← Quay lại trang sách

Chương 452 Vân Lệnh Tông

Thuyền của Vân Lệnh Tông cũng là một chiếc pháp thuyền.

Nhưng chiếc pháp thuyền này rõ ràng không có phẩm giai cao như pháp thuyền của Tô Đình.

Dù sao việc này không đơn thuần so sánh trình độ của luyện chế người, mà còn tính tới phương pháp luyện chế, Tô Đình dùng phương pháp của Nguyên Phong Sơn, trình độ ngang nhau mà luyện chế lâu thuyền, có thể cùng cao cấp hơn chiếc lâu thuyền này thì có lẽ thế gian cũng không có nhiều.

"Các ngươi là từ ngoại hải tới?"

Trên pháp thuyền có chừng tám người, mà người cầm đầu là nữ tử, thần sắc lãnh đạm, mang theo vẻ kiêu ngạo.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Nữ tử này hơi nhíu mày, không mở miệng, nhưng bên người nàng lại có một thiếu niên bỗng mở miệng giận dữ mắng mỏ.

"To gan!"

Người thiếu niên này phẫn nộ quát: "Tu sĩ ngoại lại tới mà dám vô lễ như thế, còn không mau mau khom người hành lễ?"

Tô Đình liếc mắt nhìn hắn một chút, lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Người lấy lễ đãi ta, lúc đó ta sẽ dùng lễ đáp lại, đã vô lễ với ta, còn muốn ta hành lễ? Ngươi có biết ta là nhân vật bậc nào, đáp lại các ngươi một câu đã là các ngươi vinh hạnh rồi!"

Lời nói này có thể nói là cuồng vọng đến cực điểm.

Lời này khiến tám nam nữ trẻ tuổi trên thuyền không khỏi lộ ra vẻ giận dữ.

Cho dù là nữ tử cầm đầu lúc trước nhìn như bình tĩnh kia cũng không nhịn được lộ ra vẻ tức giận.

"Khẩu khí thật lớn!"

"Người từ ngoại hải tới, còn tưởng là mình là đệ tử chân truyền của Tiên Tần Sơn Hải giới sao?"

"Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là nhân vật bậc nào?"

Trong chớp mắt, Vân Lệnh Tông đệ tử đều giận dữ.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, hắc một tiếng, đang muốn tiến lên.

Nữ tử áo đỏ vội ngăn hắn lại, nói khẽ: "Mới tới trung tâm hải vực, không nên gây sự."

Nhìn vẻ mặt của Tô Đình, nữ tử áo đỏ lại giải thích nói: "Ngươi độ lượng một chút, bao dung một chút, dù sao tông môn ở hải vực này có hệ thống tu hành khác với tu sĩ ở Trung Thổ, cho dù ở Tiên Tần Sơn Hải giới tương tư đạo gia nhất, đệ tử trong môn nhìn như ôn hòa lạnh nhạt, cũng có thái độ phong mang sắc bén."

"Đây là hệ thống tu hành, ảnh hưởng vì hoàn cảnh đại thể, cũng không phải người nào cũng giống người tu đạo ở Trung Thổ, đa số có thể tâm bình khí hòa."

"Ngoài ra, Vân Lệnh Tông là tông môn ở trung tâm hải vực, môn hạ đệ tử đối với người ở ngoại hải tới, khó tránh khỏi tự cho là mình hơi cao nửa bậc."

Nghe được lời nữ tử áo đỏ giải thích, Tô Đình cũng thấy bất đắc dĩ.

"Thôi."

Tô Đình hỏi: "Giao cho ngươi tới."

Nữ tử áo đỏ khẽ thở ra, mới là tiến lên, nói ra: "Chư vị không cần tức giận, chúng ta là từ..."

Nàng còn chưa có nói xong, đã thấy nữ tử cầm đầu của phe đối phương hơi nhướn mi.

" Thần hồn mất nhục thân?"

Nữ tử kia lộ ra vẻ không thích, nói: "Đã là vong hồn, lại không về Địa Phủ, trốn vào trung tâm hải vực làm gì?"

Lời nói này ra, dù nữ tử áo đỏ xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, sở học công pháp chú trọng tâm bình khí hòa, nhưng trong lòng cũng không vui.

Tô Đình lại không nổi giận, nhìn đại điệt nữ, lộ ra vẻ chế nhạo.

Mà đúng lúc này, thiếu niên sau thuyền kia cũng phát hiện ra động tĩnh, vội vàng đi tới.

"Ngươi là ai?" Một tên đệ tử của Vân Lệnh Tông quát.

"Đệ tử Tư Cố đời này thuộc Trung Nguyên Các, thâm kiến các vị đạo hữu Vân Lệnh Tông." Thiếu niên Trung Nguyên Các vội vàng hành lễ.

"Trung Nguyên Các?"

Chúng đệ tử Vân Lệnh Tông liếc nhau, thu ngạo khí lại một chút.

Tổ sư Chu Du của Trung Nguyên Các du lịch các nơi ở Đông Hải, lưu lại vô số truyền thuyết, dù tông môn không có tiến vào trung tâm hải vực, nhưng cũng có một vị tổ sư đắc đạo thành tiên, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh thị.

"Hóa ra là đạo hữu Trung Nguyên Các."

Nữ tử của Vân Lệnh Tông kia đáp lễ nói: "Vân Lệnh Tông- Tần Tử."

Tư Cố chắp tay nói: "Chúng ta mới tới trung tâm hải vực, không biết được quy củ, khi nãy nếu vị đạo huynh này cùng Tần sư tỷ có gì không vui, còn xin thông cảm chút."

Tần Tử liếc Tô Đình một chút, cố nén tức giận, đưa tay ra hiệu các sư đệ sư muội bình tĩnh trở lại, mới nhìn Tư Cố, nói: "Nếu là Trung Nguyên Các, vậy thì thôi... Chỉ là vị đạo huynh này của ngươi cần nhớ kỹ, đến địa bàn của người ta thì phải hiểu được cúi đầu, mù quáng tự đại là phải chịu thua thiệt."

Tư Cố lập tức gật đầu nói phải, sau đó trong ánh mắt nhìn về phía Tô Đình mang theo một chút áy náy.

Tô Đình giang tay ra, trong lòng cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, lúc trước hắn đã sắp tản ra khí tức, tỏ rõ thân phận Tô Thần Quân, dọa cho đám gia hỏa mắt chó coi thường người khác này, để bọn hắn biết ai mới là mù quáng tự đại, nhưng đến trình độ này thì thôi bỏ qua.

"Tư Cố đạo hữu, từ Trung Nguyên Các đi tới trung tâm hải vực là vì chuyện gì sao?"

Tần Tử cũng không thèm để ý tới Tô Đình có khí tức mờ nhạt, chỉ nhìn về phía đệ tử Trung Nguyên Các là Tư Cố này, dù là bỏ qua thân phận Trung Nguyên Các, thì đây Tư Cố cũng là Thượng Nhân tu thành Âm Thần, đúng là không thể khinh thường.

"Ta phụng mệnh mà đến, đi một chuyến tới Tiên Tần Sơn Hải giới." Tư Cố nói.

"Là muốn đi Tiên Tần Sơn Hải giới?"

Tần Tử lộ ra vẻ kinh ngạc, mà đồng môn sau lưng nàng cũng đều lộ ra vẻ phức tạp.

Tiên Tần Sơn Hải giới là đê nhất tông môn trong biển rộng mênh mông này, nội tình vô tận, tiên thần xuất hiện lớp lớp.

Tuy rằng các nàng đều ở trung tâm hải vực, nhưng cũng chưa từng tới Tiên Tần Sơn Hải giới.

"Nếu là đi về Tiên Tần Sơn Hải giới thì có rất nhiều chuyện có thể bớt đi."

Tần Tử nói ra: "Bởi vì hiên nay hải vực hết sức đặc thù, cho nên người từ ngoại hải tới đều cần ghi lại, Vân Lệnh Tông ta ở biên giới hải vực, cho nên người xa lạ lui tới trong năm trăm dặm này đều sẽ ghi lại sách, cũng mang đến Tiên Tần Sơn Hải giới... Tư Cố đạo huynh, có thể tạo thuận lợi hay không?"

Tư Cố vội đáp: "Là chuyện nên làm."

Sau khi nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một vật, vận dùng pháp lực đưa qua.

Đây là tín vật thuộc về Trung Nguyên Các.

Tần Tử tiếp nhận, xác nhận thân phận thiếu niên này, không còn lo nghĩ, sắc mặt có chút tôn kính.

" Tín vật của Tư Cố đạo huynh thực không sai, còn vị bên cạnh ngươi..."

Tần Tử nhìn sang Tô Đình.

Tư Cố cũng nhìn về phía Tô Đình, thấp giọng nói: "Tô đạo huynh, ngươi có tín vật gì có thể chứng minh thân phận sao?"

Tô Đình giang tay ra, cũng không có ý muốn phối hợp, nhưng nhớ tới cái gì, lấy từ trong ngực ra một lệnh bài, tiện tay thả tới.

Tần Tử vận dùng pháp lực, nhận lấy lệnh bài kia đưa tới trước mặt, tùy ý quét mắt, lật sổ ra, so sánh một phen, rồi chợt ngơ ngẩn.

"Sư tỷ... Sư tỷ..."

Giọng nói của Thân Biên sư đệ đánh thức nàng từ trong kinh ngạc tỉnh lại.

Tần Tử lập tức kịp phản ứng, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tô Đình.

Vào thời khắc này, trong ánh mắt nàng không có cao ngạo, không có khinh thường, tràn đầy kính sợ.

Nàng thở sâu, chợt thi lễ thật sâu, thấp giọng nói: "Vãn bối Tần Tử, bái kiến Tô sư thúc."

Một tiếng này rơi xuống, đám người đều trầm mặc.

Tư Cố trợn mắt hốc mồm, nhìn ánh mắt Tô Đình cũng ngây ra một chút.

"Sư tỷ, sao thế?"

" Tô sư thúc gì?"

"Sư tỷ?"

Một tiếng lại một tiếng hỏi thăm đầy vẻ khó có thể tin từ phía sau truyền đến.

Tần Tử không trả lời, chỉ đưa lệnh bài cùng sổ để so sánh về phía sau.

Bảy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chợt so sánh một phen.

Đến khi so ra kết quả, bảy người không khỏi lộ ra vẻ hoảng hốt.

Thiếu niên khí tức mờ nhạt kia lại là trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn ở Trung Thổ!

Thiếu niên này đúng là nhân vật thuộc đẳng cấp như Vu trưởng lão trong Tiên gia đạo phái!

Cũng chính là nói, thiếu niên này là một vị Dương Thần Chân Nhân?