← Quay lại trang sách

Chương 399 Trảm Nguyên Thần của Tinh quan

Khuê Mộc Lang, đệ nhất túc trong thất túc Bạch Hổ thứ ở phương tây, cầm tinh một trong tứ mộc, là chính thần trên Phong Thần bảng, được Thiên Đình sắc phong tinh quan.

Lần này hắn âm thầm từ Thiên Cung hạ giới, tuy không phải chân thân, nhưng cũng là Nguyên Thần.

Dùng Nguyên Thần hạ giới, xuống thế gian lại nhập vào thân thể lang yêu, có thể thi triển ra bản lĩnh vượt xa Chân Nhân bình thường.

Nhưng lực lượng chân chính để hắn có thể nhìn xuống nhân gian rồi tùy ý làm bậy chính là Nguyên Thần của hắn.

Chỉ dựa vào một tiếng thần âm đã có thể đánh vỡ Âm Thần của Thượng Nhân.

Thật sự vận dụng Nguyên Thần thì dù có là Chân Nhân Dương Thần cũng không chống đỡ được.

Kỳ thật lời Tuân đạo nhân nói cũng không có sai lệch, ngay cả quốc sư cũng không thể nào là đối thủ của vị thần linh này.

Bởi vì Chân Nhân Dương thần không thể thắng được Nguyên Thần của thần tiên.

Cho dù là Nhân Tiên có công quả bán thành, có thể ngăn chặn đạo Nguyên Thần này, nhưng nếu chỉ bằng vào thủ đoạn phàm tục thì vẫn không thể tiêu diệt Nguyên Thần của thần tiên.

Cho dù đạo Nguyên Thần này cũng không phải căn bản của hắn.

"Bản tôn chính là chính thần trên Phong Thần bảng."

Thân thể của Khuê Mộc Lang tàn tạ nhưng vẫn mở miệng nói tiếng người, nói: "Mặc dù không phải bản thể, nhưng vẫn là một bộ phận thuộc về thiên thần... Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn diệt Nguyên Thần của bản tôn?"

Trong giọng nói của hắn tràn đầy khinh thường.

Tiểu tinh linh nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt mang theo vẻ hỏi thăm.

Tô Đình gật đầu nói: "Không sai, Nguyên Thần của hắn đã siêu thoát nhân gian, bình thường thì thủ đoạn nhân gian không thể diệt đi hắn... Chính bởi vậy, hắn mới không kiêng nể gì như thế, không cần sợ hãi."

Trong mắt tiểu tinh linh hơi mấy phần thất vọng, nói: "Cho dù ta là thần thai, cũng không được à?"

Tô Đình nói ra: "Cố gắng thì có thể, chỉ là ngươi cũng không biết thần thuật có thể diệt hắn. Nhưng..."

Hắn nói đến đây, trong mắt mang theo một chút lạnh lẽo, khi đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Khuê Mộc Lang lên tiếng.

" Nguyên Thần còn trên đời thì bản tôn bất hủ bất diệt."

Khuê Mộc Lang lạnh lùng nói: "Nếu không phải trên người ngươi mang chí bảo, thủ hộ Âm Thần, lúc trước bản tôn đã có thể trực tiếp đánh vỡ Âm Thần của ngươi."

Tô Đình cười lạnh nói: "Bản tọa chính là đang chờ ngươi tới Âm Thần của ta, đáng tiếc lá gan của ngươi quá nhỏ, thế nên đành phải chính diện giết chết ngươi."

Khuê Mộc Lang chậm rãi nói: "Bản tôn bởi vì bị phàm thân giới hạn nên mới bị ngươi đánh lén, nhưng cho dù trải qua phen ác chiến này, ngươi phá vỡ được thân sói này của ta, thế nhưng vẫn không diệt được Nguyên Thần của bản tôn."

Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng: "Mặc dù ngươi hạn chế Nguyên Thần của bản tôn, giam Nguyên Thần của bản tôn ở trong thân thể tàn phế này, nhưng cỗ thân sói này dù có bị đánh đến mức mình đầy thương tích, chỉ cần Nguyên Thần của bản tôn bất diệt, thân này chính là bất tử."

"Thật sao?"

Tô Đình lộ ra vẻ chế giễu còn đậm hơn so với hắn, nói: "Ngươi muốn thử một chút chứ?"

Vừa dứt lời, trong tay Tô Đình nâng lên một hồ lô màu đỏ, chất liệu giống như gỗ, cầm tay lại có vẻ khá nặng.

Khuê Mộc Lang thấy hồ lô này, không biết tại sao lại cảm thấy có một luồng hàn ý bỗng truyền khắp toàn thân.

Trong mắt tiểu tinh linh lộ ra vẻ kinh dị, nàng biết hồ lô này, là bảo bối mà Tô Đình vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Bảo bối này đến từ Thủ Chính Đạo Môn, sinh ra cùng tiên liên cùng, bên trong có chứa thần đao mà lúc trước Tô Đình từng vận dụng, luyện hóa hợp nhất, thâm sâu khó lường.

Cho dù là tiểu tinh linh cũng không biết bảo bối này lợi hại đến mức nào.

Bởi vì Tô Đình rất ít khi lấy bảo vật này ra để giết địch.

Mà lần gần đây nhất xuất thủ, đạo hạnh khi đó của Tô Đình còn ở tầng bốn, lúc đó Bạch Kính Huyền mặc thần giáp có thể so với Chân Nhân đã bị chém giết ở Lê sơn, gọn gàng mà linh hoạt.

Mà bây giờ Tô Đình lại lấy cái hồ lô này ra, cũng có thể khiến Khuê Mộc Lang vì đó à biến sắc, chẳng lẽ... Bảo vật này có thể trảm Khuê Mộc Lang?

"Bất tử chi thân?"

Tô Đình nâng hồ lô, nhìn xuống hố nói: "Tô Thần Quân ta chuyên trị bất tử tàn thân của ngươi!"

Khuê Mộc Lang chính là thiên thần, cảm giác xu cát tị hung là cường đại nhất, hắn nhìn hồ lô màu đỏ kia, trong lòng không ngăn được rung động.

Tuy là thiên thần, những lúc này hắn cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

"Đây là bảo vật gì? Sao có thể khiến Nguyên Thần của bản tôn cảm thấy sợ hãi?"

Khuê Mộc Lang lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể tàn tạ hơi co lại.

Tô Đình thản nhiên nói: "Ngươi tự cho là dùng Nguyên Thần hạ giới chính là vô địch thiên hạ, cần biết rằng trên thế gian này có rất nhiều vật cao thâm... Tô mỗ tu hành đến nay, giết vô số người, chỉ thiếu một thần linh."

Khuê Mộc Lang quát: "Ngươi trảm đạo phân thần này của bản tôn, sau này nhất định sẽ không chết không thôi với nguyên thân của bản tôn!"

Tô Đình thở dài, nói: "Vậy nguyên thân của ngươi cũng đi chết đi!"

Hai tay của hắn đưa về phía trước, buông hồ lô ra, lui về sau một bước.

Hồ lô lơ lửng giữa không trung.

"Mời bảo bối hiện thân!"

Tô Đình thi lễ, nói như vậy.

Chợt có một tiếng vang nhỏ!

Trên hồ lô bắn ra một sợi dây nhỏ.

Trên dây nhỏ hiện ra một vật, phi thường linh hoạt, có đủ mặt mày, sau lưng mọc lên hai cánh, nhìn xuống dưới, hai tia sáng trắng rơi xuống, lập tức ngắm chuẩn Nguyên Thần trong cơ thể lang yêu.

"Mời bảo bối quay người!"

Tô Đình lại thi lễ, mở miệng nói.

Lúc này linh vật cũng chuyển động theo.

Lang yêu trải qua thiên chuy bách luyện vẫn không chết lập tức run lên.

Trong khoảnh khắc, đầu thân lang yêu tách rời.

Nguyên Thần bị trảm diệt.

Bốn phía yên tĩnh nửa ngày.

Tô Đình thu Trảm Tiên Phi Đao về, cười lạnh nói: "Nguyên Thần hạ giới, đúng là đứng ở thế bất bại, đáng tiếc gặp phải Tô mỗ."

Nói xong lời này, hắn vẫy tay hút một vòng mặt trời xanh đến trong tay.

Vật này tỏa quá ánh sáng màu xanh chói mắt, sinh cơ bừng bừng.

Khuê Mộc Lang gọi nó là thanh thần chủng.

"Thế là xong rồi?"

Tiểu tinh linh hơi kinh ngạc.

Tô Đình cười nói: "Còn muốn thế nào nữa? Tô mỗ nhân xuất thủ, luôn luôn gọn gàng mà linh hoạt, Nguyên Thần của thần tiên thì thế nào? Cũng không tránh khỏi một đao này của ta..."

Tiểu tinh linh hốt hoảng như đang ở trong mộng.

Thiên thần hại chết mẫu thân nàng, lại dễ dàng bị Tô Đình trảm diệt Nguyên Thần như vậy?

Tô Đình nhìn nàng có vẻ hoảng hốt như đang mơ, lập tức chắp hai tay sau lưng, nói: "Lúc đó Tô mỗ nhân ở đây, dùng một thanh thần đao, tru sát Thượng Nhân, chấn nhiếp bát phương, bắt đầu có danh Vô Địch Thần Quân. Hôm nay thần đao đã được luyện hóa, có thể trảm thần, có lẽ danh hiệu Vô Địch Thần Quân của Tô mỗ cần truyền khắp nhân gian, thật sự là thanh danh càng lớn, áp lực càng lớn..."

Tiểu tinh linh vốn định trào phúng hắn một tiếng, nhưng lại ôm lấy vòng Mặt trời xanh kia, bay đến trên vai Tô Đình, ừ một tiếng, tùy tâm mà nói: "Đại Ngưu đạo nhân, ngươi đúng là rất lợi hại."

Tô Đình lập tức đen mặt, đang muốn phản bác, nhưng trong lòng lại nghiêm nghị.

Giống như có một ánh mắt từ trên trời rơi xuống, đang nhìn chính mình.

Hắn vội ngẩng đầu nhìn lại, nhìn lên trên bầu trời.

❖ ❖ ❖

Lúc này đã vào đêm, sao trời lấp lánh.

Trong đó có một ngôi sao tỏa ra tinh quang sáng chói, giống như một ánh mắt nhìn tới Tô Đình.

Tô Đình bỗng dưng cảm thấy một luồng áp lực thâm trầm, ánh mắt hắn lấp lóe, cắn răng nói: "Nhìn cái gì? Lão tử chính là đẹp trai hơn ngươi! Còn CMN nhìn, lại nhìn thì sao, ngươi dám dùng chân thân hạ giới à?"

Trên bầu trời, nhất thời yên lặng.

Qua hồi lâu, có một suy nghĩ từ tinh quang nổi lên.

Tô Đình không nghe thấy thanh âm, nhưng vẫn cứ hiểu được ý nó.

"Ngươi dám dùng chân thân hạ giới sao?"

Trong ý niệm lạnh lẽo kia còn tràn ngập sát ý.

Đây là sát ý tới từ thiên thần!

Tô Đình dừng một chút, tức giận mắng: "Có gan thì ngươi xuống đây!"