Chương 476 Ta thấy núi xanh đầy vũ mị
Chư vị từ các phương mà đến, vì tiểu đạo mà tới, giá lâm hoang đảo nho nhỏ này, thật sự là vinh hạnh của tiểu đạo."
Cát Chính Hiên nhìn về phía đám người, tuy rằng thân giữa không trung, đứng từ trên cao nhìn xuống, lại không một chút cảm giác cao ngạo bức nhân, chỉ có thái độ thân thiết tự nhiên, hắn chậm rãi nói ra: "Lần này tiểu đạo chưa thành Thiên Tiên, cũng khiến chư vị thất vọng."
Hắn thân là Tiên gia, làm lễ ngộ như thế, đều khiến đám người có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Dù có mấy người mang tâm tư khác biệt, nhưng chân chính đối mặt với Tiên gia, cũng khó dám nói lung tung gì.
"Tiểu Tiên Ông khách khí."
"Chúng ta đến đây, có thể nhìn thấy tiên tư của tiểu Tiên Ông, chính là vinh hạnh lớn lao."
"Hôm nay nhìn thấy, tiểu Tiên Ông quả thật là phong thái trác tuyệt, khiến người kính ngưỡng."
"Tiểu Tiên Ông khách khí, tiểu nữ có thể tới đây thấy một lần, chính là tam sinh hữu hạnh."
Trong tràng diện này, người còn có thể mở miệng nói chuyện, cũng lấy lòng như thế, tự nhiên không phải người tu hànhv.
Ví dụ như đại hán thô kệch kia, sớm đã không thể nói gì, trong lòng bứt rứt bất an.
Những người vừa mới mở miệng, phần lớn là Chân Nhân Dương Thần, cũng đa số là chủ một vực.
Mà Cát Chính Hiên mỉm cười hoàn lễ, ánh mắt quét về một đoàn người Tiên Tần Sơn Hải giới, chợt rơi vào trên người Tô Đình, lộ ra kính ý, nói: "Lần này tiểu đạo dừng lại trên đảo, là vì chờ đợi Tô Thần Quân đến, trả lại bảo sách cho hắn... May mà Thần Quân tạm cho mượn bảo sách, mới có thể thành Tiên Đạo."
Lời này vừa dứt, vô số ánh mắt đã rơi vào trên thân Tô Đình.
Trong chớp mắt, Tô Đình dã được vạn chúng chú mục.
Cũng may Tô Thần Quân thường thấy cảnh tượng hoành tráng, lúc này chắp hai tay sau lưng, làm ra tư thái cao nhân, cầm bảo sách trong tay, hời hợt, "Tùy ý" nhét vào trong ngực, hoàn toàn không có coi bảo vật giúp người thành tiên bực này có bao nhiêu quý giá.
"Được chư vị hậu ái, tới đây tụ hội, chỉ là tiểu đạo còn có chuyện quan trọng, không thể dừng lại giảng đạo cho chư vị."
Cát Chính Hiên hít một tiếng, chỉ tay một cái, đưa Tư Cố tới, rồi thi lễ cáo từ đám người.
Trước khi hắn chuẩn bị đi, lại nhìn chằm chằm vào Tô Đình một chút, nói: "Thần Quân thiên tư trác tuyệt, quả thực phi phàm, không thua gì ta, chỉ là tiểu đạo tu hành thời gian hơi sớm, đi phía trước một bước, bây giờ đã đắc đạo thành tiên, lại tiếc chưa thể cùng cảnh giới với Thần Quân để phân ra cao thấp... Ngày sau khi Thần Quân đắc đạo, ngồi cùng vị trí, đến lúc đó luận đạo tương giao, lại phân ra cao thấp."
Đám người nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Tô Đình đều thay đổi, có kính sợ, có kinh dị, có lửa nóng, cũng có kích động.
Tô Đình cũng cảm thán nói: "Bản thần quân cũng nghĩ như thế."
Cát Chính Hiên đầy thâm ý nhẹ gật đầu, nhìn về phía đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới, nói: "Tiểu đạo lần này vốn cóhi vọng thành tiên, ở Đông Hải đánh bại chư vị, thực sự là có vẻ dùng cảnh giới đè người, ngày sau nếu trong số chư quân có người thành tiên, chúng ta lại bàn luận một phen."
Đám đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới vội vàng khom người thi lễ, liên tục nói không dám.
Cát Chính Hiên nói: "Chư vị cũng là kỳ kiệt, như Tề Tuyên sư đệ, cũng có hi vọng thành tiên, không cần thiết bởi vì tiểu đạo mà nhụt chí, chăm chỉ tu hành mới đúng."
Đám đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới nghe được lời này, lại cũng không nhịn được sinh lòng cảm kích.
Mà sau khi Cát Chính Hiên nói xong, dẫn theo Tư Cố, làm lễ với đông đảo người tu hành rồi hóa thành một đạo lưu quang, đi về phía đông.
Trong chớp mắt, trên hoang đảo trở nên yên tĩnh hẳn.
Đa số ánh mắt đều rơi vào Tô Thần Quân.
Tô Đình bị vạn chúng chú mục mà thần thái vẫn tự nhiên, chắp hai tay sau lưng, nhìn Cát Chính Hiên đi xa, có cảm giác "Tri kỷ" tách rời không bỏ.
Hắn hít sâu, thở dài: "Không hổ là Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo, cũng có thể nhìn ra từ trước đến nay Tô mỗ ẩn giấu thiên phú, tự biết Tô mỗ không thua gì hắn... Hắn cũng coi như nói thật không sai, khó trách bản thần quân chưa hiện thế, hắn có tôn hiệu đệ nhất nhân đương đại."
Nói đến đây, Tô Đình không khỏi nói: "Khi nãy Cát Chính Hiên hiện thân, bản thần quân đã có cảm giác 'Ta thấy núi xanh xinh tươi, liệu núi xanh có thấy ta như thế', bây giờ xem ra quả thật là anh hùng cảm mến lẫn nhau."
"..."
Tiểu tinh linh che trán, thấp giọng nói: "Ngươi đủ rồi đấy."
Nữ tử áo đỏ nhìn chung quanh một chút, nói nhỏ: "Ngươi có biết là có một loại thuyết pháp gọi là nâng giết không?"
Tô Đình run lên, cảm thấy do dự, nói: "Hắn nói lời này rõ ràng đều là lời nói thật, cũng không thổi phồng ta, làm sao lại thế?"
Sắc mặt nữ tử áo đỏ dị dạng, nhưng không mở miệng, bởi vì nàng biết sẽ có người mở miệng.
Quả nhiên, lập tức có một vị Chân Nhân cất bước đi ra.
" Tề Cận Lâm của Tiên Tần Sơn Hải giới, mong Thần Quân chỉ giáo!"
❖ ❖ ❖
Trên trời cao
Cát Chính Hiên mang theo Tư Cố, hóa thành lưu quang, nhanh chóng lướt đi.
Vẻ mặt Tư Cố quái dị, có phần phức tạp.
Cát Chính Hiên lạnh nhạt nói: "Rất nhiều chuyện, có lẽ ngươi đã suy đoán ra rồi?"
Tư Cố thấp giọng nói: "Tổ sư hắn..."
Cát Chính Hiên gật đầu nói: "Năm đó Đạo Huyền tổ sư tiện tay bỏ ra một phần duyên phận, rơi vào trên tay tổ sư Chu Du của Trung Nguyên Các ngươi, hắn cũng là kỳ tài ngút trời, nhờ vào đó tu hành thành tiên, chỉ là trở ngại rất nhiều phương diện, không nhận tổ quy tông mà thôi. Kì thực tính ra, Trung Nguyên Các các ngươi cùng Chính Tiên Đạo có thể tính là một mạch tương thừa..."
Tư Cố đã sớm có dự đoán, nhưng nghe chính miệng Cát Chính Hiên xác nhận, cũng là suy nghĩ khó tả.
Cát Chính Hiên nhìn về phía sau một chút, nhếch miệng hiện lên nụ cười, hỏi: "Ngươi đi theo Tô Đình nhiều ngày, cảm thấy thế nào?"
Tư Cố thấp giọng nói: "Tô Thần Quân thật sự là một vị cao nhân, thâm bất khả trắc, chỉ là hắn còn không phải Tiên gia, dù sao người cũng đã đắc đạo thành tiên, vừa mới người tán thưởng đối Tô Thần Quân..."
Cát Chính Hiên mỉm cười nói: "Ta cũng không biết lời khen ngợi này là thật hay giả, chỉ đành xem tiếp theo hắn có chịu được hay không, danh tiếng quá vang cũng không phải an ổn... Hạng người có tiếng không có miếng, ắt sẽ bị đả kích, nếu như có thể danh phù kỳ thực, thì sẽ không việc gì."
Tư Cố lập tức khẽ giật mình, thấp giọng nói: "Người là cố ý?"
Cát Chính Hiên cũng không phủ nhận, chỉ cười nói: "Hắn đúng là thiên phú cực cao, nhưng từ trước đến nay cẩn thận làm việc, tuy rằng thích thanh danh tốt, lại cũng không vì thanh danh mà mạo hiểm, có lòng giấu dốt, giả heo ăn thịt hổ... Trải nghiệm này đối với hắn thật là quá an ổn."
Nói rồi Cát Chính Hiên lộ ra ý vị khó hiểu, lo lắng nói: "Hắn đã có tự tin, lại có thiên tư, lại muốn giấu dốt, tiểu đạo nỡ lòng nào?"
Tư Cố thấp giọng nói: "Cho nên mới đẩy hắn một phát?"
Cát Chính Hiên cười nói: "Trợ hắn một lần, đẩy đầu gió về phía hắn, đúng lúc cũng giúp hắn đạt được ước muốn, ra làm náo động. Lần này hắn trở thành mục tiêu công kích, cũng đem vô số người trở thành đá mài đao của hắn, nhưng rèn sắt mà tự thân phải cứng rắn, rốt cuộc là mài sắc bén hơn, hay tự thân sẽ bị bẻ gãy thì phải nhìn chính hắn."
Dừng một chút, Cát Chính Hiên chậm rãi nói: "Nếu hắn có thể trổ hết tài năng, ngày sau mới có tư cách sóng vai cùng ta... Nhưng có thể có được Thần Tướng giáp mà Đạo Huyền tổ sư tự tay luyện chế, tuyệt không phải người thường, ta tin tưởng hắn, nhất định có thể mài ra sắc bén."