Chương 503 Trở về Trung Thổ, bị người bắn 1 tiễn
Trên biển mênh mông.
Từ bãi biển nhìn lại, cho đến nơi giao nhau giữa biển và trời.
Có một điểm đen chầm chậm từ phía chân trời dần dần tới gần, chính là một chiếc lâu thuyền.
"Về tới Trung Thổ rồi."
Tô Đình thở ra một hơi, có càm giác như một người xa quê đã lâu nay trở lại thăm quê.
Kỳ thật đoạn đường này có chút bình tĩnh, cũng không sóng gió gì.
Dù sao Tô Đình có thanh danh hiển hách, mà hắn cũng có đạo hạnh cao thâm, từ khi thành tựu Chân Nhân, dù là ở trung thổ hay Đông Hải, đều có thể xưng là người tu hành thượng tầng, không có người nào dám can đảm tuỳ tiện trêu chọc.
Tiên Tần Sơn Hải giới là tông môn duy nhất có khả năng gây chuyện cho hắn, nhưng môn hạ đệ tử trong tông môn vì bị chưởng giáo hạ nghiêm lệnh nên cũng không có động tĩnh khác.
Cho nên đoạn đường này ngược lại rất an tĩnh khiến Tô Thần Quân có chút khó chịu.
"A?"
Tô Đình khẽ nhíu lông mày, nhìn về phía bên bờ, nói: "Đây là con đường gì?"
❖ ❖ ❖
Trên bờ cát.
Tiếng hô giết thê lương mà bi thương.
Tiếng đao kiếm giao kích cực kì chói tai.
"Giết chết bọn hắn!"
"Không thể để tin tức lộ ra ngoài!"
"Thành tựu cơ nghiệp thiên cổ, chính là ở đây!"
"Nếu bọn hắn chạy đi, không chỉ chúng ta phải đền tội, cửu tộc đều sẽ gặp nạn!"
"Không thể bận tâm tới tình nghĩ đồng đội gì nữa, giết chết bọn hắn!"
Hơn ba mươi người, đao kiếm lăng lệ, không ngừng truy sát.
Mà hai người ngăn cản truy binh đã phơi thây dưới đao, chết không nhắm mắt.
Mà hai người chạy ở phía trước, toàn thân đều đã chồng chất vết thương, nhưng bọn hắn hiển nhiên là người tu thành nội kình, công lực không thấp, thể lực cũng rất tốt, thậm chí có thể vận dụng nội kình, co rút cơ bắp, khóa vết thương lại để cầm máu không cho chảy ra ngoài.
Mấy người kia không biết chạy trốn bao lâu, một đường trốn đến nơi này, đã mệt mỏi không chịu nổi.
"Ngô huynh, ngươi đi theo đại nhân, mưu đồ bí mật tạo phản, chính là đại tội sẽ liên luỵ tới cửu tộc, lúc này hoàn toàn tỉnh ngộ cũng chưa muộn."Người tu ra nội kình ở bên trái kia hét lớn.
"Lỗ Kích, tên đã trên dây, không bắn không được, sớm đã không thể quay đầu."
Nam tử họ Ngô kia suất lĩnh hơn ba mươi người, ở phía sau truy giết tới, quát: "Chính ta làm cộng sự ba năm, tình nghĩa đồng đội mà như huynh đệ, hôm nay nếu ngươi nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, đi theo ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng... Ngày sau chuyện thành, phong hầu bái tướng, làm rạng rỡ tổ tông, cần gì chết ở chỗ này."
Hắn nói như vậy, nhưng vẫn nhận lấy một cây cường cung, lấy ra mũi tên, dừng bước lại, giương cung lắp tên, nhằm tới Lỗ Kích, miệng quát: "Nếu ngươi giết họ Bạch kia đi, ta sẽ cho ngươi nhập đội."
Người đào mệnh phía bên phải kia bỗng run lên, tỏa ra vẻ đề phòng.
Nhưng nam tử tên là Lỗ Kích bên trái kia lại quát lớn: "Ngô huynh, ta tập võ từ nhỏ, không biết nhiều chữ, nhưng cũng biết hai chữ trung nghĩa, khí tiết trung nghĩa trên thế gian còn nặng hơn sinh tử, hôm nay dù có chết ở nơi này, ta cũng nhận."
"Chấp mê bất ngộ!"
Nam tử họ Ngô quát: "Được làm vua thua làm giặc, ngươi đã ngu xuẩn như thế, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt... Hôm nay ngươi chết ở chỗ này, cũng không có ai ca tụng ngươi!"
Hắn bỗng bắn tên!
Ông!
Dây cung vang lên!
Mũi tên nhanh như chớp, xuyên phá giữa không trung!
Lỗ Kích đã sớm chuẩn bị, nhưng cũng không né tránh được một mũi tên được bắn ra từ cường cung, dù đã vung đao đón đỡ, nhưng cũng chỉ khiến mũi tên khẽ lệch đi... Một tên này bắn xuyên đầu vai hắn, máu tươi bắn tung tóe, cả người ngửa mặt ngã xuống.
Nhưng hắn dù sao vẫn là cao thủ tu thành nội kình, bỗng nhiên vọt lên, quát: "Bạch huynh đệ mau trốn, ta đến cản bọn họ một lát."
Nam tử họ Bạch kia thở dốc không chừng, đang muốn bỏ chạy, khóe mắt lại thoáng nhìn trên biển, trong lòng nhảy một cái, vội nói: "Vào biển... Ngươi không chịu được bao lâu, ta cũng trốn không được xa, trên biển có thuyền, ta tinh thông thuỷ tính, chúng ta bơi lên thuyền kia, để thuyền quay đầu..."
Lỗ Kích bỗng nhiên chấn động, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên mặt biển có một điểm đen, lớn chừng bằng móng tay, mơ hồ đã có thể phân rõ đây là một chiếc thuyền.
Nhưng sau một khắc, thuyền kia bỗng nhiên tới gần.
Lâu thuyền che đi ánh nắng, bóng râm bao phủ trên người bọn hắn.
Hai người vô cùng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.
Chiếc thuyền này một khắc trước còn ở phía xa, giờ khắc này đã tới bờ rồi.
Tại sao có thể có thuyền lướt nhanh như vậy?
"Có thể nhường lối hay không?"
Đúng lúc này, giọng nói ôn hòa non nớt của một thiếu niên từ trên thuyền truyền đến.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên thuyền có một thiếu niên từ trên thuyền thò đầu ra, lặng lẽ nói ra: "Vị lão huynh kia, ta muốn ngừng thuyền, ngươi cản trở ta."
Lỗ Kích cùng nam tử họ Bạch kia liếc nhau, lập tức khom người quỳ gối, nói: "Vị công tử này, còn xin cứu mạng chúng ta."
Vẻ mặt Tô Đình cổ quái, nhưng cũng không xuất thủ, ngược lại là nhìn về phía hơn ba mươi người kia.
Vẻ mặt nam tử họ Ngô dẫn đầu thay đổi, hơi có vẻ kiêng kị.
Hắn không giống hai người Lỗ Bạch trông thấy chiếc lâu thuyền này từ trước, chỉ đến lúc này mới phát hiện có một chiếc lâu thuyền, trong lòng cảm thấy lâu thuyền này xuất hiện đột ngột, trước đó giống như chưa từng trông thấy.
Nhưng hắn dù sao cũng là một người trong võ lâm, không phải hạng người tu đạo, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ là lúc trước không có thấy rõ.
Hắn nheo mắt, nhìn kỹ một chút, thiếu niên kia không hề giống là như người có võ nghệ cao thâm, cũng không có vết tích rèn luyện thể phách.
"Vị công tử này, cũng không nên xen vào việc của người khác."
Nam tử họ Ngô đưa mắt liếc nhìn ra ý một cái, người bên cạnh tiến về phía Lỗ Bạch.
Tô Đình hơi nhíu mày, hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là đối phương ở trước mặt hắn còn như thế từng bước ép sát, ra tay giết người như thế, đúng là không để hắn vào trong mắt.
Lỗ Kích biến sắc mặt, cố nhịn đau nhức kịch liệt ở đầu vai, thấp giọng nói: "Bạch huynh đi trước, ta ở lại ngăn cản một phen."
Họ Bạch kia biến sắc, nhìn về phía Tô Đình, quát: "Chúng ta chính là người trong quan phủ, chuyện này liên quan cơ mật, những tặc nhân này có ý đồ mưu phản, ngươi..."
Lỗ Kích nghe vậy, vội quát: "Bạch huynh, không được liên lụy người khác."
Tô Đình vuốt cằm, không nói một lời.
Mà họ Ngô kia cũng biến sắc, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Đình, mơ hồ hơi khác thường.
Việc này không thể truyền ra ngoài, một khi bị truyền ra thì không đơn thuần là chính mình sẽ chết oan chết uổng, cửu tộc thân quyến đều sẽ gặp nạn.
Thiếu niên này và hắn không có cừu oán, mà lại xuất hiện rất cổ quái, khiến người khác phải kiêng kị.
Thế nhưng nếu đã nghe thấy chuyện này thì không có lựa chọn nào khác.
"Diệt khẩu!"
Nam tử họ Ngô lập tức vung tay lên.
Đám người sau lưng nhào tới hai người kia.
Mà nam tử họ Ngô lại giương cung lắp tên, nhằm vào thiếu niên trên thuyền.
Mà thiếu niên kia cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, giống như đã bị dọa ngốc rồi.
Lỗ Kích ngăn cản những đại địch kia, liếc nhìn Tô Đình một chút, trong lòng đầy hổ thẹn, hít một tiếng!
Mà đúng lúc này, chỉ nghe thấy dây cung vang lên!
Mũi tên bắn ra!
Thiếu niên kia cũng không động đậy gì.
Mũi tên bắn tới mặt của hắn!
Sau đó mũi tên này dừng lại trước mặt hắn một tấc!
"Cái gì?"
Toàn thân nam tử họ Ngô chấn động, lộ ra vẻ kinh hãi.
Mà đúng lúc này, mũi tên trước mặt thiếu niên bỗng nhiên hóa thành bột mịn, theo gió tán đi.
"Quái lạ."
Thiếu niên lặng lẽ cười nói: "Ta một đường trở về, mấy vạn dặm đường biển vẫn gió êm sóng lặng, thế mà vừa trở về Trung Thổ lại bị phàm nhân bắn một tiễn."
Tiếng nói vừa dứt, trên bờ cát lập tức rơi vào yên tĩnh.
Gió cũng ngừng!
Sóng cũng ngừng!
Đám người cũng đều ngơ ngác!
Suy nghĩ của bọn hắn không hề ngừng, nhưng động tác của bọn hắn lại ngưng lại, giống như bị điểm huyệt vậy!