Chương 407 Bát Diệp Kiếm Quân
Thiên nhãn thấy rõ mọi chi tiết không bỏ sót.
Trên nhân gian, vật có thể tránh thoát thiên nhãn này rất ít.
Dù là Nhân Tiên, cũng khó mà hoàn toàn biến mất vô tung tích.
Tô Đình nhìn thấy trước mắt rõ ràng là một người có đạo hạnh cao thâm, nấp trong bóng tối đang quan sát hắn.
Mà khi Tô Đình nói ra một câu này thì vị cao nhân kia cũng dứt khoát hiện thân.
" Tô Thần Quân thật giỏi."
Người này mỉm cười gật đầu, trên người mặc áo bào màu xanh, sau lương đeo kiếm.
Lại nhìn kỹ diện mạo thì người này chừng năm mươi tuổi, tóc mai điểm bạc, lại mang theo tang thương.
Nhìn đạo hạnh thì thâm bất khả trắc.
Tô Đình dựa vào thiên nhãn cảm giác thì đạo hạnh của người này còn cao hơn cả Thiên Lĩnh lão nhân.
Thiên Lĩnh lão nhân chỉ thiếu chút nữa đã đạt tới Bán Tiên.
Mà vị trước mắt này chính là Bán Tiên!
Đạo hạnh đạt đến Bán Tiên, thế gian phần lớn đều xưng là Nhân Tiên!
"Tiền bối chính là vị hảo hữu kia của quốc sư?"
Tô Đình chậm rãi nói: "Khi ở Duyệt thành, ngài từng nhìn trộm Tô mỗ, bây giờ lại bí mật quan sát là có ý gì?"
Người mặc áo xanh hơi chắp tay, cười nói: "Khi Duyệt thành, cũng không phải là cố ý, chỉ là phát hiện ra biến cố, mới lấy Dương thần điều tra toàn thành, đúng lúc thấy Thần Quân thi triển pháp lực, cho nên dừng lại một chút. Còn lần này, cũng là có nguyên nhân khác, vốn định âm thầm xem một chút, không ngờ danh tiếng của Tô Thần Quân thật sự là danh bất hư truyền, lấy đạo hạnh Âm Thần lại có thể điều tra ra tung tích của Bán Tiên."
Tô Đình chắp tay, nói: "Khách khí khách khí."
Từ khi tu hành đến nay, cảm giác của Tô Đình luôn luôn nhạy cảm hơn người tu hành cùng cảnh giới rất nhiều, mà bây giờ lại tu thành thiên nhãn, nên cảm giác càng phi phàm.
Dù hắn nhắm lại thiên nhãn, cảm giác cũng khác biệt dĩ vãng.
Nhân Tiên đang quan sát bản thân, hắn đã cảm giác thấy, mà sau khi mở thiên nhãn thì lại thấy rõ vị trí của Nhân Tiên này.
"Đều nói Tô Thần Quân có tốc độ tăng đạo hạnh cực nhanh, đúng là hiếm thấy thế gian, mà bản lĩnh đấu pháp lại hơn xa giới hạn cảnh giới, nhưng ta chưa từng nghe nói Tô Thần Quân lại có ba mắt."
Người mặc áo xanh này vừa cười vừa nói: "Hôm nay đúng là làm cho ta mở rộng tầm mắt."
Tô Đình khá hưởng thụ, cũng nói: "Quá khen quá khen, chỉ là một vị Nhân Tiên tinh thông kiếm đạo, Tô mỗ cũng thấy lần đầu."
Tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà liếc nhau một cái, đều cảm thấy không biết nói gì, Tô Đình chưa trở thành Chân Nhân, mà tu hành cực nhanh, tu luyện đến nay chưa được bao lâu, hắn lại gặp qua không ít Chân Nhân, về phần nhân vật đẳng cấp Bán Tiên, có lẽ còn không nhiều bằng tiên thần mà Tô Đình đụng phải.
Người mặc áo xanh nghe được lời này, cười nói: "Nói như vậy thì Tô Thần Quân biết được lai lịch của ta?"
Tô Đình nói ra: "Ở Đại Chu, Nhân Tiên chính là đỉnh phong thế gian, gần bằng với thần tiên trên trời, mà trong đó đi theo mạch Kiếm Tiên cũng chỉ có rải rác mấy người. Nhìn cách ăn mặc của tiền bối thì hẳn chính là Bát Diệp Kiếm Quân?"
Người mặc áo xanh nghe vậy, cười gật đầu, nói: "Chính là ta."
Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Khi ở Duyệt thành, chỉ nghe là hảo hữu của quốc sư, lại chưa hỏi được rõ ràng, hóa ra là Bát Diệp Kiếm Quân."
Vị Bát Diệp Kiếm Quân này cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong số người tu hành ở Đại Chu.
Ông ta không môn không phái, xem như tán tu, mà trong số các tán tu ở Đại Chu, tu thành tới đẳng cấp Bán Tiên cũng chỉ có rải rác mấy người, mà vị Bát Diệp Kiếm Quân này xếp ở vị trí thứ nhất.
Dù sao kiếm đạo lăng lệ, chuyên về công phạt.
Ngoài ra, tuy nói ông ta không môn không phái, nhưng trên thực tế, vị Bát Diệp Kiếm Quân này truyền thừa có nguồn gốc từ Kiếm Tiên Lý Bát Bách ở Thục trung tám trăm năm trước.
Nghe nói vị Lý Bát Bách này có danh xưng là Thanh Liên Thục trung, năm đó ngã xuống đã giấu kiếm đạo tạo nghệ vào một món pháp bảo, hóa thành tám lá cây, giấu ở các phương.
Mà Bát Diệp Kiếm Quân chính là ngẫu nhiên đoạt được lá cây kiếm đạo, cũng tốn trăm năm tập hợp đủ tám lá, tu thành Chân Nhân, tự xưng là Lý Bát Diệp.
Không chỉ có như thế, năm đó Lý Bát Bách vẫn lạc, bây giờ cũng là chính thần trên Phong Thần bảng, từng thu hồi tám mảnh lá cây rồi lại lần nữa ban cho Lý Bát Diệp.
Vì vậy, vị Kiếm Tiên không môn không phái này kì thực có sư thừa là chính thần trên trời.
"Khi Kiếm Quân ở Duyệt thành, không phải đã đi truy tìm hung thủ rồi sao?"
Tô Đình nhớ tới việc này, hỏi: "Sao lại ở nơi này nhàn nhã ngắm cảnh?"
Lý Bát Diệp nghe được hai chữ "Ngắm cảnh" thì hơi ngẩn ra, nhưng cũng không nhiều lời, lập tức đáp: "Tên hung thủ ở Duyệt thành kia cực kì bất phàm, ta hao hết bản lĩnh cũng không thể giữ lại đối phương, quả thực cổ quái,."
Tô Đình nghe vậy, lông mày nhíu lại, nói: "Theo đạo lý thì là Nhân Tiên có xuất thân từ Thủ Chính Đạo Môn cũng chưa chắc có thể mạnh hơn so với Kiếm Quân?"
Lý Bát Diệp hơi lắc đầu, thở ra một hơi, nói: "Thủ Chính Đạo Môn chính là đạo thống từ thái thượng tổ sư, không dám nói bừa, chỉ là ta tự nhận là ở nhân gian sẽ không có bất kỳ Nhân Tiên nào có thể đùa bỡn ta trong lòng bàn tay như thế. Cho nên ta hoài nghi, có lẽ đối phương không thuộc phạm vi ở nhân gian..."
Vẻ mặt Tô Đình hơi khác thường, nói: "Kiếm Quân không có một chút manh mối nào?"
Lý Bát Diệp nói ra: "Hổ thẹn, đối phương đi trước một bước, trước khi ta khởi hành lại ở Duyệt thành dặn dò đạo quan Ty Thiên Giám một tiếng, nên hơi chậm một chút, ta đuổi đến nơi đây, lại không thể giao thủ cùng đối phương, mà đối phương đi vào Cảnh Tú huyện, lại gây ra mấy lần án mạng. Nhưng sau việc này, đối phương dường như biến mất vậy, ta đã tìm kiếm nhiều ngày ở xung quanh mà vẫn không thu hoạch được gì..."
Vẻ mặt Tô Đình cổ quái, cùng tiểu tinh linh liếc nhau.
Từ Duyệt thành đến Cảnh Tú huyện, nếu như lại cẩn thận suy nghĩ, chính là đến Khảm Lăng huyện.
Chẳng phải là nói Lý Bát Diệp truy tìm chính là Khuê Mộc Lang kia?
Vị Bát Diệp Kiếm Quân này dường như đã ở chỗ này tìm rất nhiều ngày.
Mà Khuê Mộc Lang sớm đã bắt đủ người cùng phi cầm tẩu thú để phá thần trận, cướp đoạt thanh thần chủng bên trong thần thụ, cũng an tâm luyện hóa ở Bạch Kham sơn.
"Kiếm Quân chưa từng thấy mặt đối phương, cũng không biết đối phương có căn cơ thế nào?"
Tô Đình thử thăm dò.
Lý Bát Diệp bất đắc dĩ, nói: "Ta cũng không biết, chỉ là khi đối phương đi qua Cảnh Tú huyện, dường như đã mang đi mấy người, nhưng cổ quái là mấy người mang đi kia lại hoàn toàn biến mất, không tìm thấy tung tích."
Nói rồi ông ta chậm rãi nói ra: "Về sau ta suy đoán có lẽ là đối phương đã ăn hết người, hơn nữa bản lĩnh cao hơn, mới có thể thoát khỏi ta."
Tô Đình nghe đến đó, cẩn thận suy nghĩ một phen, bỗng nhiên nói: "Có thể khiến một vị Bán Tiên không thấy rõ, hoặc là thân có chí bảo, hoặc là công pháp phi phàm, hoặc là đạo hạnh vượt ra khỏi đẳng cấp Bán Tiên... Kiếm Quân một đường đi tới, có từng cẩn thận chú ý tới việc đối phương là thú hay người?"
Lý Bát Diệp trầm ngâm nói: "Cảnh Tú huyện có một nơi có một tiều phu mất tích, ở nơi đó có lưu lại trảo ấn, nhưng không để lại khí tức, ta cảm thấy rất cổ quái, cho dù là một dã thú phổ thông cũng nên lưu lại khí tức mới đúng."
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Chắc là trên đường hắn đi đến đã thu liễm khí tức, ngẫu nhiên lưu lại trảo ấn, cũng không có khí tức... Nếu như ta suy đoán không sai thì đó là cái vuốt sói, "
Lý Bát Diệp nghe vậy, bỗng dưng chấn động, nói: "Sao ngươi biết được?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, từ tốn nói: "Giả sử như ta đoán không sai, như vậy cũng đúng dịp, kẻ mà Kiếm Quân đang tìm kiếm kia đã bị Tô mỗ trảm diệt, Kiếm Quân đỡ phải tìm kiếm một phen."
Lý Bát Diệp chấn động, sợ hãi nói: "Cái gì? Bị ngươi trảm diệt?"
Tô Đình thấy ngữ khí ông ta hoảng hốt, nên cường điệu nói: "Kiếm Quân không nghe lầm, ta nói ác lang kia đã bị ta trảm diệt."
Lý Bát Diệp lộ ra vẻ khó có thể tin, ông ta truy sát nhiều ngày mà vẫn không có tung tích, đối phương quả thực không thể phỏng đoán, bản lĩnh bất phàm. Ngay cả chính mình trong số Nhân Tiên cũng thuộc về hàng công phạt lăng lệ, nhưng nếu tìm được đối phương, kỳ thật cũng không có nắm chắc có thể thủ thắng, mà chỉ có thể ngăn chặn rồi lại truyền tin cho quốc sư thôi.
Mà Tô Đình tuy nói có danh là Tô Thần Quân, nhưng dù sao vẫn chỉ là Thượng Nhân cảnh, sao có thể có bản lĩnh trảm diệt đối thủ như vậy?
"Ngươi nói là thật?"
Trong giọng nói Lý Bát Diệp tràn đầy lo nghĩ.
Tô Đình nghe vậy lập tức giận dữ, trừng lớn ba mắt, nói: "Ngươi có ý gì? Làm tiên nhân là có thể nghi ngờ bản thần quân à?"
Sau khi hắn nói xong, lập tức vung tay áo nói: "Tô mỗ làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, nói chuyện cho tới bây giờ đều nói lời thật lòng, phóng nhãn khắp Đại Chu, có người tu hành nào không biết Tô mỗ ta nói chuyện đều là sự thât? Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, lời nói của Tô Thần Quân ta giống như khoác lác sao?"
"Chuyện này..."
Sắc mặt Lý Bát Diệp cổ quái, trong lòng chợt nhớ tới dáng vẻ khi quốc sư nhắc tới Tô Đình, lập tức cảm nhận được sự bất đắc dĩ của quốc sư.
Ông ta lại nhìn kỹ một chút, Tô Đình thật sự giống như đang thẹn quá hoá giận sau khi khoác lác bị người vạch trần, nhìn như vậy thì đúng là giống như đang khoác lác.