Chương 433 Bí mật năm đó, quan hệ hỗn loạn
Đóa hoa tươi kia nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng lại tràn đầy ý vận kỳ dị, nhìn không thấu, thần bí khó lường.
Giọng nói truyền ra đầy vẻ ưu nhã, có vẻ lười biếng mà lại xen lẫn mị hoặc.
Nhưng lúc này nghe lời này, Tô Đình lại rùng mình một cái.
Đây hiển nhiên là hưng sư vấn tội.
Tô Đình không tiến lên, chỉ ngượng ngùng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Đều nói người không biết không có tội, nếu ta sớm biết đây là địa giới của ngài thì nào dám tuỳ tiện tới chỗ này?"
Mà tiểu tinh linh cũng bị điểm danh, nàng biết thuật huyễn hóa của mình căn bản không giấu được đối phương, dứt khoát hiện ra chân thân.
Tiểu tinh linh biến thành bộ dáng nho nhỏ, hình như đứa bé tinh xảo đáng yêu, sau lưng mọc hai cánh trong suốt, nhẹ nhàng vỗ.
Nét mặt nàng nhìn vô cùng ngây thơ, lập tức lộ ra vẻ vô tội, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, giòn tan nói: "Tiểu tỷ tỷ, chuyện này vốn không liên quan đến ta, đó cũng không phải là ta gây họa."
"Hắc..."
Hoa tươi cảm thấy khá thú vị, cười nói: "Tiểu nha đầu này đúng là khiến người ta thích, tuy nói mắt nhỏ nháy nháy khiến người ta yêu thích, trong trong đầu đầy ý nghĩ xấu, rất có dáng vẻ của ta khi mới sinh."
Sau đó hoa tiên lại nói: "Ngươi tới đây, ta không hỏi tội của ngươi."
Tiểu tinh linh nghe vậy thì hoan hô một tiếng, giương cánh bay tới trước hoa tươi.
Yên tĩnh nửa ngày, mới nghe giọng nói có vẻ chút tiếc nuối từ hoa tươi truyền ra: "Quả nhiên đúng như ta đoán, lại không nhìn ra."
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, nói: "Chuyện gì giống như tỷ tỷ dự đoán?"
Hoa tiên nói khẽ: "Ngươi là thần thai, là thiên sinh địa dưỡng, đúng không?"
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Đúng thế."
Ngữ khí của hoa tiên có vẻ quái dị, nói: "Thiên sinh địa dưỡng, quả nhiên không sai, ngày sau nếu ngươi gặp lại ta, ta sẽ tặng ngươi một bảo bối, coi như quà ra mắt của trưởng bối."
Tiểu tinh linh lộ ra vẻ vui mừng, tay nhỏ vung vẩy nói: "Được ạ."
Nàng vui mừng khôn xiết, nhưng trong lòng cũng có phần suy đoán, dù sao đi theo Tô Đình lâu, cũng không còn vẻ thiên chân vô tà như lúc trước, bây giờ có thể xưng là tinh thông tính toán.
Hoa tiên này tự xưng là trưởng bối của nàng.
Nếu đơn thuần xét về tuổi tác thì vốn không sai, nhưng hoa tiên này lại không thích người ta gọi là tiền bối.
Như vậy việc này đại biểu hoa tiên từng gặp mẹ của nàng.
"Người biết mẫu thân của ta sao?" Tiểu tinh linh suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi còn có mẫu thân?" Hoa tiên trầm mặc một chút, nói: "Mẫu thân ngươi là ai? Tiên tử nhà ai?"
"A?" Tiểu tinh linh nói: "Mẫu thân của ta là thần thụ ở Bạch Kham sơn, sinh ra ta."
"Thì ra là thế." Hoa tiên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ta không biết mẫu thân của ngươi, nhưng có lẽ ta nhận ra bậc cha chú của ngươi."
"A?" Tiểu tinh linh nghe thế thì thấy rất kinh ngạc, không còn giả bộ nữa: "Người biết cha ta? Cha ta là ai? Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo nói mẫu thân của ta là vì từng được tiên pháp vô thượng điểm hóa, mới có thể trở thành thần thụ, mà nhân vật điểm hóa cho mẫu thân của ta kia chính là cha chú của ta, theo đạo lý thì có thể xưng là gia gia của ta."
"Còn không bằng nói là phụ thân của ngươi đi." Hoa tiên kia lẩm bẩm một tiếng, cảm thấy hơi bất mãn, nhưng lại nói: "Chuyện nàyđể sau này lại nói, đợi tới khi bản lĩnh của ngươi cao, tự nhiên sẽ hiểu. Nếu bản lĩnh của ngươi quá kém, bôi nhọ cha ngươi, như thế còn không bằng không nhận."
"Chuyện này..." Tiểu tinh linh còn muốn hỏi tiếp, đây là lần đầu tiên trong đời nàng mãnh liệt muốn biết một việc như thế.
"Được rồi, ta không nói cho ngươi."
Hoa tiên cắt đứt lời nói của nàng, chuyển chủ đề: "Để kỳ hoa có ba mắt kia đi lên, nếu hắn không đến, ta sẽ biến hoa đầy khắp núi đồi này thành hoa ăn thịt người, xương cốt của hắn."
Tô Đình rùng mình, ho hai tiếng, tiến lên đây, nói: "Ở đây này."
Hoa tiên trầm mặc.
Tô Đình mơ hồ cảm giác được đối phương đang tra dò xét mình nên không dám vọng động.
Sau một lúc lâu, mới nghe hoa tiên lên tiếng: "Pháp lực mà ngươi vừa mới thi triển ra đúng là Lôi bộ truyền thừa, vô cùng bá đạo cương liệt, nhưng bên trong chứa chân ý lôi đình, cũng không phải lôi pháp bình thường, cũng có chút khí tức của hầu tử kia."
Hai mắt Tô Đình tỏa sáng, nói: "Tại hạ sở học chính là bí truyền lôi pháp của sứ giả Tổng binh Lôi bộ- Cổ Thương đại thần, chân truyền Lôi bộ chính thống, người nhận ra sư phụ ta sao?"
Hoa tiên thản nhiên nói: "Nhận ra, trước kia hầu tử kia đi theo Đạo Tổ, từng tới Phục Trọng Sơn này, chính là đoạt được lôi pháp ở chỗ này, cũng nhận được hai kiện lôi bảo ở chỗ này."
Tô Đình cười nói: "Nếu là quen biết cũ với gia sư..."
Hoa tiên đánh gãy hắn, nói ra: "Ai là quen biết cũ cùng hầu tử kia?"
Nói rồi hoa tiên thoáng dừng một chút, nói: "Nhưng tám trăm năm quá, chưa từng nghe nói hầu tử kia có hậu bối truyền thừa, ngay cả các tu sĩ tập luyện lôi pháp, cũng đa số là từ Thủ Chính Đạo Môn lưu truyền tới nay, còn Lôi bộ chí cao chân truyền mà hầu tử vẫn luôn cất giấu kia, làm sao lại rơi trên người của ngươi?"
Tô Đình khụ một tiếng rồi, nói: "Nói ra rất dài dòng, chủ yếu là vì tại hạ có thiên phú tuyệt luân, thiên cổ hiếm thấy, chính là kỳ tài đệ nhất trong tám trăm năm qua mà gia sư thấy, cho nên phá lệ truyền xuống công pháp, lão nhân gia đợi đồ đệ này rất lâu mới được, không muốn ta chịu một chút thương tổn..."
Hoa tiên nói khẽ: "Ngươi muốn dùng hầu tử kia uy hiếp ta?"
Tô Đình lập tức kinh hãi, nói: "Ta nào dám? Nếu ta dám can đảm uy hiếp tỷ tỷ, đi ra ngoài núi sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"
Nghe được lời này, dù là nữ tử áo đỏ hay Lý Tầm Cơ đều không khỏi trợn mắt há mồm, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người tu đạo rất ít khi phát ra lời thề độc.
Lúc trước còn tưởng rằng trong lời nói của Tô Đình có ý uy hiếp, hiện tại xem ra, quả thực là lời nói thật tâm.
" Trò xiếc 'Thiên lôi đánh xuống' kia của ngươi, ta từng thấy qua."
Hoa tiên nói: "Chính mình vận dụng lôi pháp, ngưng tụ thành Thiên Lôi, đánh trên đầu mình, thế là xong rồi?"
Sắc mặt Tô Đình lập tức cứng đờ.
Nữ tử áo đỏ khẽ thở dài, lau trán, có phần buồn rầu.
Lý Tầm Cơ thở ra một hơi thật dài, tự giác trước đó còn đánh giá thấp Tô Thần Quân này, ấn tượng trong lòng về Tô Đình lại lần nữa tăng cao hơn một tầng.
"Hoa tỷ tỷ." Nữ tử áo đỏ thấy hoa tiên thật sự muốn trách tội thì vội tiến lên đây, nói khẽ: "Hoa tỷ tỷ không nên tức giận, vị này cũng coi là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn ta, mong rằng Hoa tỷ tỷ nể mặt tổ sư, tha cho hắn một lần."
"Trưởng lão của Nguyên Phong Sơn?"
Hoa tiên kinh ngạc nói: "Trên người hắn tại sao không có vết tích gì của Nguyên Phong Sơn? Chỉ có Cổ Thương công pháp này mới miễn cưỡng tính là có chút liên hệ, nhưng trong Nguyên Phong Sơn hình như cũng không có truyền thừa của Cổ Thương."
"Mới thêm, đây là Lôi bộ truyền thừa mới thêm." Tô Đình vội giải thích, móc ra lệnh bài, nói: "Người nhìn xem, đây là lệnh bài Nguyên Phong Sơn của ta, ta cũng là trưởng lão hàng chữ Cổ, tốt xấu cũng coi là có bối phận..."
"Bàn về bối phận?" Ngữ khí của hoa tiên nặng nề, nói: "Ngươi có bối phận rất cao sao?"
"Tạm được, tạm được." Tô Đình thấp giọng cười nói: "Cũng coi như cùng thế hệ với đương kim chưởng giáo."
"Chưởng giáo hàng chữ Cổ?"
Hoa tiên hừ một tiếng, nói ra: "Nhớ ngày đó, nếu không phải là tổ sư sáng lập ra môn phái các ngươi quá ngại ngùng, hừ... Lúc trước nếu hắn có thể chủ động một chút, hiện tại các ngươi đều phải gọi là tổ mẫu, còn dám bàn bối phận cùng ta?"
Nói rồi nàng dường như chưa hết hận, tức giận nói: "Lúc ấy nếu lại trễ một chút, chờ nữ nhi của ta trưởng thành thêm chút, có lẽ lão nương cũng có thể trở thành mẹ vợ của tổ sư."
"..."
Lý Tầm Cơ cúi đầu xuống, giống như không nghe thấy.
Vẻ mặt nữ tử áo đỏ đầy quái, nhớ tới chuyện nghe nói từ nhỏ, nhất thời không dám nói tiếp.
Tô Đình run lên nửa ngày, chớp chớp con mắt thứ ba, chợt nhìn về phía tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh nói nhỏ: "Quan hệ này có phải hơi loạn hay không?"