← Quay lại trang sách

Chương 392 Tham Lang và Khuê Túc

Đêm khuya.

Gió núi dần nổi lên, lướt qua cành cây ngọn cỏ, khiến ban đêm rét lạnh.

Âm Thần của Tô Đình trở về, hắn mở mắt ra, thần sắc càng thêm nặng nề.

Tiểu tinh linh đang chờ hắn, thấy vẻ mặt hắn như thế, trong lòng cũng hơi trầm xuống.

"Ngươi thật sự đã tìm được dấu vết nhỏ bé trước đó không thể phát hiện?"

"Cũng không phải dấu vết nhỏ bé gì." Tô Đình khẽ lắc đầu, đáp: "Là phát hiện ra sơn thần ở nơi này."

"Sơn thần?" Tiểu tinh linh khẽ giật mình.

"Ừm." Tô Đình khẽ gật đầu, nói: "Dù sao cũng là thần linh, được Thiên Đình sắc phong, ở trong núi rừng này như cá gặp nước, khí tức tương hợp, ta không phát hiện được lão, đến tận khi Âm Thần xuất thế, ở trạng thái thần hồn mới có thể thấy thần."

Nói đến đây, trong lòng Tô Đình cũng khẽ thở dài.

Tuy nói hắn có pháp lực có thể so với Dương thần, bản lĩnh cũng không kém cỏi, thậm chí từng có sự tích chú sát được Thiên Lĩnh lão nhân, trong toàn bộ Đại Chu cảnh nội đều coi vị Tô Thần Quân này ở cùng cùng cấp độ với Chân Nhân Dương Thần.

Nhưng trên thực tế, hắn vẫn chỉ là một Thượng Nhân chưa tu thành Dương thần.

Nếu như tu thành Dương thần, trở thành Chân Nhân, như vậy còn không cần Dương thần xuất thể, chỉ cần Chân Nhân liếc nhìn đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đồng thời, Chân Nhân Dương Thần còn có thể lấy thân phận thượng thần, ra lệnh cho thổ địa sơn thần.

Bây giờ Tô Đình vẫn có vẻ không đủ cấp độ.

"Ngươi điều tra ra được cái gì rồi?" Tiểu tinh linh lộ ra vẻ khẩn trương.

"Sơn thần ở đây nói cho ta biết lão từng thấy vị thần linh kia, Thần vị tôn quý, hơn xa lão, chênh lệch như rắn cỏ với Chân Long."

"Vị thần linh..." Tiểu tinh linh yên tĩnh một chút, nói: "Có bộ dáng gì?"

"Đây là một thiên thần, toàn thân bao phủ trong thần quang, không thấy rõ lắm, nhưng..." Tô Đình trầm giọng nói: "Ngọn núi này bị cào nát, không phải vì muốn bắt Thượng Nhân kia, mà là vì đe dạo sơn thần này."

Dừng một chút, Tô Đình ngưng tiếng nói: "Căn cứ vào lời sơn thần nói, thì vị thần linh kia giơ móng vuốt từ trong thần quang ra, nhìn như... Vuốt sói."

"Sói?"

Tiểu tinh linh chớp mắt, nói: "Thần quan trên trời, chân thân của ai là sói?"

Tô Đình suy tư một lát, nhìn lên bầu trời đêm.

"Từ tình huống hiện tại thì có hai vị là tương đối có khả năng."

"Là hai vị nào?"

"Tham Lang Tinh Quân ở Thiên Xu cung tại Bắc Đẩu tinh quan, cùng Khuê Mộc Lang là một trong hai mươi tám tinh tú."

"Tham Lang? Khuê Mộc Lang?" Tiểu tinh linh hiển nhiên biết được hai vị thần linh này, chỉ là chưa từng nghĩ tới hai vị tinh quan này sẽ có liên hệ như thế với nàng.

"Tham Lang xảo trá khó lường, Khuê túc cũng không phải người lương thiện, mặc dù thuộc về ngôi sao may mắn, nhưng có lẽ bởi vì là thân sói, cho nên cũng coi như hung loại." Tô Đình thấp giọng nói: "Chỉ dựa vào một ít manh mối này thì quả thực khó mà kết luận là vị nào..."

Nói đến đây hắn lại thở dài: "Chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào suy đoán thì cũng không chắc có phải hai vị này hay không."

"Như vậy..."

Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Tra đến đây, cũng không sai sót gì nhiều đi?"

Tô Đình hơi lắc đầu, nói: "Việc này còn có rất nhiều điểm ta phải suy nghĩ kỹ một chút, luôn cảm thấy có sơ hở gì đó vô cùng quan trọng."

Tiểu tinh linh không tiếp tục hỏi thăm, chỉ nhìn xem dãy núi xung quanh, nhớ tới thần thụ sinh ra mình bên trong Bạch Kham sơn đã khô héo, nàng không khỏi thở dài, nói: "Đáng tiếc Bạch Kham sơn không có sơn thần, nếu không rất nhiều chuyện có thể lộ rõ."

"Đúng vậy."

Tô Đình cũng cảm thán như vậy, sâu dưới đáy mắt lại có một tia sáng khác thường, nhìn chằm chằm vào tiểu tinh linh một chút.

Bạch Kham sơn sở dĩ không có sơn thần.

Là bởi vì trong núi này đã sinh ra thần linh.

Tiểu tinh linh này vốn chính là sơn thần của Bạch Kham sơn.

Chỉ là vị thần linh này vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa trưởng thành, vẫn không tự biết.

Nếu như trưởng thành, tiểu tinh linh này chính là một Chân Thần, mà lại là do thiên địa sinh ra, dù không có Thiên Đình sắc phong, nàng vẫn là sơn thần của Bạch Kham sơn.

Chỉ là nếu có Thiên Đình sắc phong, tự nhiên sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận, quyền hành càng tăng lên, như hổ thêm cánh.

Mà dù Thần vị sơn thần cũng không phải thượng thần, nhưng nàng là Chân Thần do thiên địa thai nghén sinh ra, càng không bị Thần vị giới hạn, tương lai chưa chắc đã kém vị thần sông Cảnh Tú kia.

❖ ❖ ❖

Sắc trời hừng đông.

Ánh mặt trời mới nổi lên.

Một tia sáng, phá toái hư không.

Chính là Tô Đình đằng vân giá vũ, vận khởi pháp lực, nhanh chong xuyên qua vân không.

"Đây là phương hướng Khảm Lăng." Tiểu tinh linh nói ra: "Ngươi còn muốn về Khảm Lăng một chuyến?"

"Không sai, ta muốn đi tới chỗ thần thụ để nhìn kỹ một lần, mới có thể kết luận nguyên do việc này."

Trong mắt Tô Đình tràn đầy dị sắc, nghiêm túc nói: "Tra rõ điểm ấy, có lẽ cũng có thể hiểu được vị thần linh này có thật sự là thiên thần hạ giới hay không, hay hắn có thần uy có thể so với Tiên gia hay không!"

Cuối cùng tiểu tinh linh vẫn không nhịn được, hỏi: "Ngươi có suy đoán gì?"

Tô Đình thấp giọng đáp: "Nếu như một chuyện thần thụ khô héo thật sự là do Lang Thần gây nên, như vậy căn cứ vào sinh linh mất tích ở Lương An phủ, cùng xương khô dưới cây đến xem, cũng có thể suy đoán hắn mượn những người này để lấp mệnh, từ đó hại chết thần thụ."

"Nếu như hắn chỉ vì hại chết thần thụ, như vậy mục đích của hắn là gì? Chỉ là có thù cùng thần thụ, cho nên trả thù, làm thần thụ khô héo? Hay là có những nguyên nhân gì khác?"

"Còn nếu là thần thụ kỳ thật cũng giống như người mất tích ở Lương An phủ, đều bị vị thần linh này xem như bàn đạp..."

Nói đến đây, Tô Đình bỗng dừng lại.

Tiểu tinh linh ngẩng đầu lên, nói: "Như vậy hắn không tiếc xúc phạm thiên điều, dùng nhân mạng như thế, nhiều phi cầm tẩu thú như vậy, cùng tính mệnh của một gốc thần thụ, để mưu đồ chuyện gì?"

Tô Đình gật đầu nói: "Không sai, ta muốn đi Bạch Kham sơn, cẩn thận quan sát kỹ thần thụ, thử xem có thể đoán ra suy nghĩ của đối phương hay không... Nhưng ngươi cũng không cần lo, chúng ta chỉ đi Bạch Kham sơn, nhìn xem vết tích thần thụ, lại không phải đi đồ thần."

Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Lỡ may ác thần kia chưa làm xong chuyện, đúng lúc trở về thì sao?"

Tô Đình nghe vậy, lập tức nhíu nhíu mày, nói: "Bây giờ thần thụ đã khô héo, trước đây ác thần cũng đã rời đi, có lẽ tác dụng của thần thụ đã sớm bị hắn dùng hết, đối với hắn mà nói thì không có tác dụng, nên sẽ không trở về đâu."

Vừa nói như vậy, hắn vừa cưỡi mây đạp gió bay vào phạm vi Khảm Lăng.

Trong thời gian gần đây, bên trong Khảm Lăng có quá nhiều người mất tích, khó tránh khỏi lòng người bàng hoàng.

Ngoài những tăng đạo cùng ẩn sĩ ra, những phàm nhân mất tích đa số là ngư dân tiều phu, bọn hắn thường đốn củi đi săn ở rừng sâu núi thẳm hoang tàn vắng vẻ, bắt cá trên sông để kiếm sống, cuối cùng lại tự dưng biến mất, không biết sinh tử, số lượng dần dần nhiều, khó tránh khỏi làm người người cảm thấy bất an.

Mà những ngư dân tiều phu thợ săn này phần lớn là tráng niên, cũng là trụ cột một nhà.

"Khảm Lăng..."

Tô Đình dừng một chút, ánh mắt đảo qua khắp toàn bộ Khảm Lăng, đành phải hít một tiếng.

Hắn bắn lên đám mây, xông thẳng vào Bạch Kham sơn.