Chương 410 Gặp lại bảy tinh quái
Giữa rừng sâu núi thẳm.
Thiếu niên trầm mặc không nói, con mắt thứ ba dần dần khép kín.
Nam tử do cú mèo thành yêu biến thành kia quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy.
Lúc trước cũng không phải là tên này có đạo hạnh cao thâm, nên không sợ Tô Đình, cũng không phải hắn hung hãn không sợ chết, chỉ là bị Tô Đình tản ra uy áp nên nơm nớp lo sợ nói không ra lời.
Về phần hai mắt của hắn là do trời sinh, dáng vẻ nguyên hình, cho nên vẫn luôn trừng mắt cực lớn.
"Được rồi, đứng lên đi."
Vẻ mặt Tô Đình hơi khác thường, ho hai tiếng, nói: "Tô mỗ đã nhìn ra, ngươi không phải cố ý trừng ta, bằng không lúc trước ta đã lườm chết ngươi rồi."
Hắn đóng thiên nhãn lại, thu liễm khí tức, mới khiến yêu vật kia khôi phục lại từ trong nỗi sợ hãi.
Nam tử này miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tuy rằng đôi mắt vẫn trợn to, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ sợ hãi, lúc trước hắn bị khí tức chấn nhiếp, nói không nên lời, mà hai mắt lại vẫn trợn to, chỉ có thể học phương pháp hồ ly kia dạy, trực tiếp quỳ xuống, cũng may vẫn có hiệu quả.
Thiếu niên trước mắt tự xưng là Tô Thần Quân này, rốt cục vẫn thấy rõ nguyên thân của hắn, cũng coi như tha thứ cho tội lỗi của hắn.
"Đồ cú mèo nhà ngươi, không có việc gì tự nhiên cản đường đi của bản thần quân làm gì?"
Tô Đình hắc nhiên đạo: "Ngươi không chặn đường, ta cũng sẽ không tìm ngươi làm phiền..."
Cú mèo cúi đầu xuống, lắp bắp không rõ, nhưng miễn cưỡng nói tiếng người, nói: "Thần... Thần Quân thứ tội, tiểu yêu lo lắng ngài nghe truyền ngôn, giống như mấy kẻ bên ngoài kia đến tìm xe ngựa."
Tô Đình nghe vậy, nói: "Làm sao? Ta không thể tới tìm xe ngựa?"
Cú mèo lập tức run lên, không dám mở miệng.
Tô Đình hơi kinh ngạc, còn muốn hỏi thăm một phen lại thấy phía trước khói bụi cuồn cuộn.
Cú mèo lập tức lộ ra vẻ cuống quít.
Nhưng khói bụi cuồn cuộn đã tới gần.
Đi đầu là hai con tuấn mã, khí thế rất cao, thần tuấn bất phàm, phía sau lôi kéo một toa xe, cuốn lên bụi bặm.
Mà trên nóc xe ngựa, năm con tiểu quái theo thứ tự là hồ ly, chồn, con nhím, rắn, chuột.
Đây chính là đám tinh quái lúc trước Tô Đình vì đào mệnh mà mất đi.
Bọn chúng đã nhận ra khí tức của Tô Đình nên nhao nhao chạy đến, đến khi nhìn thấy chính là Tô Đình thì đều vui mừng khôn xiết.
Hai con tuấn mã ngửa mặt lên trời thét dài, gần như đứng thẳng người lên.
Năm con tiểu quái vội tiến lên, tới gần làm lễ.
Mà con cú mèo kia vẫn trợn mắt hốc mồm.
"Các ngươi quả nhiên ở chỗ này."
Tô Đình cười nói: "May là không chút tổn hại, rất tốt."
Năm con tiểu quái vui đến mức phát khóc, vội chạy tới gần Tô Đình, muốn ôm lấy hắn.
Mà đúng lúc này, tiểu tinh linh hô: "Các ngươi tránh hết ra, không nên cản đường, chúng ta xem xét vàng bạc châu báu quan trọng, các ngươi có chuyện gì chờ một hồi rồi nói..."
Tô Đình khụ một tiếng rồi nói: "Lời này có lý, các ngươi né sang một bên trước đi, chờ một lúc lại đến ôn chuyện."
Hai con tuấn mã và cả năm con tiểu quái, ánh mắt lập tức u oán đến cực điểm.
❖ ❖ ❖
Cẩn thận dò xét một phen.
Tiểu tinh linh bay ra, vẻ mặt đầy quái dị.
Tô Đình hỏi: "Thế nào? Tiền của chúng ta thiếu đi?"
Tiểu tinh linh lắc đầu, đáp: "Không ít đi, ngược lại còn nhiều thêm hai rương, một rương đầy vàng bạc châu báu, một rương khác thì có một nửa dược liệu."
Tô Đình nghe vậy, cảm giác hơi kinh ngạc, tiến lên xem xét, quả nhiên có nhiều thêm hai rương, mở ra xem xét thì nửa rương dược liệu kia cũng khá quen mắt.
Lúc chút khi còn ở Lạc Việt Quận, Tô Đình đã từng để năm con tiểu quái này khi chúng tới Tôn gia cầm đi vài thứ, khi đó đã cẩn thận dạy mấy thường thức liên quan tới dược liệu.
Mà bây giờ nửa rương dược liệu này, phần lớn là dược liệu mà Tô Đình từng nói, mà có một số loại Tô Đình cũng không nhận ra, nhưng hình như cũng coi như khá trân quý, nên người ta mới giấu ở chỗ bí ẩn, sau đó bị bọn chúng cho rằng là vật trân quý mà trộm lấy.
"Những thứ này..."
Tô Đình nhìn về phía năm con tiểu quái, hỏi: "Các ngươi đi đoạt trở về?"
Năm con tiểu quái lập tức nhẹ gật đầu, chỉ ra bên ngoài, cả đám khoa tay múa chân.
Tô Đình cũng hiểu được, mấy thứ này phần lớn có nguồn gốc từ những kẻ muốn đến đây bắt giữ thần mã, tìm kiếm bảo tàng... Đa số là trực tiếp vơ vét tới, một số khác là bọn chúng theo đuôi đám người sau đó trộm tới,
Cũng coi như trả thù.
Mà tiểu tinh linh nghe đến đó, con mắt lập tức sáng lên, nàng vẫn luôn nhớ thương một xe vàng bạc châu báu này, nhưng hiện tại xem ra, năm con tiểu quái này mới là con đường làm giàu.
"Không có việc gì, không có việc gì."
Tiểu tinh linh khoát tay, rồi lại hỏi thăm: "Vàng bạc châu báu chỉ là tiền tài thế tục, đều là vật ngoài thân, ngược lại là bảy tên các ngươi, ở chung lâu đều là người trong nhà, gần đây có chuyện gì không? Có bị thương không? Có phải chịu ủy khuất gì không?"
Hai con tuấn mã và năm con tiểu quái lập tức cảm động đến rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, kể lể sự bi thảm trong thời gian không có Tô Đình làm chỗ dựa.
Tiểu tinh linh không chú tâm nghe, nhưng cũng cảm thấy bảy con này dù sao cũng là tinh quái thành tinh, dường như cũng không thể lấy giá trị ngân lượng phàm tục để cân nhắc.
Nhất là năm con tiểu quái, có được bọn chúng tương đương với việc có thể có vo số tài nguyên.
❖ ❖ ❖
Tô Đình lại nghe cẩn thận, cũng hiểu vì sao con cú mèo này lại cản đường.
Trước đây không lâu, cú mèo này xuất hành trong đêm, thấy con chuột trong ngũ quái nên muốn săn giết để ăn.
Dù sao cú mèo cũng thường bắt chuột làm thức ăn, mà bây giờ tuy rằng miễn cưỡng có thể tích cốc, nhưng săn được con chuột thành tinh làm huyết thực, cũng có thể tăng thêm tu vi.
Nhưng năm con tiểu quái mặc dù không thành yêu, lại từng được Tô Đình dạy bảo, liên thủ lại cũng miễn cưỡng có thể tự vệ, hơn nữa còn có hai con tuấn mã, cũng không để cú mèo đắc thủ.
Thời gian dần trôi qua, hai phe đều coi như thôi, xem như giảng hòa.
Cú mèo làm yêu vật, bắt đầu che chở bọn chúng.
Mà bảy con tinh quái bọn chúng cũng dựa vào tri thức học được từ Tô Đình, thỉnh thoảng chỉ điểm khiến cú mèo mười phần kính phục, nhận thấy chúng nó rất có giá trị, không thể tuỳ tiện bắt giết.
"Bảy con tinh quái liên thủ, có thể khiến một yêu vật thúc thủ vô sách, cũng tính bản lĩnh của các ngươi."
Tô Đình nghe vậy, cảm thấy khá hài lòng.
Mà hồ ly kia tiến lên đây, tinh tế nói nhỏ.
Tô Đình nghe được rõ ràng, con hồ ly này có ý nó lúc trước bọn chúng chỉ điểm cho cú mèo nhưng vẫn tàng tư.
Dù sao hồ ly xảo trá, sau khi thành tinh lại càng thêm giảo hoạt, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nó cho rằng một chuyện truyền thụ cho cú mèo, đầu tiên là chưa được chủ nhân đồng ý, không dám truyền thụ bản lĩnh chân chính, tiếp theo, cũng sợ con cú mèo này học được quá nhiều, ngày sau thắng được bảy tinh quái bọn chúng.
Mà như bây giờ, hai bên miễn cưỡng duy trì cân bằng, đôi bên cùng có lợi, phụ trợ lẫn nhau.
Nhưng xét tương đối thì tốc độ tiến bộ của bảy con tiểu quái còn nhanh hơn cú mèo số.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, thêm ba năm năm nữa, bảy con tiểu quái liên thủ, đủ để thắng được con cú mèo này.
Mà lúc này hồ ly góp lời, nếu là lúc trước con cú mèo va chạm chủ nhân, có thể tiện tay đánh giết, không cần lo lắng quan hệ hai phe, bởi vì vốn cũng không có giao tình chân chính.
"Được rồi."
Tô Đình khua tay nói: "Tuy nói là vì học được kiến thức của các ngươi, nhưng nó đã che chở các ngươi. Hôm nay ta tới đón các ngươi, cùng ta rời đi là được, thả nó về núi đi..."