Chương 390 Thần trảo đánh nứt núi
Rời khỏi đạo quan.
Trên mặt Tô Đình đầy vẻ nghiêm túc.
Tiểu tinh linh nhô đầu ra, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tô Đình cau mày nói: "Ta không nhìn thấy Tuân đạo nhân này có dấu hiệu lừa gạt gì, tạm thời coi như những lời ông ta nói đều là thật... Như vậy, thì kia quả thật là một vị thần linh."
Hắn nhìn tiểu tinh linh, nói ra: "Theo lẽ thường thì sơn thần thổ địa bình thường tuy là thần chức, phần lớn chỉ giống như là Nhan lão ở sông Cảnh Tú, thuộc về quỷ thần, pháp lực có hạn, bản lĩnh phần lớn tương tự như Thượng Nhân."
"Còn vị Sơn Thần ở Lê sơn kia, bởi vì thế núi phi phàm, lại có thế đại sơn yêu năm đó, thậm chí là Đạo Tổ, cho nên so với Chân Nhân Dương Thần bình thường thì càng bất phàm hơn."
"Về phần thần sông Cảnh Tú, nàng tự xưng là trước kia có cơ duyên khác, cũng không đơn thuần là được Thiên Đình sắc phong, cho nên xem như ngoại lệ, đến nay ta hồi tưởng lại, nàng mạnh hơn Thiên Lĩnh lão nhân rất nhiều, càng hơn cả Bán Tiên, đúng là có thể so với Tiên gia."
"Nhưng sơn thần thổ địa khác, ví dụ như thần sông thành hoàng sẽ không đến mức kinh người như vậy."
"Dù sao Tuân đạo nhân cũng là Thượng Nhân đã tu thành Âm Thần, không đến nỗi ngay cả những việc này đều không phân biệt được."
Nói đến đây, ngữ khí Tô Đình đã vô cùng nặng nề.
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Ý của ngươi là đây là một vị chính thần từ Thiên Đình xuống?"
Tô Đình khẽ nhíu mày, nói: "Theo đạo lý thì thần linh trên Thiên Đình tự có Thiên Đình quản lý, giống như quan viên trên triều đình không sẽ trắng trợn làm ác như thế. Có lẽ... Đây là một vị thần linh chân chính, có thể là tu hành thần đạo công pháp đến đại thành, không bị Thiên Đình câu thúc, cho nên mới tùy ý làm bậy như vậy, nhưng thần đạo của hắn đại thành, có uy thế của tiên thần, vượt qua cả nhân tiên nên mới khiến Tuân đạo nhân sợ hãi như thế."
Dừng một chút, hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, nói: "Có lẽ cũng như Nữ Thổ Bức, vốn có uy lực của thiên thần."
Tiểu tinh linh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, nhưng nàng lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Nhưng ngươi đã nói Nữ Thổ Bức kia chỉ dùng phân thần để hạ giới, bản lĩnh kỳ thật sẽ không quá cao mà, thế nhưng kẻ này theo lời Tuân đạo nhân nói là hắn còn đáng sợ hơn so với quốc sư."
Tô Đình gật đầu nói: "Cho nên, không thể loại trừ hắn chính là dùng chân thân hạ giới, trước đó, chúng ta không nên tùy tiện xuất thủ."
Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
Tô Đình nói ra: "Lúc trước xem hồ sơ, ta biết vị trí mất tích của những người kia bay giờ chúng ta dò xét từng người, kiểm tra theo dấu vết... Chí ít trước tiên phải biết đây là vị thần nào."
Tiểu tinh linh nghe vậy cũng thấy có lý, nói: "Như vậy cũng tốt."
Tô Đình khẽ gật đầu, nhưng suy nghĩ trong lòng lại có chút khó tả.
Vị thần linh này tùy ý làm bậy như thế, nhất định là có mưu đồ.
Thậm chí, ngay cả thần thụ ở Bạch Kham sơn đều bị vị thần này tiêu diệt, coi là bàn đạp, như vậy mưu đồ của hắn rốt cuộc là cái gì.
Hắn không mở miệng, dù sao bây giờ cảm xúc của tiểu tinh linh không đúng, mẫu thân nàng chết khiến nàng có chút hốt hoảng.
Nhưng trên thực tế, theo Tô Đình thì gốc thần thụ này kỳ thật chính là nguyên thân của tiểu tinh linh.
"Không điều tra rõ việc này, sợ là sau này tiểu nha đầu này đều sẽ không vui."
Tô Đình thở dài, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.
❖ ❖ ❖
Hướng đông nam cách nơi này ba mươi dặm.
Tô Đình đã thăm dò bốn phía, nhưng đều không có thu hoạch.
Vị thần linh kia cũng biết tự thân đã trắng trợn giết người là phạm vào tối kỵ, nên hết sức cẩn thận, cũng không lưu lại dấu vết gì.
"Nơi này là chỗ ẩn cư của hảo hữu mà nho sinh hảo hữu nó."
Tô Đình nói ra: "Vị hảo hữu kia của lão có đạo hạnh đạt đến tầng sáu, gần đạt tới Dương thần."
Trong lúc nói chuyện, hắn đã tới gần một ngọn núi kia, nhìn từ xa lại chỉ thấy ngọn núi cao tầm hai trăm trượng.
Nhưng trên đỉnh núi có ba khe rãnh, nghiêng nghiêng từ đỉnh núi xuống dưới, kéo dài đến tận chân núi, gần như chém ngọn núi này thành vài mảnh.
Nhìn ba khe rãnh này từ xa khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng sau khi tới gần mới phát hiện ra chuyện càng kinh người hơn.
Khe rãnh dài đến trăm trượng, chiều rộng tầm bảy tám trượng, nằm giữa ngọn núi.
Tô Đình cưỡi mây đạp gió hạ xuống trong đó, chỉ cảm thấy xung quanh cực kì rộng lớn, đủ thấy vết cào kia lớn thế nào.
"Bản lĩnh không nhỏ."
Tô Đình nghiêm túc nói: "Nếu như đây là do bản thể gây nên, như vậy vị thần linh này hẳn là một quái vật khổng lồ,
Chỉ sợ là chân thân thiên thần hạ giới, hay là nhân vật đã tu thần đạo tới đại thành. Nếu như là đạo thuật hiển hóa, như vậy..."
Hắn nhìn tiểu tinh linh, nói: "Ta mặc thần giáp, pháp lực có thể so sánh với Chân Nhân, thi triển đạo thuật cũng có thể làm đến trình độ này, thậm chí đánh nát cả ngọn núi này."
Tiểu tinh linh lập tức hiểu được ý của hắn, hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy đây là do đạo thuật hiển hóa hay là do chân thân gây nên?"
Tô Đình lắc đầu nói: "Đã qua một khoảng thời gian rồi, hơn nữa đối phương thu lưu lại khí tức, khó mà thấy rõ... Nhưng nếu như do chân thân gây nên, như vậy vi thần linh này không phải là thân người."
Tiểu tinh linh chấn động, nói: "Trảo ấn này giống như là trảo ấn của dã thú?"
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói: "Chỉ dựa vào ba khe rãnh này mà muốn phỏng đoán là trảo ấn gì thì ta cũng không biết được, nhưng vẫn không thể kết luận đây là chân thân xé rách ngọn núi, hay là do đạo thuật gây nên..."
Trộm đoạt hương hỏa nguyện lực, hoặc là chân thân được bách tính một phương cung phụng, lâu dần trở thành thần dị loại cũng không phải không có tiền lệ.
Mà trên chín tầng trời, thần linh không phải thân người cũng có không ít.
Bao gồm cả Tỉnh Túc mà Tô Đình vô tình đắc tội lúc trước, khi còn sống là người, sau khi chết được phong Thần vị, là một trong hai mươi tám tinh tú- Tỉnh Mộc Ngạn, chân thân chính là một ngạn thú.
❖ ❖ ❖
Sau một lúc lâu.
Tô Đình bay lên, cúi nhìn xuông phía dưới, thấp giọng nói: "Một vị Thượng Nhân tầng sáu, cũng bị đối phương bắt lấy, bản lĩnh quả thực không nhỏ."
Tiểu tinh linh nói ra: "Như vậy vị thần linh này thì có thể so với Tiên gia."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, nhẹ gật đầu.
Tiểu tinh linh yên tĩnh một chút, nói khẽ: "Không nên đi xuống."
Tô Đình hơi hơi ngẩn ra, nói: "Vì sao?"
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Lần này người bị bắt không phải phàm phu tục tử, là Thượng Nhân tầng sáu, mà ngươi kỳ thật cũng mới chỉ có đạo hạnh tầng sáu mà thôi, coi như hơn xa Thượng Nhân phổ thông, nhưng đối phương đã có thể bắt được vị Thượng Nhân này thì ít nhất cũng có bản lĩnh của Chân Nhân... Cũng rất có thể kẻ này thật sự có thể so với Tiên gia."
Tô Đình lập tức im lặng không nói gì, qua hồi lâu mới nói: "Từ khi ta tu hành đến nay, ta luôn tràn ngập tự tin về con đường phía trước, cho rằng bản thân nhất định có thể một đường hát vang, chỉ vì thời gian tu hành ngắn nên đạo hạnh nông cạn mà thôi."
"Đến gần đây, ta có bản lĩnh có thể so với Chân Nhân, khiến ta ở nhân thế đã bước vào hàng ngũ người tu hành thượng tầng, tự nhận là đã không cần cố kỵ nhiều, có thể tùy ý hành tẩu giữa nhân gian."
"Nhưng hôm nay xem ra bản lĩnh của ta vẫn rất nông cạn."
Tô Đình buồn bã thở dài, nói: "Nếu như thật sự là thần linh bực này, chúng ta lấy trứng chọi đá tự nhiên không phải cử chỉ sáng suốt, chỉ là dù bây giờ muốn tạm thời nén giận, cũng không nên vào lúc này."
Tiểu tinh linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Có ý gì?"
Ánh mắt Tô Đình rét lạnh, nói: "Trước tiên cứ điều tra rõ thân phận vị thần này, ngày sau nhất định có ngày có thể lấy lại công đạo."
Tiểu tinh linh nhắc nhở: "Đây chính là một vị thần linh."
Tô Đình chậm rãi nói: "Ngươi chính là một thần thai, ngày sau trưởng thành cũng có thể thành thần, mà ngươi là chân thần do thiên sinh địa dưỡng, nhất định có thể cái sau vượt cái trước, sẽ không sợ hắn. Còn Tô Thần Quân ta càng không cần nhiều lời, nhất định có ngày đắc đạo thành tiên, đồ thần chứng đạo."
Tiểu tinh linh nghe lời nói không biết xấu hổ này của hắn, không biết tại sao, trong lòng lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Đình đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên giơ tay lên, nhìn về phía tây, thấp giọng nói: "Mặt trời xuống núi."
Lúc này tiểu tinh linh mới phát hiện, sắc trời mờ nhạt, ráng chiều như lửa, đã là chạng vạng tối.
Tô Đình thấp giọng nói: "Đêm xuống, ngươi thay ta hộ pháp, ta muốn để Âm Thần xuất thể, lại tìm kiếm xem trong ngọn núi này có còn dấu vết gì không."