← Quay lại trang sách

Chương 496 Phong ba kết thúc

Mắt thấy thủ đồ Tề Nhạc của Tiên Tần Sơn Hải giới sắp ứng chiến.

Một trận đấu pháp đặc sắc biến thành một trận quyết đấu sinh tử!

Trong lòng mọi người rất chờ mong, nào biết bỗng nhiên có đầu cự kình tới.

Ngay sau đó Tiên Tần Sơn Hải giới lại truyền tới một đạo pháp chỉ.

"Trận chiến này coi như thôi!"

Đây là một giọng nói rất uy nghiêm.

Đây là chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới.

Nhưng nghe bên trong pháp chỉ, thanh âm tiếp tục truyền đến.

"Đấu pháp chỉ là luận bàn, tỷ thí để khích lệ, nếu quyết sinh tử sẽ tổn thương tới hòa khí hai nhà."

Một câu nói này coi như một dấu chấm tròn cực kỳ xinh đẹp cho câu "Trận chiến này coi như thôi" lúc trước, lúc này khiến rất nhiều người tu đạo đều không nghe ra hương vị yếu thế.

Tề Nhạc hơi biến sắc mặt, giống như có một chút không cam lòng.

Tô Đình hắc một tiếng, nhìn về phía cự kình dưới đáy, nói: "Ngươi cứu được một vị Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới."

Nếu không phải cự kình này bỗng nhiên đến, Tề Nhạc đã ứng chiến.

Một khi ứng chiến, thì không thể coi như thôi.

Cự kình đến, ngăn cản Tề Nhạc, lại cho chưởng giáo Tiên Tần Sơn Hải giới mộtcơ hội ngăn trở một trận chiến này.

Cho nên Tô Đình mới có một chuyện này.

Cự kình cười ha ha, tiếng cười khá quái dị.

Mà sắc mặt Tề Nhạc khó coi, nói: "Chưa phân sinh tử, Thần Quân dựa vào cái gì mà khẩu xuất cuồng ngôn như vậy?"

Tô Đình nhìn lại, nói: "Pháp chỉ của chưởng giáo của Tiên Tần Sơn Hải giới ngươi, Tô mỗ không để vào mắt... Nếu ngươi có gan kháng chỉ, bây giờ ứng chiến, lúc này cũng không muộn."

Tề Nhạc không phục, nhưng lại không dám nghịch lại pháp chỉ của chưởng giáo, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, yên tĩnh lại.

Một trận chiến này cuối cùng bị ngăn trở.

Người quan chiến không khỏi đều cảm thấy tiếc nuối.

Tề Tuyên thấy bầu không khí có phần cứng ngắc, lập tức tiến lên, cười nói với Tô Đình: "Thần Quân ngút trời kỳ tài, càng cao hơn ta, có thể xưng là so sánh được với tiểu Tiên Ông, bây giờ tiểu Tiên Ông đắc đạo thành tiên, Thần Quân chính là người kiệt xuất nhất hiện nay... Tuy nói tu hành còn thấp, nhưng tiền đồ vô khả hạn lượng, sao có thể lấy tính mệnh ra đặt cược?"

Hắn nói lời này cũng có chút huyền cơ, người khác nghe thấy giống như Tô Thần Quân không tiếc tính mệnh, muốn tranh khẩu khí này.

Tô Đình liếc mắt nhìn hắn một cái, hắc một tiếng, nói: "Trong Tiên Tần Sơn Hải giới, không nói cái khác, chỉ về cách xử sự thì ngươi miễn cưỡng coi như hợp mắt."

Tề Nhạc cùng Tề Cận Lâm nghe lời này, lập tức giận dữ.

Mà vẻ mặt Tề Tuyên không thay đổi, cười nói: "Đa tạ Thần Quân khích lệ."

Tô Đình không đáp lời, hắn không có bao nhiêu ác cảm đối với Tề Tuyên nguyện ý chiến một trận công bằng cùng mình... Nhưng khi Tề Nhạc khiêu chiến, cùng lời nói lúc trước này, khó tránh khỏi vẫn có khuynh hướng cho tông môn nhà mình, cho nên Tô Đình nói hắn chỉ miễn cưỡng hợp mắt.

Tề Tuyên cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Thần Quân lần này đến Đông Hải, đã đến trung tâm hải vực, không bằng vào Tiên Tần Sơn Hải giới ta một chuyến?"

Đông Hải mênh mông, Tiên Tần Sơn Hải giới ở hải vực là nơi phồn hoa cường thịnh nhất, mà lại thống lĩnh trung tâm hải vực, tự nhiên là nơi rất nhiều người tu hành bên ngoài hết sức tò mò mà lại kính sợ.

Ngay cả tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên mới tới Đông Hải, cũng vào Tiên Tần Sơn Hải giới một chuyến, quan sát Đạo Tổ truyền thừa ở Đông Hải một phen.

Tô Đình mới tới Đông Hải, cũng có phần có hứng thú đối với Tiên Tần Sơn Hải giới.

Chỉ là bây giờ đã không có nhiều thú vui nữa.

Hắn khoát tay áo, nói: "Miễn đi miễn đi, ở bên ngoài các ngươi đánh không lại ta, đến chỗ các ngươi lại được địa lợi, tăng thêm những trưởng lão kia ngầm dùng thủ đoạn, nếu nói kiến nhiều cắn chết voi, Tô mỗ chẳng phải là mặc cho các ngươi nắm?"

Hắn nói lời này rất lãnh đạm, nhưng trong lời nói lại đầy vẻ không thích đối với Tiên Tần Sơn Hải giới.

Lần này đừng nói là Tề Nhạc cùng Tề Cận Lâm, ngay cả Tề Tuyên cũng hơi biến sắc mặt, nói: "Thần Quân nói cẩn thận."

Tô Đình giang tay ra, nói: "Tốt thôi, dù sao ở trung tâm hải vực, nể mặt ngươi."

Tề Tuyên thở dài, trong lòng cũng biết lần này vì cứu danh dự, làm việc quả thật có chút không hợp đạo, cũng không trách tội Tô Đình... Ngược lại là thiếu niên này, ở trung tâm hải vực còn dám bất kính như thế với Tiên Tần Sơn Hải giới, tính tình đảm phách như thế quả thật khiến hắn bội phục.

Tô Đình không để ý đến hắn, mà lấy ra bảo sách, ném xuống dưới.

Trên người cự kình bắn lên một vệt sáng, khẽ quấn bảo sách, thu hồi vào cơ thể, lập tức nhìn không thấy nữa.

"Trả bảo sách lại cho ngươi."

Tô Đình lặng lẽ nói: "Tô mỗ nhân nhờ vào đó mà đoạt được mấy kiện pháp bảo, có thể xưng là một đêm chợt giàu... Đây đúng là ý tưởng hay để phát tài, lần sau nếu ngươi rảnh thì tới Trung Thổ đùa giỡn một chút."

Cự kình liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến.

Mà đám người xung quanh không nói gì.

Nhất là mấy vị lúc trước dâng lên pháp bảo kia, ví dụ như Đông Tiều, ví dụ như lão giả áo bào trắng, sắc mặt đều khó coi, âm tình bất định.

Bảo sách này thế mà không phải của Tô Đình, mà là cự kình kia.

Cho dù bọn họ thắng, lấy đi bảo sách, cuối cùng cũng không qua được cửa ải của cự kình này.

Khó trách trước đó Tô Đình mạnh miệng như vậy, thậm chí nói muốn lấy ra tặng người cũng không đau lòng, hóa ra là của người phúc ta.

❖ ❖ ❖

Trận sóng gió này, rốt cục đã yên ắng lại.

Vốn là tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên đắc đạo thành tiên, sắc phong Thiên Tiên.

Nào biết tiểu Tiên Ông cự tuyệt vị trí Thiên Tiên, kinh hãi thế nhân.

Mà trước khi tiểu Tiên Ông chuẩn bị đi, lại khen ngợi Tô Đình, dẫn xuất ra trận tranh chấp này.

Tô Đình liên tiếp đánh bại đối thủ, ngay cả Tề Tuyên hôm nay mơ hồ được xưng là đệ tử đệ nhất Đông Hải đều bại ở trong tay hắn.

Ai cũng biết, sau trận tranh đấu này, danh tiếng củaTô Đình sẽ như tiểu Tiên Ông, truyền khắp Đông Hải.

Chỉ là trước đây Tần Sơn Hải giới, vẫn có thật nhiều người cũng không phục.

"Việc đã đến nước này, không cho phép trả thù."

Chưởng giáo chậm rãi nói ra: "Bại cũng đã bại, lúc này bị ảnh hưởng một chút... Dù là trưởng lão trong môn hoặc là đệ tử, không cho phép tới gây sự với Tô Đình, hắn thắng được Tề Tuyên của bản môn đã là sự thật, nếu như hắn lại chết ở Đông Hải, Tiên Tần Sơn Hải giới ta chẳng những không thể cứu danh dự, thanh danh càng phải quét rác."

Dù đệ tử trong môn không phục, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ đành đè xuống tâm tư.

Bọn hắn không phục Tô Đình, nhưng lại chịu phụcTề Tuyên.

Tề Tuyên bại bởi Tô Đình.

Bọn hắn cũng khó thắng Tô Đình.

Nếu như lấy cảnh giới áp bách, thắng mà không võ.

Đã là như thế, đành phải coi như thôi.

❖ ❖ ❖

Mọi chuyện đã kết thúc.

Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, mang theo một đám đệ tử như Tề Cận Lâm trở về trong môn.

Mà Tề Tuyên lại dừng một chút, nói: "Thần Quân thật sự không muốn đến Tiên Tần Sơn Hải giới ta một chuyến sao?"

Tô Đình tiện tay vung lên, nói: "Miễn đi miễn đi, không cần nghĩ cũng biết, trong Tiên Tần Sơn Hải giới ngươi cũng không hữu hảo gì với Tô Thần Quân ta, ta không nhìn tới sắc mặt của các ngươi."

Tề Tuyên thi lễ, chợt quay người, bay về phía Tiên Tần Sơn Hải giới.

Cự kình ngẩng đầu nhìn một chút, trầm giọng nói: "Đi Tiên Tần Sơn Hải giới một lần, có ích không ít, ngươi không nên cự tuyệt."

Tô Đình ngơ ngác một chút, nửa ngày không nói gì, sau đó mới cả giận nói: "Sao ngươi không nói sớm?"

Hắn vừa dứt tiếng, lại nhìn về phía Tiên Tần Sơn Hải giới, nhưng Tề Tuyên chính là Bán Tiên, tốc độ cực nhanh, sớm đã không thấy tăm hơi.

Sắc mặt Tô Đình biến đổi, nghĩ xem có nên mặt dạn mày dày đi Tiên Tần Sơn Hải giới một chuyến hay không, về phần những trưởng lão đệ tử có sắc mặt không tốt kia khi so sánh với lợi ích thì chỉ là đồ chơi thôi

Hắn đang nghĩ thế, lại nghe được một tiếng reo hò.

"Sư phụ!"

Một đại hán thô kệch nhào tới, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của hắn.

Tô Đình run lên nửa ngày, mới nhìn rõ gia hỏa này, là đại hán thô kệch lúc trước tự cho mình là đệ tử của Cát Chính Hiên.

"Ngươi đi sang một bên cho ta."

Tô Đình vung tay lên một cái, vẫy lui hắn, sau đó nhìn về phía đám người, chắp tay nói ra: "Lần này chư vị ở đây, cũng coi như hữu duyên, hi vọng ngày sau còn có thể gặp nhau."

Sau khi nói xong, Tô Thần Quân tràn đầy tâm cơ lại đưa tay búi tóc, chỉnh quần áo ngay ngắn, lộ ra đoan trang nụ cười.

Lần này Tô mỗ nhân đại triển thần uy, mọi người ở đây đều chứng kiến.

Mà lần này Tô mỗ đoạt được danh Vô Địch Thần Quân muốn truyền khắp thiên hạ, phỉa dựa vào những người này đến truyền.

Cho nên ở trước mặt bọn hắn, vẫn phải duy trì phong độ, thái độ cũng cần tốt một chút, để bọn hắn khi nói đến Tô Thần Quân sẽ càng thêm nhiệt tình.