← Quay lại trang sách

Chương 415 Bầu trời nổ vang một tiếng, Tô mỗ lóe sáng lên sàn

Lạc Việt Quận.

Lôi Thần miếu.

Trời đã vào đêm.

Sắc trời lờ mờ, nguyệt hắc phong cao.

Trong miếu thờ lộ ra vẻ yên lặng.

Thanh Bình ngồi xếp bằng, thần sắc lạnh lùng, đang ở trong viện chờ đợi.

Mà hai tay của hắn để lá cờ bằng đồng ở trước ngực, vận sức chờ phát động.

Gió đêm vô cùng lạnh lẽo, thổi qua chín bóng người, thổi qua tường viện, rơi vào trong viện.

"Tới rồi?"

Vẻ mặt Thanh Bình nghiêm túc, nhìn về phía chín bóng người này.

Chín bóng người kia toàn thân đen nhánh, nhẹ như sợi bông, mỏng như tờ giấy, dù đứng dưới ánh trăng nhưng vẫn lộ ra vẻ âm lãnh, giống như không có bản thể, chỉ có cái bóng dưới ánh trăng.

"Ngươi không chịu nổi đâu."

Một bóng người ở giữa, ngữ khí khô khốc, nói: "Đạo hạnh của ngươi quá thấp, cho dù dựa vào vật này cũng không chịu được mấy ngày... Tám đêm trước, ngươi đã diệt đi bảy mươi hai kiện bảo bối của ta, nhưng lá cờ bằng đồng này của ngươi cũng đã hư hại, tối nay tất nhiên sẽ vỡ vụn."

Thanh Bình thản nhiên nói: "Ngươi có thể thử một lần."

Bóng đen kia nói tiếp: "Ta biết ngươi còn có lực lượng, nhưng cũng không có gì hơn cái này, cho dù hôm nay chúng ta không giết chết được ngươi, nhưng đêm mai thì thế nào?"

Hắn phất phất tay, nói: "Ta đến đây không phải vì giết người, nếu ngươi rời đi, giao Lôi Thần miếu cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

Thanh Bình đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tùng lão đã giao Lôi Thần miếu cho ta, mệnh ta là người coi miếu tân nhiệm, như vậy, trừ phi ngươi có thể lấy mệnh của ta, nếu không thì tuyệt đối không thể đoạt được miếu thờ."

Nói xong Thanh Bình cũng không nhiều lời nữa, hai tay ép lại, lá cờ bằng đồng trong tay lập tức phồng lớn, hóa thành một lá cờ tám thước, toàn thân bằng đồng màu xanh, mặt cờ sắc bén như đao.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng màu xanh trong nội viện giống như phong mang của đao kiếm, bắn tới khắp các phương.

Chỉ thấy Thanh Bình vung lá cờ bằng đồng này ngang qua, giống như ánh đao chém ngang.

Chín bóng người kia vội vàng tránh đi.

Nhưng vẫn có một kẻ bị chém ngang, phong mang mặt cờ cắt vào eo, gần như đã chém ngang lưng.

Nhưng một nhát chém ngang này tuy khiến bóng người kia bị thương, nhưng dường như hắn không cảm thấy đau đớn, không có máu tươi chảy ra, cũng không có nội tạng.

"Hôm nay ngươi có vẻ muốn cá chết lưới rách."

Một bóng người mở miệng nói: "Nhưng thế thì sao? Chẳng qua chỉ là thêm một mạng của ngươi mà thôi, tòa thần miếu này cuối cùng vẫn sẽ rơi vào trên tay của ta."

Thanh Bình không nói một lời, đối với tình huống trước mắt, hắn đã thấy nhiều nên cũng không kinh hãi như ngày đầu tiên giao thủ.

Hắn vận chuyển chân khí, truyền vào bên trong lá cờ bằng đồng, quang mang lấp lóe, sắc bén vô song.

Nhưng vết rách phía trên lá cờ bằng đồng này cũng càng thêm rõ ràng.

"Phá!"..

Thanh Bình nghiêng nghiêng quét qua.

Cuồng phong nổi lên.

Gió như lưỡi dao.

Ba bóng người trước mắt bỗng vỡ vụn, như bị thiên đao vạn quả.

Mà lá cờ bằng đồng đón gió bay múa, khiến vết rách phía trên càng lan rộng.

Thanh Bình thầm than một tiếng, cuối cùng là vì tự thân đạo hạnh quá thấp, nếu có pháp lực tương ứng, không chỉ có thể khiến uy năng của lá cờ bằng đồng này lộ ra, đồng thời, cũng có thể khiến lá cờ bằng đồng không đến mức bị hỏng như thế.

Đáng tiếc đạo hạnh của hắn quá thấp, cho dù lá cờ bằng đồng này cực kì bất phàm hơn xa pháp khí bình thường, nhưng để hắn sử dụng mấy ngày nay, cũng khó tránh khỏi tổn tới căn bản của lá cờ bằng đồng này.

Có lẽ không chịu được qua tối nay, lá cờ bằng đồng này sẽ vỡ vụn.

"Rốt cục vẫn đến lúc cuối cùng."

Một bóng người phát ra tiếng cười khô khốc, lập tức lại có ba bóng người đánh tới Thanh Bình.

Hiển nhiên đối phương sẽ không tiếp tục quần nhau cùng Thanh Bình, mà là muốn dùng ba bóng người này làm mồi nhử, trực tiếp ép Thanh Bình phải cưỡng ép vận dụng pháp khí này, khiến pháp khí nhanh hỏng hơn.

Dù sao đạo hạnh của Thanh Bình quá thấp, không còn cách nào khác.

Mà chặn lại ba bóng người này xong, sau đó chưa hẳn đã ngăn cản được.

Thanh Bình cắn răng, nhưng cũng không cách nào, vẫn quét ngang đại kỳ.

Cuồng phong nổi lên, gió như lưỡi dao lập tức đánh tới ba bóng người kia khiến chúng vỡ vụn như tờ giấy.

Nhưng lá cờ bằng đồng này gần như đã vỡ vụn, có hai cạnh góc đã rơi xuống đất, ánh sáng ảm đạm, gần như đã hỏng.

Mà dù không bị hủy đi, nhưng hai cạnh góc gãy đi, đường vân bên trong không được đầy đủ, uy năng mười không còn một.

"Đáng tiếc."

Thanh Bình cắn răng, nhìn về phía hai bóng người còn sót lại, đang muốn động thủ, lại nghe được một tiếng hét dài.

Đó là tiếng hét như hổ lang gầm gừ.

Dưới ánh trăng, bỗng nhiên lóe ra một thân ảnh mau lẹ như ác lang, bỗng nhiên nhào tới, cắn lấy lá cờ bằng đồng.

Xoạt xoạt!

Lá cờ bằng đồng vỡ vụn trong miệng sói.

Mà con ác lang kia cũng bị vỡ ra, từ miệng lan tới nửa đầu.

Thanh Bình khẽ giật mình, bởi vì ác lang này tuy rằng cũng là bóng đen, nhưng không nhẹ như sợi bông, mỏng như tờ giấy mà lại giống như vật thực.

Hắn vừa giật mình, đã cảm thấy trước ngực bị người đánh một cái, thân thể bay lên, hai chân rời khỏi mặt đất, rơi xuống phía sau.

Hắn ho ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy xương ngực lún xuống, tạng phủ đã bị thương khiến đầu óc hắn quay cuồng.

"Xảy ra chuyện gì?"

Thanh Bình không khỏi hỏi một câu như vậy, nhưng lại ho ra một ngụm máu.

Chỉ còn lại hai bong người đang từng bước tới gần, bóng người bên trái chậm rãi nói ra: "Trong thời gian nay ta cố tình để ngươi nghĩ rằng, ta chỉ có thể thao túng chín hư ảnh... Nhưng trên thực tế, ta có thể thao túng mười hư ảnh cơ, chỉ là hư ảnh thứ mười cần dùng pháp khí."

Ánh mắt Thanh Bình lập tức ảm đạm xuống, thở dài: "Thì ra là thế."

Bóng người kia bình tĩnh nói: "Mười hư ảnh và chín hư ảnh, bản lĩnh chênh lệch cũng không lớn, đều sẽ bị lá cờ bằng đồng của ngươi càn quét, nếu đã như vậy thì trước tiên thà rằng yếu thế chút, đợi đến hôm nay, lại phá đi lá cờ bằng đồng của ngươi là được."

Thanh Bình gật đầu nói: "Hiểu rõ."

Bóng người này nói: "Một lá cờ bằng đồng đầy vết rách, còn khiến ta mất một kiện pháp khí, cũng là ngươi kiếm lời. Nhưng ngươi ngăn cản ta nhiều ngày như vậy, kỳ thật ngươi cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo rồi."

Thanh Bình ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Còn có thể lại cản một đêm."

Hắn vỗ tay tới bên hông, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như muốn đồng quy vu tận.

Mà hai đạo nhân ảnh kia vội lui ra phía sau, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thanh Bình nhân cơ hội này, bỗng xoay người, chạy vào phía trong thần miếu.

Hai bóng người kia khẽ giật mình, sau đó giận dữ, lập tức đuổi theo.

Oanh!

Một tia sáng bắn tới phía sau Thanh Bình.

Thanh Bình phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn cắn răng, miễn cưỡng trở mình, đã thấy hai bóng người kia bỗng nhiên bị định trụ, không thể tới gần thêm một bước.

Thanh Bình đang nghi hoặc, thì đã thấy trong bầu trời đêm hiện lên một đạo sấm sét vô cùng loá mắt.

Oanh!

Chỉ nghe thấy tiếng sấm ầm vang nổ vang, đánh vào trong viện, thổ địa tường viện đều run rẩy!

Chỉ thấy một thân ảnh toàn thân lấp lóe lôi quang, từ trên trời giáng xuống, rơi ở trong viện.

Hai bóng người màu đen kia bị lôi quang đánh thành tro tàn khi thân ảnh này rơi xuống đất trong một nháy mắt.

"Đây..."

Thanh Bình không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn nhìn thân ảnh toàn thân lấp lóe lôi quang, như lôi thần hạ giới, uy nghiêm vô song, luôn cảm thấy nhìn cực kì quen mắt.

Nhưng đúng vào lúc này, lôi quang bỗng nhiên tản ra, lộ ra bóng lưng một thiếu niên.

Thanh Bình đang cảm thấy mờ mịt, chỉ thấy được thiếu niên kia quay lưng lại với mình đang chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, quát to một tiếng.

"Bầu trời một tiếng vang thật lớn!"

"Thần Quân lóe sáng đăng tràng!"

Thân ảnh quen thuộc, thanh âm quen thuộc, động tác quen thuộc.

Thanh Bình bỗng chấn động, hô lên thất thanh: "Đại Ngưu đạo nhân!"

Tiếng hô vừa dứt, hắn đã thấy bóng lưng của thiếu niên tràn ngập hăng hái ở phía trước lập tức cứng ngắc, giống như bị Thiên Lôi phản phệ, cứng đờ cả nửa ngày.

Thật lâu sau mới thấy thiếu niên kia xoay đầu lại, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, tràn đầy vẻ u oán.

"Ta cũng không biết tại sao ta lại muốn cứu ngươi đấy?"