũng không có uy danh gì nha."
Tô Đình liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi không tiếp tục để ý tới nữa, chỉ mặc thần giáp, pháp lực tăng vọt, so với Chân Nhân Dương Thần bình thường còn mạnh hơn rất nhiều.
Sau đó một tay hắn cầm pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo, một tay khác lại thả ra Trảm Tiên Phi Đao.
Xuất phát từ sự cẩn thận, hắn lại thả ra Ngũ Hành giáp, ngưng tụ thành thiên binh, sau đó để thiên binh này tay cầm pháp bảo cường cung, chuẩn bị phối hợp tác chiến.
"Dù trước đó không có uy danh gì, sau khi ta tự tay tru sát Thiên Lĩnh lão nhân cũng sẽ có uy danh hiển hách, danh chấn tam giới lục đạo."
Tô Đình hừ một tiếng, đi ra bên ngoài tiên trận, chuẩn bị nghênh chiến Thiên Lĩnh lão nhân.
Nhưng đúng vào lúc này, Thiên Lĩnh lão nhân ngoài trận bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hừng hực quang mang.
Tô Đình bỗng dưng hét lớn một tiếng, khí thái dâng trào, uy thế lẫm liệt, quay người chạy trở về bên trong tiên trận.
❖ ❖ ❖
"Lão đầu này quá không biết xấu hổ, thế mà dẫn dụ ta ra ngoài, mai phục ta."
Trong lòng Tô Đình vẫn còn sợ hãi, không ngừng thở dốc, giống như vừa trải qua một trận đại chiến sinh tử.
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Tô Đình bị nhìn thì xấu hổ không nhịn được, tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngây thơ vô số tội, nói: " Không phải người muốn liều mạng với người ta sao? Không, ngươi muốn đi giết người ta, muốn giết người ta như giết gà... Sao lại chạy trở về rồi?"
Tô Đình giận dữ nói: "Tiểu nha đầu nhà ngươi thì hiểu cái gì? Đừng nhìn ta chỉ ra ngoài trong chốc lát, lúc trước khí cơ của chúng ta giao nhau, sớm đã đấu một ngàn tám trăm hiệp, đấu đến cái cân sức ngang tài, chỉ vì đối phương là giả dạng yếu thế, dụ ta ra ngoài, mai phục ta, vì thế ta mới đánh mất ưu thế, vì bất đắc dĩ phải lui về mà thôi..."
Tiểu tinh linh cười ha ha, không nói gì.
Tô Đình nhìn Thiên Lĩnh lão nhân ở ngoài núi, có phần bất đắc dĩ.
Trên thực tế, lúc trước ngược lại cũng không phải Thiên Lĩnh lão nhân chủ động dẫn dụ hắn ra ngoài, dù sao hiệu dụng của Đinh Đầu Thất Tiễn thư vẫn tồn tại.
Nhưng Thiên Lĩnh lão nhân dù sao cũng không phải Chân Nhân bình thường, cảm nhận được khí tức của Tô Đình ở bên ngoài trận pháp, mà lại có sát cơ lạnh thấu xương chạm đến bản thân nên lão ta mới lập tức tỉnh lại.
"Ta vẫn nên thành thành thật thật, dùng Đinh Đầu Thất Tiễn thư chú sát lão ta thôi."
Tô Đình thu thần giáp, thu phi đao, thu Ngũ Hành giáp, thầm nghĩ: "Vẫn không nên mạo hiểm thì hơn... Dù sao lão nhân này có bản lĩnh quá cao, mà còn giảo hoạt xảo trá."
❖ ❖ ❖
Ngoài trận.
Thiên Lĩnh lão nhân cảm nhận được sát cơ, lại phát hiện ra khí tức của Tô Đình thì lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên nhìn lại, khi chính muốn xuất thủ thì lại thấy Tô Đình quay người trốn về tiên trận.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thiên Lĩnh lão nhân nhất thời mờ mịt, có phần không biết nói gì.
Vì sao Tô Đình dám can đảm chạy ra ngoài trận?
Vì sao Tô Đình lại giống như chuẩn bị muốn tử chiến?
Nhưng đã như vậy, vì sao thấy lão ta tỉnh lại, hắn lại xoay người chạy?
Lão ta vô cùng buồn bực, lại càng phát hiện ra điểm dị thường, bỗng dưng chấn động, chau mày.
Vì sao lúc trước Tô Đình chuẩn bị bước ra tiên trận, lão lại không phát hiện được bất kỳ dấu hiệu nào, thẳng đến khi Tô Đình ra khỏi tiên trận, mới chính thức nghĩ muốn xuất thủ?
Hẳn là trong quá trình đó hoảng hốt một chút?
Lại nghĩ tới mấy ngày trước đó, trong lòng lão ta nôn nóng bất an thì lập tức kinh hãi.
"Tại sao có thể như vậy?"
Lão ta nhìn tiên bảo, càng khẽ giật mình.
Gần đây, lão ta một mực tích súc pháp lực cho tiên bảo, chuẩn bị đánh phá trận pháp.
Nhưng lực lượng tiên bảo tích súc có vẻ không tăng thêm bao nhiêu?
Hẳn là trong hai ngày này, lão ta đã ngủ thiếp đi hay sao?
Trong ấn tượng của lão, bản thân lão căn bản chưa từng ngủ, vì sao như thế?
Trong lòng của lão ta chợt sinh ra nỗi hoảng sợ.
❖ ❖ ❖
Trong trận.
Tô Đình nhìn xem Thiên Lĩnh lão nhân ở bên ngoài, trong lòng hơi rét, thầm nghĩ: "Dáng vẻ của lão nhân này, chẳng lẽ đã phát hiện được mánh khóe?"
Đinh Đầu Thất Tiễn thư này giết người trong vô hình, cho dù là hạng người Tiên gia, trúng thuật này, đầu tiên là nôn nóng, sau đó là mê man, nhưng trên thực tế, bản thân sẽ không phát hiện được mánh khóe, trừ phi có người nhắc nhở.
Nhưng Thiên Lĩnh lão nhân ở đây, không có người nhắc nhở, sao có thể phát giác ra?
"Đúng rồi, lão đang tích súc lực lượng cho tiên bảo."
Tô Đình sờ cằm, thầm nghĩ: "Tiên bảo của lão ta, pháp lực bên trong nhất định phải từ từ tăng dầy, nhưng hai ngày qua, lão ta đều đang mê man, nên lực lượng không hề tăng trưởng... Hẳn là dựa vào cái này nên lão ta mới phát hiện mánh khóe?"
Nghĩ tới đây, Tô Đình khẽ nhíu mày, nhưng suy tư một lát, cuối cùng không để ý đến.
"Phát hiện thì sao?"
"Trừ phi có tiên nhân thay ngươi đánh vỡ trận pháp, cướp đoạt tiễn thư, không thì nhất định vẫn phải chết."