← Quay lại trang sách

Chương 459 Giao long hiện thân

Trên tầng mây.

Hình như có một vật như ẩn như hiện trong tầng mây, nhìn không rõ ràng.

Nhưng tiếng long ngâm lại vô cùng vang dội, lại không phải từ sợi huyết mạch Chân Long trong tay Tô Đình truyền đến, mà là từ trên đám mây truyền đến.

Thiếu niên Trung Nguyên Các kia nghe tiếng long ngâm thì không ngừng rung động, thấp giọng nói: "Chân Long tới?"

Vẻ mặt nữ tử áo đỏ nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Con mắt thứ ba của Tô Đình tỏa ra kim quang sáng chói, trong mắt ẩn có Long Hổ oai hùng, khám phá tầng mây, thấy rõ chân thân của đối phương.

"Không phải là chân long, là một con giao long."

Hắn vừa dứt tiếng, đã thấy trong tầng mây bỗng nhiên lộ ra một cái đuôi, khí thế cao ngất, vô cùng hung hãn, giống như đã làm trời cao nứt ra.

Toàn thân Tư Cố run lên, đã không còn lòng dạ phản kích nữa, lập tức chán nản.

Dù là nữ tử áo đỏ tâm tính trầm ổn, nhưng dù sao chỉ là Âm Thần, nên dưới long uy này cũng biến thành hư ảo.

Tiểu tinh linh ôm chặt lấy thiên thư, rất sợ bảo sách bị ảnh hưởng.

Mà tiểu bạch xà nghe lệnh của tiểu tinh linh, lập tức tiến lên bảo vệ nữ tử áo đỏ, giúp nàng chống lại long uy, chỉ là nó vốn là yêu xà, đối mặt với uy áp từ giao long nên vẫn run lẩy bẩy.

Mắt thấy đuôi con giao kia từ trên trời cao đánh xuống, lúc đầu nhìn như không lớn, nhưng khi tới gần đỉnh đầu, lại giống như che đậy toàn bộ bầu trời.

Dài hơn trăm trượng, che kín lân giáp, âm u đáng sợ.

Cứ đánh xuống như vậy, mang khí thế băng sơn phá hải.

Có lẽ chiếc pháp thuyền lúc trước kia chính là bị hủy đi như thế.

"Làm càn!"

Ánh mắt Tô Đình lạnh lẽo, bắn ra một chùm sáng.

Một chùm sáng này bắn tới đuôi rồng kia.

Lân giáp lúc này lại mỏng như trang giấy, lập tức bị xuyên thấu!

Thế rơi của đuôi rồng lập tức dừng lại!

Mà Tô Đình đã mặc thần giáp vào, kim quang sáng chói, tựa như pháp lực tăng vọt, lấy ra một pháp ấn đánh lên trời.

Oanh!

Pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo này đánh vào đuôi rồng.

Lúc này lân phiến lập tức vỡ ra bay tán loạn, xương cốt ở đuôi rồng kia cũng đứt gãy, bay ra mấy trăm trượng xa.

Cả nửa thân thể của giao long ẩn trên đám mây cũng rơi xuống, ầm ầm rơi trên biển lớn.

Trên biển nổi lên một đợt sóng lớn, giống như biển gầm, rất có khí thế hủy thiên diệt địa.

"Đây..."

Tư Cố lập tức ngây người, dù hắn đã tu hành đến Thượng Nhân cảnh, nhưng hắn từ nhỏ đã ở Trung Nguyên Các, kỳ thật đối mặt trực tiếp với nguy hiểm như vậy cũng không nhiều.

Chí ít uy thế từ giao long này còn hung hãn hơn chưởng giáo Vân Lệnh Tông khi xuất thủ trước đó, càng làm trong lòng người ta sợ hãi hơn.

Trên mặt nữ tử áo đỏ cũng không thấy bất ngờ gì, nàng đã sớm biết được bây giờ Tô Đình chính là Tô Thần Quân thanh danh hiển hách, cũng không còn là thiếu niên lúc trước mới bắt đầu tu hành mới, còn cần dựa vào nàng chỉ điểm dạy bảo.

Tiểu tinh linh ôm bảo sách, nhìn về phía mặt biển.

Mà động tĩnh trên mặt biển cũng chưa lắng lại.

Cơn sóng tới, bị Tô Đình tiện tay đánh rớt, ổn định lại.

Trên mặt biển, trong lúc nhất thời đã sóng yên gió lặng.

Tư Cố nuốt một ngụm nước bọt, có chút khẩn trương, thấp giọng nói: "Giao long kia chết rồi sao?"

Toàn thân Tô Đình mặc thần giáp, kim quang sáng chói, con mắt thứ ba rơi trên biển lớn này, quét mắt nhìn một lần, nói: "Lúc trước ta chỉ làm đuôi rồng của nó bị thương, cũng không giết nó... Chỉ là nó rơi vào biển, ỷ vào thần thông long tộc đang muốn ẩn vào trong biển, muốn lật biển, nhưng cũng không cần gấp, tuy nó là giao long, nhưng cũng không phải đối thủ của Tô Thần Quân ta."

Ánh mắt của hắn lập tức rơi vào một chỗ trên mặt biển, ánh mặt lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng.

Nhưng đúng vào lúc này, trên mặt biển lại là sôi lên, dòng nước ở bốn phía bắt đầu trượt xuống.

Lập tức có một cái đầu nhô ra khỏi mặt biển.

"Coi như ngươi thông minh, ngừng lại thần thông."

Tô Đình nhếch miệng cười.

Mà tiểu tinh linh lại dẫn tiểu bạch xà đi tới một bên thuyền, nhìn xem quái vật khổng lồ nổi trên mặt kia.

Tư Cố thở sâu, vô cùng khẩn trương.

Đó là một cái đầu lớn như ngọn núi, giống như đầu rồng, chỉ là hai sừng nhọn trên đỉnh đầu lấp lóe hàn quang, ánh mắt nó lớn vô cùng, lóe ra ánh sáng âm u, nhìn mà sợ hãi.

Đầu rồng khổng lồ như vậy, chỉ cần một ngụm đã đủ để nuốt cả một chiếc lâu thuyền.

Nó lơ lửng trên mặt biển, một đôi mắt to lớn mà âm trầm đang nhìn về phía lâu thuyền.

Đối mặt với ánh mắt vô cùng hung hãn này, Tô Đình vẫn lạnh nhạt, tiểu tinh linh chỉ cảm thấy hơi thú vị, nhưng nữ tử áo đỏ thân là thần hồn nên lại có ảo giác biến thành thức ăn trong miệng rồng.

Tư Cố nhìn đầu rồng kia, trong lúc hoảng hốt, trong lòng dâng lên sự sợ hãi khó tả tim.

Rất nhiều người trên mặt biển, trong hồ nước, ở bên trong thâm cốc nhìn xuống phía dưới thấy sự thâm sâu khó lường thì đều sẽ có cảm giác hồi hộp khó tả, giống như luôn luôn e ngại dưới chốn sâu thẳm đó sẽ có cự thú há miệng nuốt chửng bản thân.

Nhưng tình cảnh trước mắt này không phải e ngại trong lòng, mà là chân chính hiện ra ngay trước mắt.

"Nhìn đúng là rất có uy thế."

Tô Đình sờ cằm, nói ra: "Nếu hàng phục ngươi, để ngươi thay chúng ta kéo thuyền ở trên biển, chẳng phải sẽ uy phong vạn trượng?"

Nữ tử áo đỏ thấp giọng nói: "Không nên khinh thường, con giao long này có đạo hạnh không cạn, so với chưởng giáo Vân Lệnh Tông chỉ sợ còn càng hơn một bậc... Nó là Yêu Vương, mà lại có huyết mạch long tộc."

Tô Đình cúi đầu nhìn sợi chỉ trong tay, lại nhìn giao long kia, nói: "Nó là vì sợi huyết mạch Chân Long này mà đến?"

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Xem ra là thế, lúc trước người này chính là bị giao long truy sát, chỉ là dựa vào thuật liễm thức thô thiển, đã ẩn nấp đến nay, ngươi rút ra ra sợi huyết mạch Chân Long này, mà con giao long này lại ở xung quanh cách đó không xa nên mới có cảm ứng."

Tô Đình cười hắc hắc, nói: "Muốn từ cướp đi cơ duyên trong tay Tô mỗ, phải xem giao long này có bản lãnh này hay không... Nhưng bây giờ xem ra, nó muốn tự mình rơi vào."

Theo lời nói của Tô Đình, giao long trên mặt biển bỗng nhiên chìm vào mặt biển.

Tô Đình nhíu lông mày lại, nói ra: "Lúc trước bị ta gây thương tích, biết rõ không phải địch thủ của ta, còn muốn cậy mạnh?"

Hắn cũng không thèm để ý, chỉ vung tay lên một cái, xoay đầu lại, nói: "Các ngươi nói là nên bắt sống hàng phục, đê nó tới kéo thuyền hay trực tiếp giết, rút gân rồng, nhổ sừng rồng, làm sạch vảy rồng rồi ăn thịt rồng?"

Hai mắt tiểu tinh linh tỏa sáng, nói: "Đều nói gan rồng phượng tủy là kỳ trân hiếm thấy thế gian, chúng ta nếm qua mỹ thực các nơi, còn chưa từng thử qua gan rồng có mùi vị gì."

Tô Đình trầm ngâm nói: "Chỉ là không biết hương vị con giao long này có thể ăn được hay không?"

Tư Cố ở bên kia đã là khẩn trương đến nói không ra lời, trong lòng biết một trận đại chiến sắp xảy ra, nào biết vị Tô Thần Quân này đã bắt đầu đàm luận bộ phận nào của giao long ăn ngon, so với Chân Long thì hương vị như thế nào, hoàn toàn không để ý tới giao long hung uy thật lớn này.

Nữ tử áo đỏ cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng lúc này Tô Đình ngăn ở trước người nàng, ngăn cản long uy kia ở bên ngoài, để nàng có thể tỉnh táo quan sát.

"Không đúng."

Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Cái gọi là thần thông kia chỉ là ngụy trang, nó muốn mạnh mẽ đạp phá gông cùm xiềng xích trước mắt, để tu vi tiến thêm một bước..."

Tô Đình cau mày nói: "Không cần ta tới ra tay, nó phải chết."