← Quay lại trang sách

Chương 427 Phản đồ của Nguyên Phong Sơn

Đối với tên phản đồ của Nguyên Phong Sơn ở bên trong, Tô Đình cũng chỉ nghe nữ tử áo đỏ nói nên biết hắn ta là phản đồ của Nguyên Phong Sơn mà thôi.

Nhưng việc này cũng không trở ngại Tô Đình giả bộ biết tất cả mọi chuyện.

Dù sao hắn cũng muốn biết vì sao kẻ này lại nhằm vào Lôi Thần miếu như thế.

Về phần gia hỏa này họ gì tên gì, vì sao mà thành phản đồ của Nguyên Phong Sơn thì Tô Đình cũng không quan tâm.

Nhưng người bên trong này hiển nhiên là bị thân phận trưởng lão hàng chữ Cổ của Tô Đình dọa, sắc mặt hắn ta liên tục biến đổi, cũng chỉ coi là Tô Đình hiểu rõ về hắn ta, nên đang suy nghĩ có nên mở miệng nói rõ sự thật.

"Trưởng lão..."

Hắn ta dừng một chút, nói: "Nếu đệ tử thật lòng bẩm báo, trưởng lão có thể cứu đệ tử đi ra hay không?"

Tô Đình gật đầu nói: "Có thể."

Sắc mặt tên phản đồ vẫn không ngừng thay đổi, hiển nhiên là vẫn đang do dự.

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi nói rõ sự thật, ta sẽ cứu ngươi đi ra."

Tên phản đồ kia hơi cắn răng, thấp giọng nói: "Trưởng lão tự xưng là bản lĩnh cao thâm, hơn xa Chân Nhân, nếu sau khi cứu ta ra lại ra tay giết ta, đệ tử cũng không có bản lĩnh chống cự."

Tô Đình không do dự, gọn gàng mà linh hoạt giơ tay lên, nói: "Tô mỗ xin thề, chỉ cần ngươi thật lòng bẩm báo, ta sẽ cứu cho ngươi, đồng thời sẽ không xuất thủ giết ngươi, nếu không sẽ để Thiên Lôi đánh xuống đỉnh đầu bản thần quân."

Tên phản đồ này nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu tinh linh tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tô Đình tràn đầy kinh ngạc.

Tô Đình vì muốn moi ra thông tin mà không tiếc thề độc, thậm chí thỏa hiệp, đồng ý cứu đối phương, cũng giữ mạng lại cho đối phương.

Phong cách hành sự lần này của Tô Đình quả thực hoàn toàn khác biệt lúc trước.

"Được rồi, ngươi cẩn thận nói đi."

Tô Đình khua tay nói: "Nếu ta phát hiện ngươi lừa dối ta, ta sẽ trực tiếp trừng chết ngươi."

Tên phản đồ kia thấp giọng nói: "Trước đó đệ tử phạm vào giới luật, làm ra chuyện ác, về sau mượn cớ rời khỏi sơn môn, không dám trở về, tránh né đến nay, lúc đầu là bởi vì biết được ở đây có một bảo bối nên nảy lòng tham niệm, nhưng sau khi đệ tử đến đây, đợi nhiều ngày mới đợi được khe hở trận pháp xuất hiện, nhưng sau khi đi vào thì lại bị nhốt ở đây."

Hắn hít một tiếng, chán nản nói: "Bị nhốt ở đây vốn là tuyệt vọng, nhưng về sau biết được tượng thần trong miếu Lôi Thần kia chính là một tôn Thần Thi chân chính, chỉ cần ta có thể mượn nhờ khe hở trận pháp, dùng thuật Cắt Giấy Làm Ngựa đoạt lấy toà tượng thần kia, là có thể trấn áp lại tòa trận pháp này, giúp ta được tự do, đồng thời có thể lấy được bảo vật bên trong."

"Sao ngươi lại biết được?"

Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, quát: "Sao ngươi lại biết tượng thần trong Lôi Thần miếu là Thần Thi chân chính?"

Tượng thần trong Lôi Thần miếu, tầng bên ngoài chính là tượng đất, đắp thành hình dạng Lôi Thần Thiên tôn, kì thực bên trong là Thần Thi của sứ giả Tổng binh Lôi bộ.

Nhưng bố trí như thế, dưới tác dụng của hương hỏa nguyện lực, cho dù là Chân Nhân Dương Thần đặt chân tới Lôi Thần miếu, đều khó mà phát hiện ra chân tướng.

Tô Đình cũng chỉ vì tu thành thiên nhãn nên mới có thể nhìn thấu chân tướng trong đó.

Tên phản đồ của Nguyên Phong Sơn này tuy rằng không phải tán tu bình thường có thể so sánh, cũng coi như đã đạp nửa bước chân đến cảnh giới Dương thần, nhưng dù sao vẫn chỉ là Thượng Nhân, mà hắn ta lại còn bị nhốt ở đây nữa.

Nghe lời nói lúc trước của hắn ta, dường như là sau khi bị vây khốn ở đây mới biết chân tướng về tượng thần ở Lôi Thần miếu.

Như vậy ai đã nó chuyện này cho hắn ta biết?

"Đệ tử không biết, chỉ là mơ hồ có người báo cho biết."

Tên phản đồ kia thấp giọng đáp: "Đối phương cực kì vội vàng, chỉ vội vàng thông báo cho ta, tượng thần trong miếu Lôi Thần có quan hệ lớn với trận pháp ở Phục Trọng Sơn, có thể cứu ta một mạng... Mà hắn ta tự xưng là đã dẫn đi cao nhân trong miếu Lôi Thần, bên trong chỉ còn sót lại một người, đạo hạnh nông cạn."

Nói rồi tên phản đồ này ngẩng đầu lên, nói: "Về sau đệ tử vận dụng đạo thuật Cắt Giấy Làm Ngựa, dò xét một phen, đúng là chỉ có một thanh niên đạo hạnh nông cạn."

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, trong lòng âm thầm suy tính.

Chính Bản đạo nhân mang Tùng lão đi, mà trước khi chuẩn bị đi đã lưu lại bảo vật, để Thanh Bình bảo vệ Lôi Thần miếu, hiển nhiên là sớm biết Lôi Thần miếu sẽ có biến cố.

Như vậy âm thanh nói cho tên phản đồ của Nguyên Phong Sơn này biết, lúc ấy đã giao thủ cùng Chính Bản đạo nhân, mà lực lượng lại ngang nhau, không rảnh quan tâm chuyện khác?

Cho nên đối phương tiện tay nói cho một tên phản đồ của Nguyên Phong Sơn đang lâm nguy ở gần đó, mà Chính Bản đạo nhân có phát hiện ra nên đã để lại cho Thanh Bình một pháp khí hộ thân.

Nhưng trong chuyện này dường như còn có thật nhiều chỗ gượng ép.

"Còn gì nữa không?"

Tô Đình hỏi như vậy.

Tên phản đồ Nguyên Phong Sơn kia khẽ lắc đầu, nói: "Đệ tử không biết."

Tô Đình hơi nhíu lông mi, nói: "Thật sự không biết?"

Tên phản đồ thở sâu, nói: "Thật sự không biết."

Tô Đình gật đầu nói: "Rất tốt."

Sau khi nói xong, hắn vòng qua tòa trận pháp này, chậm rãi đi dọc theo thông đạo.

"Trưởng lão..."

Tên phản đồ kia vội nói: "Ngươi đã đồng ý sẽ cứu đệ tử đi ra."

Tô Đình dừng một chút, nói: "Ta đổi ý được không?"

Sắc mặt tên phản đồ đại biến, quát: "Ngươi từng thề độc đấy, thật sự không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?"

Tô Đình quay người trở lại, không nói một lời, thần sắc lãnh đạm, chỉ vươn tay ra.

Chỉ thấy trên tay hắn lấp lóe lôi quang, sau đó hắn vỗ một chưởng lên trên đầu.

Oanh!

Lôi quang rung động!

Toàn thân Tô Đình đầy lôi đình, từ đầu đến chân, lấp loé không yên.

Qua nửa ngày, mới thấy lôi đình trên thân Tô Đình dần tan đi.

"Thoải mái."

Tô Đình chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân được điện giật qua vô cùng thoải mái.

Tiểu tinh linh run lên nửa ngày.

Tên phản đồ của Nguyên Phong Sơn kia ngây người hồi lâu.

"Thiên Lôi từ đầu đánh xuống, bổ khắp người."

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói: "Không lừa gạt ngươi chứ?"

Sắc mặt tên phản đồ Nguyên Phong Sơn tái xanh, quát lớn: "Vô sỉ!"

Tô Đình nhe răng, nói: "Ta đầy răng này, ngươi nhìn cho kỹ đi."

Sau khi hắn nói xong, khoát tay áo, nói: "Nhưng ta đã đồng ý là không giết ngươi thì sẽ không giết ngươi, ngươi cứ tiếp tục bị nhốt đi."

Tên phản đồ Nguyên Phong Sơn đột nhiên gầm lên giận dữ, khí tức bắn ra, thét dài lên tiếng.

Tô Đình liếc mắt về một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến lên.

Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Ngươi thế mà thả hắn? Lúc này không phải nên giết đối phương sao?"

Tô Đình bình thản nói: "Kẻ này bị nhốt ở đây, đúng là không ra được, mà tuy rằng hắn ta đã âm cực sinh dương, nhưng ở chỗ này, bị nhốt cũng không phải bế quan, tâm cảnh khác biệt, không đột phá nổi. Mà lúc nào hắn ta chuẩn bị đột phá Dương thần, lúc đó hắn ta sẽ nhóm lửa tự thiêu..."

Nói rồi thiên nhãn của Tô Đình tỏa ra hào quang rực rỡ, nhìn rất nhiều trận pháp ở phía trước.

Những trận pháp này, một vòng lại một vòng, giống hệt trận pháp đang nhốt tên phản đồ Nguyên Phong Sơn kia.

Chỉ cần đạp sai một bước là có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.

"Những trận pháp này cũng không giống thần trận do mẫu thân ngươi hình thành, đây không phải thiên nhiên hình thành, mà là có cao nhân bố trí."

Tô Đình nói ra: "Lúc trước hắn ta nói, tượng thần Lôi Thần miếu cùng trận pháp nơi này có quan hệ lớn?"

Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Hắn ta nói như vậy."

Tô Đình cau mày nói: "Sao ta có cảm giác trận pháp ở nơi này giống hệt thủ pháp kiến tạo Lôi Thần miếu,? Chẳng lẽ cũng do đạo nhân từ tám trăm năm trước thành lập Lôi Thần miếu kia?"