Chương 435 Muốn đi hướng nào
Lạc Việt Quận.
Trăng đang nhô cao, bóng đêm trong sáng.
Mà tổ sư Thiên Cơ môn- Lý Tầm Cơ đang trên đường trở về tông môn.
Dù sao ông ta cũng là sau khi chết thi giải, không phải Tiên gia bình thường, cho nên vẫn có chút khó chịu đối với thanh thiên bạch nhật, lôi đình hỏa diễm, ông ta thích ẩn hiện vào ban đêm, cũng thích đi đường ban đêm.
Về phần đại điệt nữ của Tô Đình lại không rời đi theo, mà lại đi theo Tô Đình tới Lôi Thần miếu.
"Ngươi muốn đi với ta về Nguyên Phong Sơn một chuyến, hay muốn tiến về Đông Hải luôn?" Tô Đình hỏi thăm.
"Ta đang suy nghĩ." Nữ tử áo đỏ nói ra: "Đông Hải không thể so với Trung Thổ, rất nguy hiểm, ta cũng không thân thể, chỉ có thần hồn, thật sự muốn ra biển, còn có thật nhiều cố kỵ."
"Như vậy ngươi đi về Nguyên Phong Sơn với ta?" Tô Đình hỏi.
"Ngươi đi Nguyên Phong Sơn trước đi." Nữ tử áo đỏ nói ra: "Giao Kim Liên giao cho cha ta, ông ấy sẽ thương nghị cùng chưởng giáo, đến lúc đó có làm như lời hoa tiên nói là mang Kim Liên đến Đông Hải, mời vị cao nhân kia quan sát không thì sẽ do chưởng giáo quyết định."
"Ta suy nghĩ một chút." Tô Đình sờ lên cằm, nói: "Ngươi không làm người dẫn đường, để ta tự mình đi trang bức... Khụ khụ, để ta tự mình đi đảm nhiệm chức trưởng lão, lỡ may khi lên trên núi gặp phải những lão gia hỏa không có ý tốt rồi nổi lên xung đột, bị ta đánh, đến lúc đó cũng không tốt."
"Ngươi..."
Nữ tử áo đỏ run lên nửa ngày, chợt mỉm cười, nói ra: "Ngươi muốn đi Đông Hải với ta?"
Tô Đình khoát tay nói: "Cái gì gọi là ta muốn đi Đông Hải với ngươi? Sao nghe giống như ta mặt dày mày dạn bám theo ngươi vậy? Ta còn phải thương lượng cùng tiểu gia hỏa này xem có đi Đông Hải hay không, phải được sự đồng ý của nàng."
Nữ tử áo đỏ cười khúc khích, nét mặt tươi cười như hoa, nói: "Tùy ngươi thôi."
❖ ❖ ❖
Đêm khuya.
Trong phòng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Lần này đi Nguyên Phong Sơn là vì nội tình tông môn tích lũy mấy trăm năm của Nguyên Phong Sơn, ở Nguyên Phong Sơn chịu đựng một phen, đúng là có thể bổ túc rất nhiều nơi." Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Tuy nói ta tự tu hành, truyền thừa tuyệt đỉnh, sẽ không có sơ hở gì, nhưng học nhiều thêm kiến thức, đá ở núi khác có thể là ngọc, tóm lại vẫn là chuyện tốt."
"Vậy ngươi quyết định đi Nguyên Phong Sơn?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Không." Tô Đình nói ra: "Lúc nào cũng có thể đi Nguyên Phong Sơn, mà đi theo đại điệt nữ, nàng tự nhiên sẽ truyền cho ta rất nhiều tri thức về Nguyên Phong Sơn, khác biệt không lớn. Ta lo lắng nàng một mình đi về Đông Hải, sẽ gặp chuyện không may, dù sao cũng là thúc thúc..."
"Đại Ngưu đạo nhân!" Tiểu tinh linh bỗng nhiên đánh gãy lời hắn, sắc mặt như băng sương, nói: "Ngươi là tọa kỵ của ta, không cần noi nhảm ở trước mặt ta."
"..."
Tô Đình bị chặn họng, sắc mặt co quắp, nói: "Chủ yếu là ta muốn gặp vị cao nhân kia."
Tiểu tinh linh ngạc nhiên nói: "Ngươi gặp hắn làm gì?"
Tô Đình nói ra: "Ta có thật nhiều nghi hoặc, nếu người này đã có danh xưng là không gì không biết, ta muốn biết hắn có thể biết bao nhiêu."
Tiểu tinh linh quan sát hắn một lúc rồi, nói: "Ngươi có nghi hoặc gì?"
Tô Đình duỗi ngón tay ra gõ gõ đầu của nàng, nói: "Có nhiều lắm, ví dụ như rất nhiều bí ẩn ở Lôi Thần miếu này, ví như hướng đi của Tùng lão, ví dụ như Cảnh Tú Hà Thanh, ví dụ như gia gia nhà ngươi..."
Tiểu tinh linh nghe đến đó, vội gật đầu, nói: "Vậy chúng ta đi Đông Hải."
Tô Đình cười một tiếng, gật đầu nói: "Ta tính toán một chút."
Sau khi hắn cười xong, dưới ánh mắt lại có mờ mịt vẻ khó hiểu.
Kỳ thật hắn càng muốn biết vị cao nhân này có thể nhìn ra lai lịch thực sự của hắn hay không?
❖ ❖ ❖
Mặt trời mới nổi lên.
Tô Đình khoanh chân ngồi trong sân, quay mặt về phía đông, nhìn như đang hô hấp thổ nạp, kì thực pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn.
Ánh bình minh, sương sớm, không khí trong lành.
"Thu công."
Tô Đình mở hai mắt ra, đứng dậy, cảm thấy cả người thần thanh khí sảng.
Hắn nhìn về phía hành lang, nói: "Tiểu tử ngươi không khỏi quá mức lười nhác rồi?"
Thanh Bình đi ra, khẽ lắc đầu nói: "Ta học thần công, khác với ngươi."
Tô Đình gật đầu nói: "Đúng là khác biệt, nhớ năm đó ngươi tu hành còn trước ta, về sau vừa tu hành không lâu, đã ngang bằng với ngươi, lại càng về sau, ta đã đuổi kịp Tùng lão, đến bây giờ ta đã gần tới Dương thần."
Khóe mắt Thanh Bình co giật, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Ngươi luôn luôn nói chuyện với ta như vậy... Có khi ta đang nghĩ, nếu như đến một ngày tu vi của ta có thể thắng được ngươi, đến lúc đó ta có thể treo ngươi lên đánh hay không?"
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng nói ra, ta cũng coi như có lý do treo ngươi lên đánh..."
Hắn đang muốn động thủ, lại phát hiện nữ tử nữ tử áo đỏ chầm chậm đi đến, nên mới từ bỏ ý tưởng này.
Thanh Bình nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có phần lo sợ.
Mà nữ tử áo đỏ đi tới, nhìn về phía Tô Đình, hỏi: "Ta dự định tìm một chiếc bảo thuyền, mới có thể bảo vệ thần hồn ta, chừng hai ngày nữa sẽ rời khỏi, ngươi thật sự không đi Nguyên Phong Sơn?"
Tô Đình sờ cằm, nói: "Ta cùng tiểu gia hỏa thương lượng một chút, dù sao sau này vẫn muốn du lịch thiên hạ, ngũ hồ tứ hải, danh sơn thắng cảnh đều muốn đi du lịch một lần, không bằng kết bạn cùng ngươi, cùng đi Đông Hải đi một chút, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Nói rồi hắn lại cười nói: "Dù sao ngươi là nữ nhi, vẫn là thần hồn, một mình đi tới Đông Hải phong ba hạo đãng kia rất nguy hiểm, ta làm thúc thúc..."
Sắc mặt nữ tử nữ tử áo đỏ thần sắc lập tức lạnh xuống như băng sương.
Tô Đình lập tức im bặt, chỉ về hướng đông, nói: "Hôm nay mặt trời mọc hơi muộn, lúc này mà vẫn hơi lạnh."
Nữ tử áo đỏ nhìn hắn một cái, nói: "Tùy ngươi thôi, hai ngày nữa ta sẽ rời đi."
❖ ❖ ❖
Buổi chiều.
"Thanh Bình."
Tô Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói ra: "Lần này Tô Thần Quân về nhà kịp thời, vừa vặn cứu tính mạng của ngươi, lại đi Phục Trọng Sơn giải quyết hậu hoạn cho ngươi. Chỉ là dựa theo đạo lý thì lần sau ta trở về, rất có thể ngươi vẫn sẽ gặp phải nguy hiểm, lại để Tô mỗ đến ngăn cơn sóng dữ, kịp thời cứu tính mệnh của ngươi..."
Sắc mặt Thanh Bình đen lại, vội nói: "Miễn đi, ta gặp phải một lần đã đủ rồi, ân tình của ngài, ta ghi nhớ trong lòng, không cần lại có một lần tương tự nữa."
Tô Đình có chút tiếc nuối, nói: "Tượng thần này ngươi cẩn thận trông coi, chờ lần sau ta trở về, nếu lại có kẻ đến đoạt tượng thần..."
Thanh Bình khụ một tiếng, nhắc nhở: "Đại cát đại lợi, ta nhập thần miếu nhiều năm, cũng mới có một lần, lấy sau sẽ không có."
Tô Đình ồ một tiếng, chợt lại nói: "Ở trạch viện nhà ta, kim ngọc thủy trong phòng tối đã bị Tùng lão dùng hết chưa?"
Thanh Bình khẽ lắc đầu, nói ra: "Kim ngọc thủy kia tràn đầy nhuệ khí, dù có vẻ ôn nhuận của ngọc, nhưng bên trong giấu mũi nhọn, Tùng lão tự xưng là vô phúc tiêu thụ, ta cũng không dùng được, chỉ là..."
Ngừng một lúc, Thanh Bình nói ra: "Bị Chính Bản đạo nhân lấy đi hết rồi."
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Kim ngọc thủy kia là hắn đưa cho Tùng lão.
Nhưng hắn cũng đang nghĩ, nếu như Tùng lão không dùng được, bây giờ hắn đã có bản lĩnh lấy đi, cũng có thể thuận tay mang đi.
Không ngờ lại bị Chính Bản thu hết.
"Với đạo hạnh của Chính Bản mà vẫn coi trọng kim ngọc thủy kia."
Tô Đình thầm nghĩ: "Kim ngọc thủy này quả nhiên có huyền cơ khác... Như vậy ta thần đao này của ta có lai lịch ban đầu là cái gì?"