← Quay lại trang sách

Chương 376 Đạo sĩ thi pháp, quả phụ mời

Trong chốn trần thế, có quỷ thần cũng sẽ có người tu đạo, thay người ở chốn thế tục bài ưu giải nạn, thỉnh thần khu quỷ.

Ở thời chiến loạn, thây nằm vô số, lúc đó nhân mạng như cỏ rác, mà ở thời thái bình thịnh thế, mỗi một người chết đi, gần như đều muốn mời hòa thượng hoặc là đạo sĩ đến để thi tác pháp siêu độ, làm một màn đi ngang qua sân khấu.

Ở kiếp trước, Tô Đình cho rằng loại chuyện này đều là hư vô mờ mịt. Mà bây giờ xuyên đến đây, lại tu hành được, hắn cũng cho rằng trong đó có chút chuyện là thật... Nhưng không nhất định hoàn toàn là thật.

Thế gian này dù có thần tiên, nhưng hòa thượng cùng đạo sĩ trên thế gian chưa chắc đều có bản lĩnh thật sự, trong đó hạng người giả thần giả quỷ, thật giả lẫn lộn, chỉ muốn lừa gạt tiền tự nhiên có không ít.

"Nói đi cũng phải nói lại, Tô mỗ cũng là người tu đạo, mà bây giờ đạo hạnh cũng coi như cao thâm, lại không hiểu nhiều về pháp môn của người tu hành ở tầng này, quả thực là không tốt."

Tốc độ Tô Đình tu hành cực nhanh, những năm gần đây, tu hành có thành tựu, liên tiếp đột phá cảnh giới, chưa bao lâu đã đến tầng hai, sau khi rời đi Lạc Việt Quận không qua bao lâu, đã ngưng tụ đạo ý, có thể tùy ý thi triển pháp thuật.

Đến bây giờ lại càng không cần nói, gần đạt tới Dương thần, pháp lực to lớn, gần như có thể dời sông lấp biển, hủy núi liệt địa.

Loại bản lĩnh cao thâm khó lường này, nhưng lại hoàn toàn không biết các phương thức thi pháp, các quy củ thế tục của người tu hành ở dưới tầng ba.

Hắn đã từng thấy Tùng lão đoán xâm giải nghĩa cho người ta, cũng từng thấy Tùng lão vẽ bùa ban thưởng cho người, mà hắn có thể thức tỉnh Lục Áp truyền thừa, kỳ thật chính bởi vì một cái lôi phù của Tùng lão.

Lúc trước hắn cũng từng thấy Tùng lão thi pháp, nhưng kỳ thật đạo hạnh của Tùng lão không cao, cũng không có cảnh tượng hoành tráng gì, cũng không có ánh sáng khi bắn ra pháp thuật, kỳ thật chỉ giống cùng người bình thường vẽ phù thôi, chỉ là đường vân phù pháp chính xác, tự nhiên cũng hữu hiệu hơn.

Bây giờ đạo sĩ Ty Thiên Giám này lại làm việc như thế nào?

"Không muốn đi Chu phủ tham gia náo nhiệt, nhưng nếu đã ở trước mắt thì cũng nên nhìn xem đạo nhân bình thường thi pháp như thế nào?"

❖ ❖ ❖

Lần này đạo sĩ làm việc này có đạo hạnh nông cạn, khó khăn lắm mới nhập môn.

Dùng cảnh giới tu hành để phân chia thì hắn thuộc về cảnh giới tầng một.

Cảnh giới này, trong cơ thể sinh ra chân khí, có thể chảy khắp toàn thân, giúp cường gân hoạt huyết, từ đó kéo dài tuổi thọ, nhưng trên thực tế, ngay cả chút pháp thuật cũng không thi triển ra được.

Ở phương diện khác thì cũng không khác gì người bình thường.

"Quả nhiên là thần côn hãm hại lừa gạt?"

Tô Đình cảm thấy hơi buồn bực, hắn nâng cằm lên, vừa uống trà, vừa nhìn đạo sĩ kia thi pháp.

Đạo sĩ kia niệm mấy câu, tùy tiện múa loạn, dùng chu sa dính mực nước, bắt đầu vẽ bùa.

Đây không phải Linh phù gì, chỉ căn cứ vào lá bùa trên điển tịch của đạo môn, để vẽ ra mà thôi.

Đạo sĩ kia cũng không thể phóng chân khí trong cơ thể ra ngoài, cho nên lá bùa này cũng không khác gì người bình thường vẽ.

Sau đó, đạo sĩ kia bước cương đạp đấu, lấy kiếm gỗ đào ra, lẩm bẩm một hồi.

Qua nửa ngày, chỉ thấy đạo sĩ kia bỗng dưng đập một cái lên lá bùa.

Ánh mắt Tô Đình cũng ngưng tụ.

"Quái lạ."

❖ ❖ ❖

Tiểu tinh linh nhô đầu ra, nhìn lá bùa kia, nói: "Hình như có chút động tĩnh?"

Tô Đình cau mày nói: "Lá bùa kia rõ ràng bình thường, nhưng những trình tự này của hắn, hình như thật sự có thể lên mời Lôi bộ, cho nên phía trên lá bùa này, mơ hồ có một tia uy lực lôi đình, mặc dù nhỏ bé đến mức có thể xem nhẹ, nhưng mơ hồ cũng coi là có hiệu dụng trừ tà, cô hồn dã quỷ bình thường sẽ hơi e ngại... Giống như một đống ở dâng lên ở dã ngoại, đám sói hoang nhìn thấy từ xa đều sẽ tránh đi."

Dừng lại một chút, Tô Đình âm thầm suy tư, nói nhỏ: "Quái lạ, trình tự của đạo sĩ kia có thật nhiều động tác, thật nhiều chú ngữ, kỳ thật chính là giả thần giả quỷ, lừa gạt người khác... Nhưng trong đó có mấy động tác, có mấy trình tự thi pháp hợp cùng một chỗ, lại thật sự có tác dụng, hợp với Lôi bộ?"

Tiểu tinh linh nói ra: "Ngươi không phải chân truyền Lôi bộ à? Ngươi cũng không thể mời được thần linh Lôi bộ, làm sao người ta chỉ là một đạo sĩ bình thường, thế mà lại làm được?"

Tô Đình không nhịn được tức giận nói: "Cái gì gọi là ta không thể mời được thần linh Lôi bộ? Ta là nhân vật bậc nào, còn cần phải đi mời thần linh Lôi bộ? Ta ở nhân gian chính là nhân vật như thần tiên rồi..."

Nói đến đây, hắn sờ sờ đầu, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, có vẻ như trong truyền thừa Lôi bộ chính mình thu được cũng không có phương diện tương tự như lên đàn thi pháp này.

Chẳng lẽ việc lên đàn thi pháp là tiểu thuật đám đạo sĩ hậu bối lục lọi nghiên cứu ra?

Cho nên trong chân truyền Lôi bộ mới không có tiên thuật gì liên quan đến những phương diện này?

Tô Đình nghĩ như vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Chỉ là loại pháp thuật này cũng là pháp môn do người tu đạo lục bình thường nghiên cứu ra, mặc dù có chút giả thần giả quỷ, lừa gạt bách tính, nhưng cũng có chút tác dụng.

Trong đó nếu có thể tra rõ những vật này, cũng đều có tác dụng.

Ví dụ như Tùng lão đã từng dùng máu chó đen để trừ tà.

Loại thường thức này, kỳ thật rất nhiều người tu đạo chưa hẳn đã có thể biết được.

Bởi vì bọn hắn tu hành có thành tựu, mọi chuyện đều có thể vận dụng pháp thuật, không cần dùng tới loại máu chó đen này?

Ví dụ như lúc trước Tùng lão dùng máu chó đen, chu sa, mực nước để vẽ bùa, kỳ thật đa số chỉ truyền đi trong đám người tu đạo bình thường, mà những vật này phần lớn chỉ dùng trong chốn phàm trần tục thế, dùng trong việc hiếu hỉ cho bách tính ở thế tục.

Mà trình tự thi pháp trong đó, các điều cấm kỵ, những quy củ, các điều cần kiêng kị, người tu đạo như Tô Đình lại không biết được.

"Nếu như tế sát một phen, dường như cũng có thể có được một chút lợi ích..."

Tô Đình cảm thấy khá hứng thú đối với chuyện những người tu đạo bình thường thi pháp trừ tà này.

❖ ❖ ❖

Thi pháp xong, đạo sĩ kia lại lẩm bẩm thêm một trận, vừa đi vừa về mấy vòng.

Lúc này chính là hoàn toàn giả thần giả quỷ.

Nhưng người của Chu phủ lại không nghi ngờ gì, cuối cùng cho đạo sĩ đầu đầy mồ hôi này một hồng bao lớn.

"Không phải nói là siêu độ à?"

Tô Đình buồn bực nói: "Ta chỉ thấy trong quá trình hắn thi pháp, khiến một tấm bùa trở nên có chút đặc tính trừ tà, không thấy có tác dụng siêu độ... Nói cho cùng thì đạo sĩ trong đạo quán của Ty Thiên Giám cũng là thần côn gạt người?"

Hắn cảm thấy buồn bực, nhưng nhìn kỹ những gia quyến rời đi Chu phủ, mơ hồ hiểu ra chuyện thứ gì.

Dù là chuyện siêu độ có tác dụng hay không, kỳ thật cũng không quan trọng.

Dưới Địa Phủ có thưởng phạt về công đức tội nghiệt.

Nhưng nói là siêu độ vong linh, không bằng nói là trấn an nhân tâm mà thôi.

Hắn mơ hồ hiểu được một phương diện khác của những quỷ thần này.

Mà đúng lúc này, có đạo đồng đến đây.

"Tô Thần Quân, có người đưa tới một phong thư, nói rõ là giao cho người."

"Ồ?"

Tô Đình cau mày nói: "Ta ở Duyệt thành, không có người quen nào ngoài Phương Khánh. Là ai đưa tin tới?"

Đạo đồng đáp: "Chính là người bình thường, tự xưng là được hai lượng bạc, đưa tin tới, nhưng vẻ mặt hắn có chút quái dị."

Tô Đình hơi nhíu mi một cái, rồi mở phong thư này ra.

"Tô Thần Quân danh chấn Đại Chu, khiến người người ngưỡng mộ, tiểu nữ có lòng ngưỡng mộ, mong rằng giờ Tý tối nay mời đến thành nam, ngắm trăng uống rượu."

Trên thư chỉ có hàng chữ này, không có lạc khoản, không có tên.

Tô Đình lơ ngơ, chỉ lấy ra một mảnh lá cây màu đen từ trên tờ giấy, dáng vẻ mười phần buồn bực.

Còn đạo đồng kia lại lộ ra vẻ cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Tô Đình tràn đầy quái dị.

Tô Đình nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi nhận ra cái này?"

Đạo đồng thấp giọng nói: "Nếu như đoán không sai, phong thư này hẳn là một nữ nhân ở thành nam gửi."

Tô Đình cau mày nói: "Thành nam? Nữ nhân?"

Đạo đồng cẩn thận nói: "Đó là một quả phụ phong lưu, có tiếng xấu, tiểu đạo ngẫu nhiên nghe nói nàng ở Duyệt thành cũng có phần có danh tiếng, bên trong tửu quán có rất nhiều nam tử thường xuyên nhắc tới, coi như chuyện hài hước để người khác đàm tiếu."

Sau khi nói xong, đạo đồng nhìn Tô Đình một chút, khẽ gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hiểu rõ.

Tô Đình há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì.

Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Ngươi mới đến Duyệt thành bao lâu? Câu được quả phụ phong lưu từ lúc nào?"

Tô Đình thấp giọng nói: "Ngươi nói gì vậy... Ta rõ ràng là oan uổng, ta căn bản không nhận ra người ta."

Tiểu tinh linh tức giận nói: "Không nhận ra người ta, làm sao người ta lại gửi thư cho ngươi, hẹn ngươi hơn nửa đêm đi ngắm trăng?"

Tô Đình nghe vậy, đột nhiên nói: "Ta không biết nàng, mà nàng biết ta, xưng hô lại là 'Tô Thần Quân', rõ ràng là người trong tu hành... Nàng hẹn ta hơn nửa đêm tới đó, không phải là muốn thải bổ ta chứ."

Sau khi nói xong, Tô Đình có chút trầm ngâm, thấp giọng nói: "Nhưng ta chính là có công pháp Lôi đạo chính thống, tu luyện ra được pháp lực, mười phần bá đạo cường hãn, thật sự muốn mặc nàng thải bổ, cũng chưa chắc nàng có thể cướp đi pháp lực Lôi bộ chính thống đạo môn trên người ta, ngược lại sẽ bị Lôi bộ pháp lực của ta gây thương tích."