Chương 454 Hải đảo mới lạ, Chân Nhân đột kích
Trên hải đảo.
Nơi này có phàm nhân, cũng có người tu hành, thậm chí có cả yêu vật trong biển hóa thành người, lên bờ giao dịch.
Ngôn ngữ, cách ăn mặc ở nơi này có sự khác biệt với những nơi trước đây Tô Đình thấy
"Trung tâm hải vực quả nhiên có rất nhiều chỗ khác biệt."
Tô Đình thoáng cảm khái, nói: "Yêu loại hóa người, lên bờ rồi giao dịch trao đổi với con người, nếu là ở Trung Thổ thì quả thực khó có thể tưởng tượng."
Nữ tử áo đỏ nói ra: "Ở Đông Hải đúng là khác với Trung Thổ rất lớn, mà mỗi một hòn đảo lại có cách ăn mặc, phong tục tập quán khác nhau, đều rất đặc sắc."
Tô Đình khẽ gật đầu, cho dù là ở Trung Thổ, những nơi cách xa nhau vài dặm đã có có sự khác biệt rồi.
Một huyện một quận một phủ, ngôn ngữ đã chênh lệch, mà phong tục tập quán cũng có sự khác biệt.
Còn nếu cách xa hơn một chút, ở giữa hai vùng, thậm chí sẽ có một hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt.
Trong vùng biển này, một hòn đảo cùng một hòn đảo khác cách xa nhau cả biển nước mênh mông, cho nên liên hệ giữa các hòn đảo phần lớn là tương đối lạnh nhạt, khác với quận huyện ở Trung Thổ dù có cách xa nhau cũng vẫn thường xuyên lui tới.
Mỗi một hòn đảo có phong tục khác biệt, thậm chí ngôn ngữ đều hoàn toàn khác biệt, về phần trang phục đều có đặc sắc.
"Vô số hòn đảo, giống như có vô số nền văn minh, thật sự là đặc sắc..."
Tô Đình cảm thán như vậy, mang theo tiểu tinh linh, và thiếu niên Trung Nguyên Các ở phía sau đi lên đảo nhìn ngắm.
Hòn đảo này cũng không tính là phồn vinh hưng thịnh, nhưng người tu hành cùng yêu loại tồn tại lại không phải quá bí ẩn, đa số phàm nhân trên đảo đều biết được.
Đây coi như là hoàn cảnh lớn mà Tô Đình chưa từng thấy qua, yêu vật và người cùng tồn tại, phong tục tập quán, quần áo cách ăn mặc, ngôn ngữ khẩu âm, hoàn toàn khác biệt.
Thậm chí có thể nói, cảnh tượng trên hòn đảo này là biên giới bên ngoài trung tâm hải vực, các hòn đảo khác cũng hiếm thấy.
❖ ❖ ❖
"Mua đi mua đi!"
Đa số thời gian tiểu tinh linh đều đắm chìm trong bảo sách, bây giờ xem như tương đối buông lỏng, trông thấy hòn đảo này thì có phần là vui vẻ, nhìn rất nhiều đồ chơi cổ quái kỳ lạ, lập tức dâng lên một suy nghĩ muốn phá sản.
Ví dụ như san hô kia, vỏ sò kia, hạt trân châu kia, đều là vật hiếm có ở Trung Thổ, trong đó không thiếu vật hấp thu thiên địa tinh khí, phẩm giai thượng đẳng.
Nhưng những vật này đã không phải dùng vàng bạc tiền tài là có thể mua được, cần lấy vật đổi vật.
Cũng may Tô Đình xem như phú hộ, trong tay có rất nhiều pháp khí, mà vài ngày trước, ở biên giới hải vực đã từng mua một đống đồ vật... Trong đó có nhiều thứ đã cũng chơi đến chán, tác dụng cũng không lớn, nên cũng dùng để đổi lấy đồ vật mới.
Tiểu tinh linh mua thật nhiều đồ, vừa lòng thỏa ý, rất có hương vị thắng lợi trở về.
Tô Đình cũng mua mấy đồ chơi, nhưng đều là vật hiếm có trong biển, là hắn dùng thiên nhãn mới nhìn ra mánh khóe, thậm chí những người tu hành bán những thứ này, đều không rõ ràng lắm.
Việc này cũng tính là để Tô Đình nhặt được chỗ tốt, xem như khó được.
Tiểu tinh linh vốn trắng trợn mua sắm khiến hắn vô cùng đau lòng, nhưng sau khi nhặt được chỗ tốt, tâm tình thoải mái nên hắn cũng không so đo những khoản nhỏ kia nữa.
"Hóa ra tác dụng lớn nhất cua thiên nhãn vẫn là nhặt nhạnh chỗ tốt."
Tô Đình thầm nghĩ: "Lần này ra biển, các phường chợ lớn trên biển đều cần đi một chuyến, nhất định có thể nhìn ra bảo bối mà thường nhân không thể phân biệt ra... Trở lại Trung Thổ, cũng phải nhìn xem trong Đại Chu có nơi nào tương tự như phường chợ trên biển không, Tô mỗ ta vốn có thiên nhãn, đây cũng là bản lĩnh để phát tài."
❖ ❖ ❖
Sau khi phát hiện chỗ khác biệt trên hòn đảo này, lại mua thật nhiều đồ vật, trong đó còn kiếm được chút bảo vật, xem như vừa lòng thỏa ý.
Thiếu niên của Trung Nguyên Các kia cũng hết sức tò mò về hòn đảo này, chỉ coi như đi ngắm cảnh, nhưng hắn không tài đại khí thô như Tô Đình, chỉ mua hai vật mới lạ, cùng một vật cần thiết để hắn tu hành.
Ngược lại là nữ tử áo đỏ, phát hiện ra tâm tình Tô Đình thật tốt, cảm thấy hơi cổ quái.
Tô Đình đang muốn nói với đại điệt nữ một câu thì chợt dừng lại.
Nữ tử áo đỏ nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy bên cạnh pháp thuyền có một nam tử trung niên đầu đội cao quan, mặc áo bào tím đang đứng đấy, trong ánh mắt của ông ta có vẻ dò xét.
Tư Cố đã tu thành Âm Thần, mà trong môn lại không thiếu Chân Nhân, vừa nhìn thấy đối phương, không khỏi thất thanh hô lên: "Dương Thần Chân Nhân?"
Tô Đình nhướng mày, hắn cũng không nhận ra nam tử trung niên này, nhưng ánh mắt của đối phương rõ ràng là rơi trên người mình.
"Vô Địch Thần Quân?"
Vị Chân Nhân áo bào tím này chắp hai tay sau lưng, trầm ngưng nói: "Khí tức chưa tới Thượng Nhân cảnh lại dám tự xưng là trưởng lão Nguyên Phong Sơn? Nhìn khí thế non nớt của ngươi, hoàn toàn không có vẻ tang thương, hiển nhiên tuổi tác không lớn... Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi đã là vô địch vậy sẽ có bản lĩnh như thế nào."
Ông ta vừa dứt tiếng, lập tức đưa tay nhấn một cái, vận chuyển pháp lực hóa thành pháp ấn, bao phủ xuống Tô Đình.
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, lộ ra vẻ lạnh lẽo, phát tay lên trên trán một vòng.
Vết dọc trên trán mở ra hai bên.
Thiên nhãn lập tức hiển hóa!
Kim quang sáng chói, cũng có tiếng long ngâm hổ khiếu!
Từ thiên nhãn lóe ra một vệt sáng, trong nháy mắt đã xuyên phá pháp ấn, bắn thẳng lên trời cao, nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã tới.
Sắc mặt vị Chân Nhân mặc áo bào tím đột biến, ông ta không kịp phản ứng, một chùm kim quang kia tựa như một nhát kiếm đâm thẳng tới, trúng ngay ngực.
Ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, kinh sợ thối lui trăm bước, pháp bào đẳng cấp pháp bảo ở trước ngực bị đốt ra một lỗ đen, mà phía dưới pháp bào chính là một lỗ thủng.
Nếu không phải có pháp bào đẳng cấp pháp bảo này, thì thân thể Chân Nhân cũng sẽ bị đánh xuyên, cách cái chết không xa.
"Ngươi..."
Vị Chân Nhân áo bào tím này hơi biến sắc mặt, không ngờ tới thăm dò một phen, mà đối phương lại có thủ đoạn kinh người như vậy, đang muốn mở miệng, đã thấy thiếu niên kia đối diện lộ ra vẻ mặt đầy hưng phấn.
"Rốt cuộc đã đến, đối thủ của ta!"
Tô Đình hưng phấn nói: "Gần đây đạo hạnh tăng lên không ít, lại rất ít khi gặp được địch thủ, mà nhân vật đẳng cấp Chân Nhân, gần đây càng là hiếm thấy... Tô mỗ ta từ trước đến nay an phận thủ thường, không chủ động sinh sự, nhưng ngươi đã chủ động tới cửa, ta đành cám ơn ngươi, "
Vị Chân Nhân áo bào tím nghe được lời này, chỉ cảm thấy không đúng.
Ông ta đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy trên người thiếu niên kia bỗng nhiên xuất hiện thiết giáp lấp lóe kim quang, khí tức lập tức tăng vọt.
"Đến!"
Tô Đình mở thiên nhãn ra, chùm sáng bắn đi.
Mà pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo trong tay hắn lại bỗng nhiên bị ném ra ngoài, đón gió phồng lớn, như một ngọn núi ép xuống.
Tay trái lại ném Ngũ Hành giáp vào trong biển, ầm ầm vang vọng, sóng cả cao mười trượng bắn lên, hóa thành một thiên binh nước biển.
Trong lòng Chân Nhân áo bào tím hiện lên cảm giác nguy cơ, nhưng không kịp mở miệng, chùm sáng từ thiên nhãn đã bắn tới, xuyên thấu qua eo ông ta, lúc này bắn ra một lỗ máu.
Chân Nhân áo bào tím không dám khinh thường, vội vàng vận dụng pháp lực, đánh bay pháp ấn tựa như núi cao đang rơi xuống kia.
Nhưng mà thiên binh bằng nước biển ở sau lưng lại đánh một quyền lên trên lưng ông ta.
Chân Nhân áo bào tím chỉ cảm thấy phía sau bị một tòa núi lớn hung hăng nện trúng, làm ông ta bay về phía trước.
"Đến hay lắm!"
Tô Đình bắn ra Thiên Lôi kiếm chỉ, một tay khác trực tiếp lấy ra Trảm Tiên Phi Đao, trong lòng thập phần hưng phấn, rốt cục lại sắp chém giết thêm một vị Dương Thần Chân Nhân.
"Chậm đã!"
Chân Nhân áo bào tím cảm nhận được nguy cơ tử vong thì vội hô lớn: "Ta chính là chưởng môn Vân Lệnh Tông, cũng không ác ý, thủ hạ lưu tình..."