← Quay lại trang sách

Chương 380 Âm Thần xuất thể

Vào ban đêm, không trăng không sao, mây đen dày đặc, nhưng cũng không có mưa.

Chỉ là nếu ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy màn đêm thâm trầm như mực, làm người ta cảm thấy kiềm chế.

Tô Đình cũng không ở trong đạo quan, hắn dựa vào quan hệ với Phương Khánh, tối nay ở trong Chu phủ.

Về phần Phương Khánh, đã nghe Tô Đình khuyên bảo, không để ý kỹ việc này, dù sao chuyện này dính đến người tu hành, thậm chí dính đến thần linh, phàm nhân cũng sẽ không tra ra cái gì, ngược lại sẽ bị liên lụy làm tổn phúc giảm thọ.

Loại chuyện này, vốn do Ty Thiên Giám đến quản.

Ty Thiên Giám phái vị Chân Nhân kia đã đến Duyệt thành.

Chỉ là người có tên, cây có bóng, danh tiếng của Tô Thần Quân vang dội như thế giữa, ngay cả Thiên Lĩnh lão nhân đều ngã trong tay hắn, càng đáng sợ hơn chính là Thiên Lĩnh lão nhân bị hắn giết chết như thế nào, đến nay vẫn không rõ ràng.

Trên đời này, khiến người kính sợ nhất chính là lực lượng thần bí không rõ, loại bản lĩnh giết người trong vô hình, không biết bắt nguồn từ đâu, không biết vận dụng phương pháp gì này, thậm chí đã vượt qua giới hạn của Thượng Nhân cùng Chân Nhân, đủ khiến người khác phải kinh hãi.

Chính bởi vậy, vị Chân Nhân của Ty Thiên Giám này cũng không dám lãnh đạm đối với Tô Đình.

"Đạo sĩ kia ở phía trước đang làm phép." Tiểu tinh linh nghe tiếng lẩm bẩm ở phía trước thì nói như vậy.

"Sau khi đưa tang xong thì đúng là nên làm lễ." Tô Đình không quá để ý, những ngày qua hắn cũng quan sát đạo sĩ trong nhân thế làm pháp, ngộ ra mấy điểm hữu dụng, cũng phát hiện rất nhiều quy củ rườm rà vốn là vô dụng.

Nếu nói đạo sĩ thi pháp đúng là dựa theo đạo thư thuật chân chính, nhưng trong chốc đã lát hoàn thành mà muốn lấy thù lao của người ta thì cũng không dễ lấy được nhiều.

Chỉ khi tăng thêm những tập tục quy củ vụn vặt, kéo dài hơn nửa ngày, nhảy múa đến mức đầu đầy mồ hôi, nệm mấy chú ngôn vô dụng đến mức miệng đắng lưỡi khô, tỏ vẻ dùng sức như thế, như vậy chủ gia mới trả thù lao khiến người vừa lòng.

Mà đây là đạo sĩ từ phân bộ đạo quan của Ty Thiên Giám ra, cũng coi là có chút chân tài thực học, có đạo sĩ cùng tăng nhân ở rất nhiều nơi chỉ mặc vào trang phục giả dạng, mở miệng lải nhải, thuận miệng niệm chú, tùy tiện nhảy mấy động tác là đã lừa gạt được tiền tài.

Nhưng trên thực tế, theo Tô Đình thì mấy việc này thật giả đan xen, cũng không quan trọng gì, kỳ thật các nghi thức làm sau khi chết đa số đều để người sống an tâm mà thôi.

Âm thanh ở phía trước không ngừng truyền ra, kèm theo là tiếng khóc không rõ thật giả của gia quyến Chu phủ, khiến người ta không khỏi vì thế mà thở dài.

"Đạo sĩ này đang tụng niệm kinh văn siêu độ, cũng coi như có chút tác dụng, cũng không phải hoàn toàn giả thần giả quỷ."

Tô Đình ngồi xếp bằng, thản nhiên nói: "Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì những đạo sĩ này có đạo hạnh thấp, chưa thể chân chính thi triển pháp thuật, muốn đối mặt với quỷ thần, cũng chỉ có thể dựa vào tập tục quy củ khác biệt ở các nơi, từ các góc độ mà chính mình cũng không nhìn thấy để độ quỷ kính thần."

Nói rồi hắn phất phất tay, hơi ưỡn ngực, ung dung nói ra: "Nhưng bọn hắn chỉ có thể làm việc dựa theo tập tục quy củ, nhưng Tô Thần Quân ta có thể được gặp quỷ thần, chính diện giao lưu cùng quỷ thần, đều nói Thượng Nhân cảnh thì đã không phải phàm nhân, chính là như thế."

Tiểu tinh linh liếc mắt, nói: "Nơi này lại không có người khác, ngươi giả bộ cho ai nhìn?"

Tô Đình khẽ khụ một tiếng rồi nói: "Thói quen, thói quen, ngươi chuẩn bị kỹ vật mà ta muốn, để tiểu bạch xà ở dây thay ta hộ pháp, bảo vệ nhục thể của ta, hiện tại thời gian đã gần tới rồi, ta muốn để Âm Thần xuất thể đi gặp Âm sai."

Tiểu tinh linh khua tay nói: "Biết rồi, biết rồi, ngươi có Ngũ Hành giáp thủ hộ, chỉ cần không phải Chân Nhân đến giết ngươi, thì sẽ không có việc gì, còn để lại tiểu bạch xà làm gì?"

Tô Đình tức giận nói: "Sao chép hai chữ cẩn thận này một trăm lần rồi mà sao ngươi còn không hiểu?"

❖ ❖ ❖

Bóng đêm âm u.

Tô Đình để Âm Thần xuất khiếu, hóa thành một luồng gió lướt ra ngoài.

Mà bản thân hắn lại ngồi khoanh chân tại chỗ, khí tức thu liễm, đã không còn tri giác.

Đạo hạnh của hắn đạt đến mức độ này, trình độ Âm Thần có thể nói là đạt đến cực điểm, ý niệm khẽ động, âm phong ngưng kết, hóa thành một bóng người, như có như không, như hư như huyễn.

Bóng người này dùng mắt thường của đám phàm phu tục tử thì không thể nhìn thấy, chỉ có những người có Âm Dương Nhãn, hoặc là mèo chó hổ lang có cảm giác nhạy cảm mới có thể nhìn thấy.

Âm Thần hóa thành hình người.

Trên dưới Chu phủ này có thật nhiều người đi qua đi lại, nhưng không có ai phát hiện ra hắn được.

Ngay cả đạo sĩ kia cũng không nhìn thấy Tô Đình, nhưng người này có đạo hạnh miễn cưỡng đã nhập môn nên mơ hồ phát hiện nơi đó hơi khác thường, âm phong lạnh lẽo.

"Tới rồi."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, đứng ở cửa chính Chu phủ.

Trong cửa lớn, âm phong quét tới, như có như không, thường nhân cũng khó phát hiện ra.

Nhưng Tô Đình không chỉ cảm ứng được âm phong, còn thấy rõ thân ảnh hư ảo trong gió.

Ở giữa là một lão giả, sắc mặt xanh trắng, quỷ khí âm trầm, bị tỏa liên chế trụ, lảo đảo mà đi.

Mà ở hai bên đều có một thân ảnh, mặc áo đen, lạnh lẽo âm u, mỗi người cầm một đầu xiềng xích, xua lão giả kia đi.

Thỉnh thoảng lão giả đi chậm sẽ thấy một thân ảnh giơ hồn roi lên, quất một cái, lão giả lập tức không ngừng run lên, hồn quang cũng giống như ảm đạm hơn.

Mỗi khi con người chịu khổ, khi hình dung hai chữ đau đớn sẽ thường nói là đau tận xương cốt, nhưng lão giả này là âm linh hồn phách, chịu một roi này sẽ đau nhức nhập hồn phách.

Mà ngay khi Âm sai áp lão giả này đi qua cửa chính, đã thấy một luồng âm phong, khác quét tới, hóa thành thân người, biến thành một thiếu niên, cản ở phía trước, cười không ngớt.

"Lớn mật!"

Âm sai đứng bên trái quát: "Quỷ vật ở đâu, dám to gan ngăn trở đường đi của Âm sai?"

Tô Đình cười nói: "Lão huynh, ta cũng không phải quỷ vật, ngươi trợ mắt to chút, nhìn kỹ một chút?"

Âm sai bên phải nghe vậy, đánh giá một chút, nói ra: "Ngươi không phải quỷ hồn, mà là thần hồn, chính là đạo nhân tu hành có thành tựu."

Sau khi nói xong, Âm sai này lại nói: "Nhìn thần hồn của ngươi đầy sinh cơ, cũng không phải hạng người có nhục thân tiêu vong, tuổi thọ đã hết, vẫn chưa tới lúc đưa về âm minh, chúng ta không đến bắt ngươi, ngươi nhanh tránh ra, trở về nhục thân đi."

Tô Đình khụ một tiếng, cố gắng đè thấp giọng, khiêm tốn nói: "Hai vị Âm sai đại ca, lần này ta có chuyện, muốn thương lượng cùng hai vị một chút, chuyện là như thế này..."

"Nói lời vô dụng làm gì?"

Âm sai kia trách mắng: "Ngươi chỉ là Âm Thần, chớ không biết tốt xấu, làm lỡ chính sự của chúng ta, ngươi có biết một khi lỡ canh giờ, làm loạn trật tự luân hồi, hai giới sinh tử đều đem có vô số người bị ảnh hưởng, vận mệnh sửa đổi, sẽ chịu tội lớn, ngươi không chịu trách nhiệm được đâu!"

Tô Đình không khỏi đưa tay sờ sờ mặt, trong lòng lo sợ, thầm nghĩ: "Sao tội danh lại lớn như thế? Hoàn toàn không giống những lời đã bàn bạc mà, hay là Hắc Quả Phụ kia lừa ta? Theo đạo lý thì không đến mức... Hay là gia hỏa này đang lừa gạt ta?"

Hắn mới nghĩ như vậy, thì đột nhiên nghe hưu một tiếng, cái hồn roi kia bỗng nhiên đánh tới, giống như xé rách bầu trời đêm, đánh về phía gương mặt Tô Đình.

Tô Đình giật nảy mình, vội nghiêng người né qua.

Hồn roi đánh trên mặt đất, nhưng hồn roi không phải vật thật, gạch toàn không tổn thương, chỉ như một cơn gió nhẹ phất qua.

Nhưng Tô Đình vẫn thấy gương mặt đau nhức, bụm mặt rooif trợn mắt há mồm.

Hồn roi này không đánh trúng hắn, nhưng lướt qua gương mặt hắn, thế mà vãn khiến hắn cảm thấy cực kì đau nhức.

Lúc trước Âm sai này ra tay có thể nói là cực kì lăng lệ, nếu như một hồn roi này đánh trúng, thì quỷ hồn của Chu lão viên ngoại kia chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán, ngay cả Âm Thần của Thượng Nhân, sợ là cũng phải bị tổn thương cực lớn.

"Xuất thủ ác như vậy?"

Tô Đình sờ gương mặt, nói: "Chúng ta có lời gì không thể từ từ nói? Lúc này nói không thành, đó cũng là mua bán không nói thân nghĩa..."

Âm sai kia không tiếp tục mở miệng, cả hai liếc nhau, đều lấy ra xiềng xích, giống như muốn cùng nhau đuổi Tô Đình để hỏi tội, đến lúc đó luận tội trừng phạt, có thể trực tiếp ép hắn xuống Địa phủ, hay thả về nhân gian sẽ có phán xử sau.

"Bận tâm thân phận của các ngươi, lúc này Tô mỗ mới nhẹ giọng thì thầm, từ thương lượng, làm sao lại cứ bức ta động thủ?"

Tô Đình thấy thế, thở dài nói: "Thôi, vẫn nên nghe lời nàng ta nói đi, trực tiếp đánh lui các ngươi là được."

Hắn vừa dứt lời, trong tay kết ấn, âm hồn lập tức chấn động, khí tức tăng vọt.

Hắn đạp mạnh về phía trước, thần uy lẫm liệt, vượt xa hai Âm sai.