Chương 366 Danh tiếng của Tô Đình
Vị Địa Tiên này có tầm mắt cực cao, kiến thức uyên bác, lúc này chỉ điểm cho hắn, cũng không tàng tư.
Chút sơ hở nhỏ bé trong việc tu hành cùng bản lĩnh đấu pháp của Tô Đình đều bị Địa Tiên nói ra, cũng chỉ ra chỗ sai.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Tô Đình cảm thấy căn cơ của mình cũng càng thêm vững chắc, đối với con đường ngày sau lại càng thêm rõ ràng.
"Liên quan tới các loại biến hóa, cách vận dụng ở Thượng Nhân cảnh, rất nhiều chuyện ta đều đều đã nói với ngươi."
Địa Tiên nói ra: "Ngươi có thể hiểu được bao nhiêu, ngươi có thể lĩnh ngộ đến đâu, có thể thu hoạch được gì, đều phải xem ngộ tính của chính ngươi."
Tô Đình thành tâm thi lễ, nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối hiểu rõ."
Địa Tiên gật đầu nói: "Rất tốt, tiếp theo ngươi cố gắng lĩnh ngộ, bo sung những chỗ thiếu sót mà trước đây ngươi chưa thể ý thức được là có thể viên mãn, như vậy có lẽ việc luyện hóa tiên liên sẽ đơn giản hơn một chút."
Sau khi hắn dứt lời thì đứng dậy tiến vào nhà tranh, chỉ dặn dò một câu: "Gần đây đừng tới quấy nhiễu ta thanh tu."
Tô Đình cũng vội vàng đứng lên thi lễ nói: "Tiền bối yên tâm, tính tình vãn bối luôn luôn điềm tĩnh, cho tới bây giờ đều an phận thủ thường, sẽ không gây ra động tĩnh gì."
Trong nhà cỏ hoàn toàn yên tĩnh im ắng, không đáp lời lại.
Tô Đình khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Lão nhân gia ông ta dường như không tin tưởng lời của ta? Hẳn là trước đó quốc sư đã nói xấu ta trước mặt hắn?"
Tiểu tinh linh cười nhạo nói: "Ngươi còn cần có người nói xấu ngươi?"
Tô Đình tức giận nói: "Ngươi có ý gì? Không thấy ta gần đây luôn rất an phận à? Mỗi ngày không phải ta luyện công tu hành, thì chính là luyện hóa tiên liên, mấy ngày gần đây còn chăm học tri thức, không đúng chỗ nào rồi?"
Tiểu tinh linh ngẫm lại một lúc thấy cũng đúng, nhưng nhớ tới mộng tưởng của Tô Đình là muốn đùa giỡn các vị tiên tử, nàng không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ, sau đó lại rụt đầu trở về.
Mà Tô Đình cũng không tức giận, chỉ nhìn tiên liên kia một chút, rồi lại nhìn nhà tranh một chút, ánh mắt lấp lóe.
❖ ❖ ❖
Tiên căn đạo thể, sinh ra chính là làm tiên.
Bởi vì tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo nên Tô Đình có phần để ý, cũng thấy quen tai đối với loại thể chất được trời ưu ái này.
Đều nói thể chất như vậy, quả thật là ngàn năm hiếm thấy.
Hiện nay là tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên.
Đời trước chính là vị trước mắt này?
"Cũng kỳ quái, dựa vào một chút tin tức ta biết trước đó, dạng Tiên thể này vốn không nên nhiễm bụi bặm trọc khí, phòng ngừa làm Tiên Thiên dơ bẩn, sao vị Địa Tiên này lại đi giày cỏ, còn đi trên mặt đất nữa?"
Tô Đình khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy cổ quái.
Cát Chính Hiên từ nhỏ đã được Chính Tiên Đạo thu về môn hạ, mới sinh ra từ trong bụng mẹ đã nằm trên sang mây, không ăn sữa mẹ, không ăn ngũ cốc, không ăn khói lửa nhân gian, dựa vào Chân Nhân độ khí mà sống, cho đến khi tu hành có thành tựu, tự thân có thể Tích Cốc.
Quần áo trên người dùng thiên tằm dệt thành, sinh linh kỳ dị bực này sinh ra từ đám mây, từ khi xuất sinh đến nay, đã có thể giương cánh bay cao mà không biết mỏi mệt, chưa từng hạ xuống đất, cả đời chỉ bay trên tầng mây, dùng mây mù làm thức ăn, nhả tơ thành bảo.
Mà giày mây dưới chân Cát Chính Hiên cũng là do Tiên gia dùng hào quang từ mây mù để luyện hóa thành.
Tiểu tinh linh từng nói Cát Chính Hiên đi giày mây, chân không đạp đất, mà dù hắn đụng vào cái gì, bên ngoài thân thể cũng có một tầng pháp lực ngăn cách, không để ô trọc trần thế dính vào, phòng ngừa Tiên Thiên thể bị dơ bẩn.
Thế nhưng là vị Địa Tiên này lại tùy tính như thế, quả thực là cổ quái.
"Tuy nói đã là Địa Tiên, cũng tu thành Tiên thể, nhưng thân thể Tiên Thiên bẩm sinh này tự nhiên không tầm thường, hơn nữa khi đắc đạo thành tiên thì có thể hóa phàm thân thành Tiên thể... Như vậy, vốn là Tiên thể trời sinh, lại trải qua một phen tẩy lễ khi đắc đạo thì sẽ thế nào?"
Tô Đình trầm ngâm, dùng tầm mắt bây giờ của hắn cũng có thể biết được Tiên thể Tiên Thiên tuyệt đối không tầm thường, dù là Tiên gia cũng cực kì coi trọng.
Vậy sao vị Địa Tiên này lại có vẻ tùy ý để dính khí tức chốn hồng trần như thế?
Lại nghĩ tới ngữ khí trước đó của Địa Tiên, ngẫu nhiên lộ ra đôi câu vài lời.
Tô Đình thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ: "Vị Địa Tiên này, trải qua thời đại phong thần ở tám trăm năm trước, dù sao cũng có quá khứ đặc sắc khó có thể tưởng tượng."
Nhưng giờ khắc này, hắn còn không biết, quá khứ đầy phấn khích của vô địch Thần Quân- Tô Đại Ngưu đang dàn dần được Ty Thiên Giám truyền ra.
Người tu hành trong cảnh nội Đại Chu, bắt đầu ầm ĩ nghị luận về vị này tán tu được công nhận là đứng đầu thịnh hội ở kinh thành này.
❖ ❖ ❖
Nguyên Phong Sơn.
"Những lời này thật sự đang nói về Tô Đình sao?"
"Hiện tại hắn đi đâu rồi?"
"Một mình tới Thủ Chính Đạo Môn, đến nay đã mấy tháng không ra?"
"Kẻ này có giao tình thâm hậu với Thủ Chính Đạo Môn như thế từ bao giờ?"
Nữ tử áo đỏ có phần kinh ngạc, nhưng nghe tin Tô Đình đã mấy tháng không ra, sau đó lại không có tin tức gì khác, trong lòng không khỏi có rất nhiều suy đoán, sau đó nhìn về phía Dư Nhân, nói: "Trong môn có biết việc này?"
Dư Nhân thi lễ, nói: "Sư phụ cùng sư tổ đều đã biết, đồng thời cũng có thương nghị cùng chư vị trưởng lão, chỉ là tạm thời đang tranh luận về chuyện này, nhưng sư tổ có ý là Tô Đình dù sao cũng là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, bay giờ ở Thủ Chính Đạo Môn mấy tháng không có động tĩnh gì, quả thực không hợp tình lý, cho dù là Thủ Chính Đạo Môn cường thế như thế nào, bản môn cũng nên tới Thủ Chính Đạo Môn để tra xét rõ ràng."
Nữ tử áo đỏ nhẹ gật đầu, nói: "Lời này nói cũng có lý."
Sau khi nói xong, nàng nhẹ phất tay, nói: "Làm phiền ngươi rồi, mới từ kinh thành trở về không lâu, lại phải bận rộn như vậy."
Dư Nhân hơi khom người, nói: "Là bổn phận của đệ tử."
Dừng một chút, lại nghe thấy Dư Nhân nói: "Ngoài ra, trước khi đệ tử từ kinh thành trở về, đã biết được một số tin tức từ tai mắt ở Ty Thiên Giám."
"Tin tức gì?"
Nữ tử áo đỏ đưa tay nhận lấy trang giấy Dư Nhân dâng lên, mở ra rồi đọc văn tự phía trên, nàng hơi nhíu mày, nói khẽ: "Đây thật sự là hắn sao?"
Dư Nhân thấp giọng nói: "Đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhị lão gia thần bí khó lường, cũng khiến người ta khó có thể tưởng tượng."
Nữ tử áo đỏ cười nhạo nói: "Thần bí khó lường? Tiểu tử này lúc trước tu hành vẫn là ta chỉ điểm cho hắn, hắn có bao nhiêu cân lượng, ta còn không rõ ràng?"
Sau khi nói xong, dường như nàng đọc thấy tin gì đó khá kinh ngạc, khẽ cau mày nói: "Nhưng từ tin tức này thì hình như có rất nhiều chuyện ta không rõ ràng... Trình độ Âm Thần đã tới đỉnh phong, đạt tới cảnh giới tầng sáu, đã có đạo hạnh năm đó của ta. Nhưng lúc trước khi ta mới gặp hắn, chẳng qua chỉ mới ở tầng hai, đi Bạch Kham sơn một chuyến, mới ngưng pháp rồi bước vào tầng ba."
Vẻ mặt Dư Nhân càng thêm cổ quái, nói ra: "Khi đệ tử mới gặp nhị lão gia, hắn chính là có đạo hạnh tầng ba ngưng pháp, nhưng trong khi tham gia thịnh hội, hắn còn rảnh rỗi đột phá Thượng Nhân cảnh, sau đó trở thành người đứng đầu thịnh hội. Nhưng không có ngờ trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại liên tiếp đột phá hai đại cảnh giới."
Nữ tử áo đỏ nhẹ giọng lẩm bẩm: "Có lẽ lúc trước phụ thân nhìn ra điểm ấy, cho nên mới mới hắn giữ chức trưởng lão? Cứ theo đà này, không lâu sau, hắn cũng có khả năng thành Dương thần, làm trưởng lão hàng thật giá thật."
❖ ❖ ❖
Bên ngoài Nguyên Phong Sơn.
Phụ thân của nữ tử áo đỏ, lão ca mà Tô Đình kết bái, cũng chính là vị Tín Thiên Ông nhận được thần quả duyên thọ kia đã đứng thẳng hồi lâu.
Sau lưng ông, có một vị đạo sĩ trung niên đang ca ngợi: "Ân sư quả nhiên là mắt sáng như đuốc, có thể nhìn ra chỗ bất phàm của Tô sư thúc, trong thời gian ngắn ngủi đã đột phá tầng sáu, chỉ sợ không bao lâu nữa, hắn chính là Dương Thần, có tư cách trở thành trưởng lão chân chính, mấy vị trong môn phản đối kia cũng không thể nói thêm cái gì."
Tín Thiên Ông lão nhân mỉm cười gật đầu, có phần thận trọng, giống như đã tính toán hết tất cả mọi chuyện vậy.
Kì thực trong lòng của ông cũng mờ mịt và lộn xộn.
"Tin tức về Tô Đình..."
Trong lòng lão nhân lẩm bẩm, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là do lão quái vật nào đó mạo danh thay thế?"