Chương 501 Băng Thần đồ nguyên kiếm
Người tu hành xung quanh cũng không ngờ tới, bây giờ Tô Thần Quân có thanh danh hiển hách, nhưng cũng vẫn có người không phục đến khiêu chiến.
Vốn bởi vì bên này xuất hiện giao long, nên đám người tới đây tìm tòi hư thực, không ngờ lại có thể thấy một trận đấu pháp.
Một người trong đó chính là Tô Thần Quân gần đây có thanh danh cường thịnh, mà vị Nghiêm Sinh này cũng là một vị Chân Nhân có thanh danh không nhỏ xung quanh, xuất thủ lăng lệ, kiếm ra nhuốm máu, cũng rất có uy danh.
"Ngươi xuất thủ trước."
Tô Đình vung tay lên, nói: "Tô mỗ chỉ sợ xuất thủ sẽ đánh bại ngươi, không lãnh hội được kiếm pháp của ngươi, khó mà chỉ điểm... Bây giờ vẫn nên để người ra tay trước, xem xem pháp kiếm của ngươi so với Tề Tuyên như thế nào."
Nghiêm Sinh nghe vậy, trong lòng đầy tức giận, thấp giọng nói: "Thần Quân có khẩu khí thật lớn."
Tô Đình mỉm cười nói: "Khách khí khách khí."
Vừa dứt tiếng, hắn đã âm thầm chuẩn bị xong thần giáp.
Nói thì có thể chém gió tới tận trời, nhưng làm việc thì không thể lỗ mãng, lúc này âm thầm chuẩn bị tốt thần giáp, lỡ may đối phương thật sự lợi hại như Tề Tuyên, thì hắn cũng không đến mức bị một kiếm chém tới của hắn ta khiến mình vội vàng không kịp chuẩn bị, mất hết mặt mũi, tính mệnh cũng khó bảo đảm.
Mà lúc này Nghiêm Sinh bắn ra pháp lực, chậm rãi nói: "Nếu Thần Quân đã khách khí như thế, như vậy Nghiêm mỗ cũng không thoái thác."
Hắn ta toàn lực súc thế, pháp lực rót vào trong pháp kiếm, bỗng nhiên chém ra!
Một kiếm này lăng lệ vô song, từ trên xuống dưới, gần như chém rách hư không!
Tô Đình không đón đỡ, vận dụng thuật hóa hồng, thối lui sang bên cạnh, tránh khỏi một kiếm này.
Ầm!
Một kiếm này chém xuống mặt biển!
Mặt biển gần như chém thành hai mảnh!
Nước biển dạt sang hai bên!
Kiếm quang trảm sâu xuống tận dưới đáy biển, dưới đáy biển cũng bị chém ra một vực sâu!
Khi nước biển vừa khép lại, dòng nước vô tận lại tràn xuống vực sâu kia, tiếng động kinh thiên động địa.
Ngay cả một đầu giao long kia cũng không khỏi kinh hãi.
Người tu hành xung quanh càng nghiêm nghị.
Những người có đạo hạnh nông cạn như Vân Linh đều cảm thấy như uy lực của tiên thần, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.
Mà cách đó không xa, vị Chân Nhân vừa mới rời đi kia lập tức run lên, vội quay lại nhìn, thấp giọng nói: "Kiếm pháp thật kinh người."
❖ ❖ ❖
"Cũng coi như thật sự có chút bản lĩnh."
Tô Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không vận dụng thiên nhãn thần thông, cũng không thi triển pháp bảo gì, chập chỉ thành kiếm, vận sức chờ phát động.
Mà lúc này, Nghiêm Sinh kia đắc thế không tha người, lại lần nữa xuất kiếm, một kiếm quét ngang, muốn chiếm cứ cục diện, muốn khiến Tô Đình chỉ có thể chạy trốn tứ phía.
Nhưng lần này Tô Đình không tiếp tục tránh đi nữa.
Nếu cứ trốn tránh, không khỏi mất thanh danh.
Hắn chỉ tay về trước một cái, chính là một đạo thiên lôi kiếm chỉ bắn ra!
Đạo Thiên Lôi kiếm chỉ này tuy là lôi pháp đạo thuật, nhưng cũng có kiếm ý xen lẫn trong đó, có thể xưng là lôi đình pháp kiếm!
Nghiêm Sinh vận dụng pháp kiếm chém ra đến một đạo kiếm quang!
Mà Thiên Lôi kiếm chỉ của Tô Đình đâm thẳng ra ngoài, điểm trúng giữa kiếm quang của đối phương!
Như cây kim đâm vào giữa mũi kiếm!
Một tiếng vang bén nhọn!
Vô cùng chói tai, giống như đâm vào trong lòng, làm người sợ hãi.
Chỉ thấy kiếm quang của Nghiêm Sinh bỗng nhiên nứt làm hai đoạn, xẹt qua từ hai bên Tô Đình, bay đến nơi xa, một đoạn nghiêng nghiêng chém xuống biển, một đoạn chặt đứt một ngọn núi trên hòn đảo phía trước.
Nhưng dư uy từ Thiên Lôi kiếm chỉ của Tô Đình vẫn còn, đâm thẳng đến mặt đối phương.
"Ngự!"
Nghiêm Sinh hơi biến sắc mặt, giơ kiếm chặn trước mặt.
Thiên Lôi kiếm điểm lên thân kiếm của hắn ta.
Kiếm này chính là kim khí, có thể truyền lôi điện.
Nghiêm Sinh chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, pháp lực gần như kẹt lại, nhục thân bị thương.
Đây là dư uy còn sót lại từ Thiên Lôi kiếm chỉ, nếu không đã đủ để xuyên thủng hắn.
"Như thế nào?"
Tô Đình không thừa cơ tiến lên trực tiếp đánh bại hắn, chỉ chắp hai tay sau lưng, nói: "Kiếm này như thế nào?"
Nghiêm Sinh biến sắc, mới vừa đánh tan dư uy lôi đình trong cơ thể, thần sắc ảm đạm, thấp giọng thở dài: "Kiếm tu vốn dựa vào mũi kiếm sắc bén mới có thể quét ngang bát phương, thí tiên đồ thần, mà bị người đánh gãy pháp kiếm, giốn như cắt đứt tính mệnh... Dù Thần Quân chưa đánh gãy pháp kiếm của ta, nhưng lại chặt đứt kiếm quang của ta, không khác gì bẻ gãy pháp kiếm trong tay của ta."
Hắn ngẩng đầu nhìn đến, thấp giọng nói: "Thần Quân không thừa cơ đánh bại ta, nhưng lần này đấu pháp, vẫn là Thần Quân thắng."
Tô Đình mỉm cười, gật đầu nói: "Ngươi cũng không kém, hai kiếm này có uy lực rất lớn, Chân Nhân bình thường chưa hẳn đã chống cự được, trong những người cảnh giới tầng bảy, ngươi cũng coi như thuộc hàng thượng tầng, khó trách ngươi nói từ khi tu hành đến nay chưa từng thua, đúng là không phải khoác lác."
Nghiêm Sinh thấp giọng cười khổ, nói ra: "Ếch ngồi đáy giếng, lúc trươc không gặp được cao nhân, vốn cho rằng đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới cũng chưa chắc đã cao minh hơn ta, ngay cả tiểu Tiên Ông hay Tô Thần Quân gì đó, chưa hẳn đã xuất sắc hơn ta... Bây giờ được thấy một lần, đúng là chênh lệch rất xa."
Nói rồi hắn nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Nghe đồn Thần Quân có rất nhiều thủ đoạn, thậm chí có thể trảm cả Bán Tiên, không biết lần này, rốt cuộc ngươi đã dùng mấy phần lực để đánh bại Nghiêm mỗ?"
Tô Đình ngậm cười nói: "Vẫn được vẫn được."
Kỳ thật đạo Thiên Lôi kiếm chỉ này, hắn đã dốc toàn lực để đánh ra.
Chỉ là hắn cũng không mượn nhờ thần giáp, cũng không có thi triển bản lĩnh của hắn, chỉ dung nhập cảm ngộ của chính mình về tinh tú kiếm ý vào Thiên Lôi kiếm chỉ, để pháp thuật này chứa kiếm ý bén nhọn hơn.
Lần này sở dĩ thủ thắng, đơn giản chính là ỷ vào bản thân hắn có pháp lực lôi đình bá đạo cương liệt.
Công pháp truyền thừa Lôi đạo chí cao, đúng là danh bất hư truyền.
Mà Tô Đình thì nhìn về phía đám người, chắp hai tay sau lưng, hỏi: "Còn có ai đến?"
Chúng người đưa mắt nhìn nhau, trước đó cũng có không phải người giống Nghiêm Sinh muốn khiêu chiến Tô Đình.
Nhưng trải qua trận đấu khi nãy, cả đám người đều đã biết, giữa hai bên chênh lệch quá lớn.
Mà bọn hắn cũng không phải đệ tử Tiên Tần Sơn Hải giới, cũng không thấy thanh danh của tông môn của mình bị hao tổn, nên cũng không có mấy kẻ giống những đệ tử của Tiên Tần Sơn Hải giới kia, biết rõ không địch lại mà vẫn muốn tử chiến.
Bốn phía lập tức hoàn toàn yên tĩnh, chúng người đều không còn gì để nói, tự nhận không bằng.
Ngược lại là thiếu nữ của Hải Vân tiên đảo kia lại tự lẩm bẩm, thấp giọng nói: "Sư tỷ, hắn thật sự là Tô Thần Quân kìa."
Tô Đình thính tai, cũng nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế càng cao thêm.
Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy thiếu nữ kia thấp giọng nói: "Thế mà thực sự có người có thể tự tán dương chính mình sao?"
Tô Đình sờ sờ mặt, lặng lẽ quay đầu đi.
❖ ❖ ❖
Nhưng nữ tử áo đỏ lại nhìn thanh niên tên là Nghiêm Sinh kia, lông mi cau lại.
"Băng Thần Đồ Nguyên Kiếm?"
"Thanh niên này nhận được mấy phần truyền thừa còn sót lại của Thần Cư Các sao?"
" Băng Thần Đồ Nguyên Kiếm này từng là được Đạo Tổ dùng, cũng không đơn giản, khó trách Nghiêm Sinh này có thể dùng Băng Thần Đồ Nguyên Kiếm này đánh bại địch nhiều lần, từ khi tu hành đến nay chưa thua."
"Nhưng Thiên Lôi kiếm chỉ của Tô Đình dung hợp tinh tú kiếm ý, có thể đánh gãy Băng Thần Đồ Nguyên Kiếm của Nghiêm Sinh?"
"Hóa ra trong bất tri bất giác, hắn lĩnh ngộ về Thiên Lôi kiếm chỉ cùng tinh tú kiếm ý đã đến mức cao thâm khó dò như vậy."
Nữ tử áo đỏ nghĩ như vậy, hít một tiếng, nhìn về phía thiếu niên không che giấu được đắc ý kia, khẽ thì thầm: "Hắn thường xuyên nói khoác chính mình là kỳ tài ngút trời, nhưng trên thực tế, cũng đúng là một vị kỳ tài."
Nghĩ như vậy, ánh mắt của nàng rơi vào trên thân tiểu giao long kia.
Tiểu giao long đã trở về.
Như vậy cũng nên trở về Trung Thổ.