← Quay lại trang sách

Chương 483 Chờ ta tu luyện một lát, đột phá Dương Thần

Dưới ánh mắt chăm chú của vô số người.

Tô Đình lại không để ý tới những ánh mắt này.

Tinh thần của hắn chìm vào trong cơ thể.

Trong Âm Thần của hắn đã là sinh ra chút dương khí.

Tuy chỉ là một chút dương khí, nhưng là dương hỏa, sinh sôi không ngừng, dù bao quát trong Âm Thần, lại không bị Âm Thần tiêu diệt.

Hắn rốt cục đã bắt được cơ hội này, nhờ vào đó thoát ra gông xiềng, sinh ra một điểm dương hỏa.

"Thần giáp này... Quả thật là thần diệu vô tận."

Tô Đình đưa tay che ngực, chỉ cảm thấy từng luồng khí trải qua thần giáp, chảy tới các nơi toàn thân, kích phát nhục thân ứng biến, kích phát pháp lực phản kích, để Âm Thần biến hóa cực kì kịch liệt.

Đây mới là trợ lực lớn nhất để phóng ra nửa bước này.

Mà trợ lực này đến từ một chưởng toàn lực của lão giả áo bào trắng kia.

Một chưởng này ẩn chứa pháp lực của Đại Chân Nhân tầng tám, hung uy hạo đãng, sát cơ mười phần.

Nhưng thần giáp cực kì bất phàm, vẫn có thể chống lại.

Hơn nữa còn hấp thu hết pháp lực trong một chưởng này vào trong thần giáp, áp bách trên khuôn mặt mình, trở thành tia lửa cuối cùng đốt đi gông xiềng, sinh ra dương hỏa.

Chính bởi vậy, Tô Đình mới chính thức có thể âm cực sinh dương, đạp phá tầng cảnh giới này.

Sau đó, chỉ cần để dương hỏa bùng lên, là có thể hóa Âm Thần thành Dương Thần.

Một bước này cực kì nguy hiểm, sơ sẩy một cái làm Âm Thần bị đốt hết thì chính là thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.

Nhưng Tô Đình có căn cơ vô cùng vững chắc, sớm đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần các loại tri thức để tu luyện tới cảnh giới Dương Thần... Dù là Lôi đạo công quyết, hay được nữ tử áo đỏ dạy bảo các loại phương pháp cùng thường thức liên quan tới tu thành Dương Thần ở Nguyên Phong Sơn, hắn đã sớm suy tính ở trong lòng vô số lần.

Từ khi hắn tu hành đến nay, đạo hạnh đột nhiên tăng mạnh, gần như không có người nào có thể so, nhưng ở tầng sáu này, hắn ngừng chân đến nay xem như dài nhất, cũng tìm tòi thông thấu nhất.

Khi hắn đến một bước sinh ra dương hỏa này, cũng tương đương với đạt đến tình trạng Dương Thần.

Tô Đình thở sâu, ba con mắt đều khép kín.

❖ ❖ ❖

"Âm cực sinh dương?"

Ánh mắt nữ tử áo đỏ lấp lóe, trong lòng có vẻ kinh hãi.

Nàng quen Tô Đình khi hắn mới có đạo hạnh tầng hai, bây giờ đã tới tình trạng âm cực sinh dương, khoảng cách tới Dương Thần chỉ có nửa bước, sắp vượt qua cảnh giới của nàng khi còn sống.

Mà tiểu tinh linh cũng mơ hồ nhìn ra cái gì, lập tức có chút kinh hỉ.

Đám người quan chiến xung quanh chỉ cảm thấy khí tức dưới lòng bàn tay của thiếu niên kia không giảm trái lại còn tăng, đều thấy kinh dị.

Nhưng cũng có mấy vị Đại Chân Nhân tầng tám cùng Bán Tiên nhìn ra mấy phần mánh khóe, trong lòng mơ hồ cảm thấy rung động.

Sắc mặt lão giả áo bào trắng khi nãy càng không tốt lắm, lão tìm được cơ hội áp chế Tô Đình, có nắm chắc khiến Tô Đình không thể đào thoát, nên mới toàn lực xuất thủ.

Vốn cho rằng một chưởng này tất nhiên sẽ định ra thắng bại, dù không lấy được tính mệnh của thiếu niên này cũng coi như thủ thắng, có thể lấy được bảo sách.

Nào biết thiếu niên này lại lông tóc không tổn hao gì, dường như khí tức càng tăng lên mấy phần.

"Làm sao có thể?"

Lão giả áo bào trắng có chút không nhịn được, lập tức hơi biến sắc mặt, muốn lại lần nữa ra tay.

Nhưng thiếu niên kia bỗng nhiên mở to mắt, quát: "Nghỉ ngơi giữa trận!"

Lão giả áo bào trắng ngơ ngác một chút, một chưởng này lại không thể đánh ra.

Tuy rằng lão bỏ qua mặt mũi, lấy lớn hiếp nhỏ, thậm chí động sát cơ, nhưng bây giờ thiếu niên này mở miệng ở trước mặt mọi người, nếu lão lại muốn xuất thủ, hùng hổ dọa người thì đúng là có chút không nói được.

Dù sao cao nhân ở đây chưa chắc sẽ ngồi yên không để ý đến.

Chỉ là thiếu niên này đột nhiên nói mấy lời này, làm cho đám người đều cảm giác kinh ngạc.

Tô Đình không để ý đến, chỉ tiện tay lấy ra một vật, thuận tay ném vào trong biển.

Oanh!

Trong biển xuất hiện một cự nhân, cao tới ba trượng, khôi ngô cường tráng, bên ngoài dùng nước ngưng tụ thành băng sương, tựa như một vị thiên binh hàng thế!

"Thiên binh?"

"Thuật Vãi Đậu Thành Binh của Chính Tiên Đạo?"

"Sao hắn lại có bản lĩnh Vãi Đậu Thành Binh?"

" Vãi Đậu Thành Binh của Chính Tiên Đạo là thuật bí truyền, nhưng trừ Thần Tướng giáp ra, cũng có một số Thiên Binh giáp sẽ tặng cho người... Có lẽ là tiểu Tiên Ông tặng."

"Thiên Binh giáp uy thế không nhỏ, nhưng không thể lợi hại bằng Dương Thần Chân Nhân, hắn đang làm gì?"

Chúng người đưa mắt nhìn nhau, cũng đều ngạc nhiên.

Mà đúng lúc này, sau khi Tô Đình vứt ra Thiên Binh giáp thì mới nhìn về phía lão giả áo bào trắng kia nói: "Tạm dừng một lát, cho ta tu luyện một lát, đạp phá cảnh giới Dương Thần rồi lại đến đánh với ngươi một trận."

Lão giả áo bào trắng đang muốn mở miệng trả lời, lại dường như nghe được hàm nghĩa trong đó, lập tức như bị sét đánh, giật mình cứng đờ ngay tại chỗ, trên mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

Mà đám người xung quanh cũng như nghe được lời gì, tất cả đều lộ vẻ khó có thể tin.

"Hắn nói tu luyện một lát, là có thể đạp phá cảnh giới Dương Thần?"

"Đạp phá Dương Thần là đại sự cỡ nào? Sơ sẩy một cái sẽ là nhóm lửa tự thiêu, bao nhiêu Thượng Nhân đạo hạnh cao thâm đã dừng bước ở đây, ngã xuống ở đây, hắn lại nói đến hời hợt như thế sao?"

"Từ Thượng Nhân cảnh đến Chân Nhân cảnh, từ Âm Thần đến Dương Thần, không bế quan mười năm tám năm, làm sao có thể thành? Tu luyện một lát, ngược lại thật sự là khẩu khí thật lớn!"

"Đợi đã... Như vậy chẳng phải là nói, bây giờ hắn vẫn còn ở cấp độ Âm Thần, vẫn là Thượng Nhân?"

"..."

"..."

"..."

Đám người yên tĩnh.

Bao gồm cả những Đại Chân Nhân tầng tám, cùng Bán Tiên tầng chín.

Tại thời khắc này, đúng là bốn phía yên lặng.

Cảnh giới tầng sáu, liên tiếp đánh bại Dương Thần Chân Nhân, nêu như chỉ ỷ vào thiên nhãn thần thông... Như vậy lúc trước hắn dựa vào một thân bản lĩnh, đánh cùng lão giả áo bào trắng là Đại Chân Nhân tầng tám đến mức khí thế hừng hực, như keo như sơn, khó bỏ khó phân, lại là bản sự bực nào?

"Âm Thần? Thượng Nhân?"

Lão giả áo bào trắng biến sắc mặt.

Lão khó mà tin được, thiếu niên cùng mình đấu nửa ngày đến nay mà vẫn không thể đánh bại lại mới chỉ là một Thượng Nhân mà thôi.

Đại Chân Nhân tầng tám không đánh được một Thượng Nhân tầng sáu.

Có thể suy ra, việc này truyền ra tất sẽ thành trò cười của Đông Hải.

"Mất hết thể diện... Mất hết thể diện..."

Lão giả áo bào trắng biến sắc mặt, trong lòng nảy sinh sát cơ.

Mà đúng lúc này, Tề Cận Lâm bỗng nhiên đứng dậy, rút kiếm đi ra, quát: " Đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới nghe lệnh, chưởng giáo đưa tin, thay Tô Thần Quân hộ pháp!"

Chúng đệ tử đều khẽ giật mình, chợt nhao nhao đứng dậy, kết thành kiếm trận.

Một số nhân vật vốn ngo ngoe muốn động, có ý muốn nhân dịp này giết Tô Đình, thấy thế cũng đành phải từ bỏ ý đồ.

❖ ❖ ❖

Trong Tiên Tần Sơn Hải giới.

"Chưởng giáo tội gì phải lệnh các đệ tử làm hộ pháp cho hắn?"

"Nguyên Phong Sơn cùng Tiên Tần Sơn Hải giới ta cũng không trở mặt, đều là đại phái trên thế gian, thật sự xé toang mặt mũi, đối với nhà ai đều không tốt..."

Chưởng giáo dừng một chút, nói: "Huống chi, bây giờ Tô Đình chết rồi, đệ tử bản môn cũng không bởi vậy mà trở nên càng thêm xuất sắc, mà Tô Đình còn sống, đệ tử bản môn cũng sẽ không bởi vậy mà suy yếu. Đã coi hắn làm đá mài đao, thì giữ lại hắn để mài đao, không trải qua ma luyện, sao có thể có phong mang sắc bén?"

Trưởng lão kia hơi biến sắc mặt, có chút suy tư.

Tề Tuyên thấy thế, trong lòng không khỏi cảm khái, thầm nghĩ: "Chưởng giáo có khí phách thật lớn, khó trách năm đó tổ sư chọn ông ấy trở thành chưởng giáo đương thời."

"Tề Tuyên, năm đó ngươi âm cực sinh dương, thành tựu Dương Thần, bỏ ra bao nhiêu thời gian?"

"Sau khi đệ tử từ bế quan, trong vòng một năm mới sinh ra dương hỏa bên trong Âm Thần... Sau đó vì phòng ngừa dương hỏa tự thiêu, cẩn thận từng li từng tí, ổn trọng làm việc, tốn ba năm mới từ Âm Thần hóa dương, trở thành Dương Thần Chân Nhân... Tổng cộng bế quan bốn năm."

"Ngươi đoán xem hắn mất bao lâu?"

"Đệ tử cho rằng, hắn sẽ tốn..."

Tề Tuyên đang muốn mở miệng, nhưng lại chợt thấp giọng nói: "Đệ tử không dám đoán."

Chưởng giáo nhắm hai mắt, thở dài: "Hắn vừa mới nói, để hắn tu luyện một lát... Một lát..."

Trong chớp mắt Tề Tuyên chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Chưởng giáo thở dài một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía nam, ánh mắt lấp lóe không ngừng.

Trong lòng ông ta chưa hẳn không có suy nghĩ bóp chết thiếu niên này.

Chỉ là làm chưởng giáo một tông, lý trí của ông ta cuối cùng không để ông ta hành sự lỗ mãng.