← Quay lại trang sách

Chương 384 Thần thụ khô héo

Khảm Lăng.

Tô Đình đưa mắt nhìn nơi đây, hơi cảm khái.

"Rời khỏi nơi đây chưa bao lâu, bây giờ Tô mỗ lắc mình biến hoá, gần đạt tới Dương thần, ở giữa nhân thế cũng coi như xếp vào hàng người tu hành thượng tầng."

Hắn chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Nhớ lại ngày đó mà thấy như giấc mộng, nếu ngày đó có bản lĩnh thế này, rất nhiều chuyện sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều."

Tiểu tinh linh ngồi trên đỉnh đầu hắn, lập tức vỗ vỗ tay, nói: "Ngươi không ốm mà rên làm gì? Đi nhanh lên nha... Ngươi muốn về Tô gia trước sao?"

Tô Đình giang tay ra, nói: "Tuy nói đều là họ Tô, nhưng không cần thiết đi tới đó."

Thật ra Tô gia ở Khảm Lăng còn có huyết mạch thân duyên cùng Tô Đình, chỉ là thân thích đến đời thứ ba đã như người lạ, giữa Tô Đình cùng Tô gia lại cách không biết bao nhiêu đời, tự nhiên cũng không thể nói là quá thân cận.

Lần trước, Tô Đình ở Tô gia xem như một hồi duyên phận.

Nhưng trên thực tế, cũng chỉ là theo như nhu cầu mà thôi.

Về sau Tô Đình lại giết một hậu bối tương đối kiệt xuất của Tô gia ở Khảm Lăng, nên huyên náo cũng coi không là vui vẻ gì.

Bây giờ Tô lão gia chủ mơ hồ suy đoán ra Tô Đình là người trong tu hành, ngoài sự kính trọng ra, có lẽ chỉ còn sự sợ hãi... Hơn nữa trong tông tộc cùng họ, sinh ra một vị nhân vật như vậy, số người sinh ra suy nghĩ "Cùng có vinh yên" chỉ sợ cũng không nhiều.

"Nếu đã không thân cận, vậy cũng không cần phải tới Tô gia nữa, đến đó còn phải để ý thế tục lễ nghi, quả thực quá phiền toái."

Tô Đình phất phất tay, nói: "Đi Bạch Kham sơn một chuyến cũng được."

Tiểu tinh linh cũng là gật đầu nói: "Như thế cũng tốt."

❖ ❖ ❖

Trong Bạch Kham sơn.

Lúc trước nơi đây từng có tiếng hổ khiếu long ngâm, hiện ra di tượng long tranh hổ đấu, cuối cùng Long Hổ tranh chấp rơi xuống trong núi, thu hút người tu hành khắp nơi tới đây.

Chỉ là Tô Đình lúc đó đang ở Khảm Lăng, cũng coi như nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, đoạt được Long Hổ Huyền đan.

Bây giờ Long Hổ Huyền đan này, sau khi hắn học được Long Tước Tán Thân Quyết từ chỗ quốc sư thì đã hấp thu non nửa... Nhưng còn lại hơn một nửa, Tô Đình lại giữ lại.

Chỉ vì liên tiếp gặp mấy lần cơ duyên, nhất là tiên tửu khiến đạo hạnh của hắn tiến triển cực nhanh, đến bây giờ đã gần đạt tới Dương thần, muốn tiến thêm một bước, cũng không phải dựa vào tiên tửu cùng đan dược là có thể thành.

Bởi vì trở ngại này, không chỉ cần pháp lực, mà còn tự thân phải có cảm ngộ, tự thân tu hành, tự biến hóa Âm Thần.

"Lúc trước có rất nhiều vết tích đều đã bị chôn vùi đi."

Tô Đình đi trong núi, dò xét bốn phía, nói: "Trước kia người tu hành khắp nơi tới đây, lưu lại không ít dấu vết, trải qua khoảng thời gian này, cỏ cây mọc lên, nước mưa cọ rửa nên đã xóa đi những vết tích này... Nhưng có nhiều chỗ, chắc là Ty Thiên Giám đến để xử lý."

Tiểu tinh linh hỏi: "Việc này cũng có thể nhìn ra được à?"

Tô Đình nói ra: "Vân Tích đạo nhân đã từng tới đây, như vậy sau đó người của Ty Thiên Giám khẳng định cần tới đây khống chế cục diện, đồng thời tra xét trên dưới dãy núi này một lần, tìm kiếm một phen, nhìn xem có thâm tàng bảo bối gì khác không."

Nói đến đây, Tô Đình khẽ cười rồi nói: "Hơn nữa lúc ấy tranh đấu đã có không ít người tu hành chết đi, sao Ty Thiên Giám có thể để những người tu hành này phơi thây hoang dã ở đây? Đồng thời, trong núi này vốn sinh ra một số tinh quái yêu vật, ăn hết những nhục thân này cũng không kì lạ."

Tiểu tinh linh nghe vậy, cũng khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nói cũng phải, nếu có sài lang hổ báo gì ăn hết những người tu hành này, có lẽ có thể khai linh trí, như vậy yêu tinh sẽ đầy khắp núi đồi, chỉ sợ dãy núi này sẽ thành cấm địa."

Vẻ mặt Tô Đình cổ quái, thầm nghĩ: "Nói cứ như không phải cấm địa vậy."

Dãy Bạch Kham sơn này vốn có rất nhiều tinh quái yêu vật, trước kia còn có một hổ yêu làm hại.

Không nói tới những chuyện tinh quái yêu vật này, ở chỗ sâu trong núi cũng có thật nhiều sài lang hổ báo, gấu đen lợn rừng, các loại mãnh thú, đối với người tầm thường thì nơi này vốn là cấm địa, gần như là có đến mà không có về.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã từng bước tới gần đại thụ sinh ra tiểu tinh linh.

Thâm sơn không có đường, lại đầy rẫy cỏ cây bụi gai, đối với thường nhân thì nơi này nửa bước khó đi.

Nhưng Tô Đình không phải phàm nhân, thậm chí đã có thể cưỡi mây đạp gió, nên cũng không có gì trở ngại cả.

Từ xa có thể thấy được đằng trước là một khu rừng xơ xác, lá rụng khắp nơi trên đất, thân cây khô héo.

❖ ❖ ❖

"Đây..."

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một rừng cây này kì thực chính là một đại thụ, là đại thụ đã sinh ra tiểu tinh linh.

Chỉ là cây đại thụ này có bản thể cực kỳ to lớn, rễ cây bật lên, nhánh cây rủ xuống, hơn nữa phạm vi bao trùm cực lớn, mới nhìn giống như một rừng cây.

Lần trước tới đây, cây cối xanh thẳm, sinh cơ bừng bừng.

Bây giờ đến lại thấy lá rụng khắp nơi trên đất, nhánh cây khô héo, trông như thời điểm cuối thu.

Nhưng lúc này không phải thời tiết cuối thu!

Mà dù có là cuối thu, lá cây có rụng hết, nhưng kì thực sinh cơ vẫn còn, cũng không phải chết héo.

Nhưng rừng cây xơ xác trước mặt đã không có sinh cơ.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu tinh linh ngơ ngác, đôi tay nhỏ nắm chặt tóc Tô Đình, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mờ mịt, nói: "Tại sao có thể như vậy?"

Trong lòng Tô Đình cũng nặng nề, đưa tay nắm chặt lấy nàng, đỡ nàng từ trên đỉnh đầu xuống, dùng hai tay ôm lấy.

Nhìn dáng vẻ nàng mờ mịt mà trống rỗng, trong lòng Tô Đình cực kỳ khó chịu, sợ nàng quá thương tâm.

"Ngươi không nên gấp, đừng quên gốc cây này đã từng được Tiên gia trên chín tầng trời điểm hóa, cho nên mới sinh ra thần thai là ngươi này... Mẹ của ngươi thế nhưng là thần thụ, sẽ không dễ dàng xảy ra vấn đề."

Tô Đình thở sâu, nói: "Chúng ta đi tra xét trước, nhìn xem tình huống như thế nào?"

Tiểu tinh linh hoang mang lo sợ, tự nhiên cũng nghe lời Tô Đình.

Tô Đình đi về phía trước, càng là tới gần, trong lòng càng nặng nề.

Âm Thần của hắn đã đạt đến cực hạn, cảm giác nhạy cảm mà cẩn thận, nhưng cách gần như vậy vẫn không phát hiện ra một chút sinh cơ nào.

Nếu như có một sợi sinh cơ, dù có yếu ớt, cũng chưa chắc không thể tái sinh.

Nhưng bây giờ xem như dấu hiệu triệt để chết héo.

"Lúc trước chưa từng có cảnh tượng như vậy sao?" Tô Đình nhíu mày hỏi.

"Từ khi ta có hiểu biết đến nay thì chưa bao giờ xảy ra chuyện này." Tiểu tinh linh kinh ngạc lắc đầu.

"Chuyện này... Để ta ngẫm lại."

Tô Đình trầm ngâm, âm thầm suy tính.

Có lẽ sinh mệnh của gốc thần thụ này đúng là đã đến điểm cuối cùng.

Có lẽ là sau khi sinh ra tiểu tinh linh, thần thụ đã hao hết sinh lực, từ đó từng bước tiêu vong.

Cũng có lẽ tiểu tinh linh cùng thần thụ vốn là một thể, sau khi sinh ra tiểu tinh linh, tiểu tinh linh vẫn luôn ở lại chỗ này, cho nên thần thụ không có biến hóa, nhưng khi tiểu tinh linh rời xa, trong thời gian lâu dài, thần thụ mất căn bản, mới chính thức tiêu vong.

Nghĩ tới đây, Tô Đình nhìn tiểu tinh linh một chút, trong lòng thầm nghĩ, phỏng đoán cuối cùng này tuyệt đối không thể nói cho nàng.

"Ngươi nhìn ra nguyên nhân gì sao?" Ngữ khí tiểu tinh linh trầm thấp, cảm xúc sa sút, nói: "Tại sao có thể như vậy?"

"Có lẽ..." Tô Đình trầm ngâm nói: "Có lẽ như bốn mùa luân hồi, thịnh cực mà suy, lúc này sinh cơ ẩn núp xuống, chờ đợi thời cơ trùng sinh, đến mùa xuân nào đó, có lẽ sẽ cây già mọc nhánh mới."

"Nhưng sao ta không thấy?" Tiểu tinh linh cắn môi, nói: "Bao năm qua đến giờ chưa bao giờ có cảnh tượng này."

"Đây là thần thụ, không phải là cây cối bình thường có thể so sánh, cho nên kỳ hạn luân hồi sẽ dài hơn nhiều." Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, kiên định nói: "Thần thụ sinh ra ngươi là thần thai, hao phí mấy trăm năm, nhưng thần thụ như vậy nếu luân hồi biến hóa thì không chỉ cần mấy trăm năm, cho nên ngươi căn bản không biết... Cũng có lẽ, bởi vì sinh ra ngươi cho nên ngừng lại quá trình luân hồi này, bây giờ lại lần nữa bắt đầu."

"Ngươi..." Tiểu tinh linh nhìn Tô Đình, hơi dò xét, nhưng cũng nhìn không ra dấu hiệu Tô Đình đang nói dối, ngẫm nghĩ chốc lát mới hỏi: "Ngươi không gạt ta chứ?"

"Đương nhiên."

Tô Đình nghiêm túc gật đầu, vô cùng kiên định không thay đổi.

Lúc trước khi giải thích cho tiểu tinh linh, hắn đặc biết bỏ đi mấy chữ như "Đại khái, có lẽ, khả năng", để ngữ khí càng có vẻ chắc chắn kiên định hơn.

Nói đến đây, ngay cả chính Tô Đình cũng gần như tin tưởng.

Mắt thấy tiểu tinh linh đã dần dần bình tĩnh trở lại, Tô Đình nhẹ nhàng thở ra, lập tức muốn tìm cớ rời đi nơi đây, phòng ngừa tiểu gia hỏa này lại đau lòng thêm.

Nhưng Tô Đình vừa muốn cất bước, bước chân đột nhiên dừng lại, nhìn xuống phía dưới, đồng tử co rút lại.

"Xương khô?"