← Quay lại trang sách

Chương 505 Biến cố ở nhân gian

Trên quan đạo.

Tô Đình chậm rãi đi, tiểu tinh linh ngồi trên vai trái hắn, mà cánh tay bên phải lại là một tiểu giao long vảy trắng quấn quanh lấy.

Nữ tử áo đỏ đi bên người, giơ cao dù giấy, chống lại ánh nắng, nàng chỉ có âm hồn, chỉ có người trong tu hành và một số người có thiên phú dị bẩm mới thấy, còn mắt thường của phàm nhân không thể trông thấy.

"Ngươi không cảm thấy cổ quái sao?"

"Cổ quái gì cơ?"

"Liên quan tới ý đồ mưu phản của Bạch Hương thành lần này."

"Ngươi cảm thấy có gì đó cổ quái sao?" Tô Đình cười đắc ý, nói: "Nhân tâm khó dò, hai chữ quyền thế trong mắt người trên thế gian này thật sự vo cùng nặng nề, đủ khiến rất nhiều người có dã tâm làm ra chuyện điên cuồng."

"Từ xưa đến nay, người có dã tâm tự nhiên không ít, nhưng có ai chân chính có thể khởi sự?" Nữ tử áo đỏ nói ra: "Chỉ có một lần ở mấy trăm năm trước kia, Hoàng đế ngu ngốc, hơn nữa thời tiết khô hạn không mưa ba năm liên tục, dân chúng kêu ca sôi trào, nên người kia mới thừa cơ soán vị... Mà những năm gần đây Đại Chu mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, bách tính cũng sống cuộc sống an bình, Hoàng đế cũng coi như trung quy trung củ, cũng không hào hoa xa xỉ, chưa từng nghiền ép bách tính, ta không cho rằng lần tạo phản này có thể công thành."

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Dã tâm thúc đẩy, quyền thế thúc đẩy, dù là hi vọng xa vời, nhưng cũng có mấy kẻ không sợ chết."

Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, nói ra: "Nhưng ngươi có nghĩ tới thời cơ tạo phản này có phải quá trùng hợp không?"

Tô Đình nghe vậy, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Ngươi muốn nói tới Kim Liên- biểu tượng cho khí vận nhân gian?"

Vẻ mặt nữ tử áo đỏ nghiêm túc, nói: "Kim Liên hiện thế, bây giờ lại có dấu vết tạo phản, có lẽ không phải trùng hợp."

Nghe đến đó, Tô Đình cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: "Đúng là không phải trùng hợp, nói đi cũng phải nói lại, Bạch Hương thành nên cũng có phân bộ của Ti Thiên Giám... Chẳng lẽ Ti Thiên Giám không biết việc này?"

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Phía sau Ti Thiên Giám là Thủ Chính Đạo Môn, tôn chỉ trong môn chính là thuận theo thiên mệnh, nghênh hợp thời thế, bình định lập lại trật tự, nếu như triều đại thay đổi là thiên mệnh, như vậy Ti Thiên Giám sẽ không nghịch thiên... Mà nếu như không phải thiên mệnh, như vậy lần tạo phản này tự nhiên cũng không thể thành."

Tô Đình mơ hồ minh hiểu được một chút, nói ra: "Ý của ngươi chính là nói Ti Thiên Giám hẳn là biết được, nhưng ra vẻ không biết?"

Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Có lẽ như thế, nhưng cũng có lẽ người tạo phản không đơn thuần là phàm nhân, còn dính tới người tu hành, che đậy Ti Thiên Giám."

Tô Đình sờ cằm, lẩm bẩm: "Kim Liên, thiên mệnh, thay đổi triều đại, chẳng lẽ thật sự là thiên ý?"

Nữ tử áo đỏ ngừng tạm, nói: "Thiên ý khó dò, bây giờ không có thiên tượng thay đổi, Thủ Chính Đạo Môn cũng chưa chắc có thể tính được thiên cơ, lần này tạo phản không thể kết luận là thuận theo thiên mệnh hay không... Nhưng như lúc trước nói, nếu là thiên mệnh, tự nhiên có thể thành, không phải thiên mệnh thì tự nhiên sẽ thất bại, Ti Thiên Giám chưa hẳn đã để ý tới chuyện này, nhưng chỉ sợ có người tu hành âm thầm tạo ra sóng gió."

Nói đến đây, nữ tử áo đỏ nhìn về phía Tô Đình, nói: "Kim Liên trong tay ngươi, lại là ngươi để nó hiện thế, nó và đại sự liên quan đến ức vạn bách tính trong thiên hạ có thể nói là cùng một nhịp thở, ngươi cần phải tới Bạch Hương thành một chuyến?"

"Bạch Hương thành?"

Tô Đình suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, nói ra: "Không đi, nơi đó vốn là đầu nguồn tạo phản, mà ta lại có bảo bối tượng trưng cho tạo phản, đi nơi đó, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì? Một khi có biến cố gì, chẳng phải tương đương với Tô Thần Quân ta chủ động gây chuyện sao? Loại chuyện ảnh hưởng tới vận thế thiên hạ này, khiến tam giới biến hóa, là đại sự đối với ức vạn bách tính, ta cũng không đảm đương nổi tội nghiệt... Vẫn nên an tâm làm một thế ngoại cao nhân, không cần liên lụy tới những chuyện chốn hồng trần tục này thì hơn."

Nói đến đây, hắn lại không nhịn được khẽ cảm khái một tiếng, nói: "Huống chi Tô Thần Quân ta luôn luôn an phận thủ thường, chủ động gây chuyện vốn không phải phong cách của ta."

Nữ tử áo đỏ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói: "Ngươi đúng là hiểu chuyện, suy nghĩ về việc này cũng tháu đáo hơn so với ta."

Triều đình thế tục thay đổi, đối với người tu hành bình thường đương nhiên sẽ ảnh hưởng tự nhiên không ít, nhưng là đối với người tu hành đã tu thành Dương Thần, thì đây đã là tục sự, không cần lo lắng.

Càng quan trọng hơn là, nhân vật tu hành đến cấp độ này, không đơn thuần là tâm cảnh cao hơn một tầng, hơn nữa đa số người đã tu hành nhiều năm, không còn duyên nợ trần duyên, rất khi để ý tới biến hóa chốn nhân thế.

Nhưng chân chính bị liên lụy vào thì lại khác.

Việc này liên lụy tam giới, liên quan đến chúng sinh, còn liên quan đên cả lục đạo luân hồi, một khi có thay đổi, chính là ức vạn sinh linh sẽ thay đổi, từ tiên thần tới sâu kiến sâu bọ, cũng có thay đổi.

Một khi sảy ra thay đổi, có lẽ sẽ liên quan đến việc thay đổi cả quỹ tích của tương lai thế gian trong vô số năm tháng sau này.

Một khi chạm đến phương diện này, ngay cả Tiên gia đều khó mà gánh chịu được tội nghiệt nợ!

❖ ❖ ❖

Đi trên đường, Tô Đình còn đang trầm tư.

"Kim Liên tuy là Tiên phẩm, nhưng đó là một củ khoai nóng bỏng tay."

Tô Đình thầm nghĩ trong lòng: "Phải giao cho Nguyên Phong Sơn mới được, ném củ khoai nóng bỏng tay này đi... Nhưng dù sao cũng là tiên liên, còn phải cẩn thận mưu đồ một chút, dùng tiên liên như thế nào để đổi lấy tiên bảo của Nguyên Phong Sơn, chờ một lúc lại bàn bạc một phen với tiểu nha đầu này."

Hắn đang nghĩ như vậy nữ tử áo đỏ lại mở miệng nói.

"Hướng đi về Nguyên Phong Sơn cũng không phải ở bên kia."

"Ừm?" Tô Đình dừng một chút, nhìn về phía trước, cười đắc ý, nói: "Đi theo phương hướng này về phía trước, lại là địa giới Lạc Việt Quận, ta để ở đây một xe vàng bạc châu báu, hai con ngựa thành tinh, còn có một con hổ tinh... Dù sao cũng phải thu hồi gia sản của ta về chứ."

"..." Nữ tử áo đỏ nghe hắn đếm kỹ những gia sản này, im lặng hồi lâu.

"Tới Lạc Việt Quận trước lại đi Nguyên Phong Sơn." Tô Đình dừng một chút, chậm rãi nói ra: "Huống chi con hổ tinh kia, Thanh Bình chưa chắc đã hàng phục được nó, thời gian quá lâu, đạo hạnh của con hổ này nếu lại tăng cao, có lẽ sẽ xảy ra chuyện... Vẫn nên mang theo nó đi, triệt để hàng phục rồi lại nói."

"Như thế cũng tốt, dù sao cũng không cvooij." Nữ tử áo đỏ khẽ gật đầu, cũng không có dị nghị gì.

"Vậy thì đi đi." Tô Đình cười một tiếng, trong lòng âm thầm tính toán, lần này đi tới Đông Hải, thu hoạch được không ít, cũng được không ít đồ chơi, có nên tìm chút đặc sản Đông Hải đưa cho tiểu tử Thanh Bình này làm lễ vật... Hoặc là trực tiếp cho hắn chút đan dược hỗ trợ tu hành cũng không tệ.

Nghĩ như vậy, nhưng lại không khỏi nghĩ tới chuyện ở Bạch Hương thành.

Quốc sư kia có thể xưng là âm hiểm xảo trá, xử sự cũng ổn thỏa, đối với việc này, rốt cuộc là ông ta ngầm thừa nhận nên không có hành động gì, hãy vẫn có phát hiện ra rồi?

❖ ❖ ❖

Khi Tô Đình đang suy tư như thế.

Nam tử tên là Lỗ Kích kia đã là trốn xa.

Hắn một đường chạy về phía Bắc, nhưng vì cẩn thận nên cũng không dám chạy về phía kinh thành ở hướng tây bắc, cứ trực tiếp tiến về kinh thành như thế, chỉ sợ sẽ bị người chặn giết.

Hắn đi về hướng bắc, mà ở trên đường đi qua hai tòa thành trì cũng không dám dừng lại.

Hắn cũng không thể xác định, những kẻ có âm mưu ở Bạch Hương thành kia có âm thầm lan đến đến các thành trì chung quanh không.

Hắn tiếp tục đi về hướng bắc hai ngày, mới tính là an tâm hơn một chút, nhưng tính toán lần này đi kinh thành, đường xá vẫn xa xôi, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn lấy thân phận quan gia, tìm quan phủ ở huyện thành để báo lên việc này.

Quan huyện nơi này không tin hắn, cũng không nghĩ thời đại an bình này còn có nghịch đồ tạo phản gì... Nhưng hắn biết chuyện liên quan đến mưu phản thì không thể coi thường, cuối cùng không dám lãnh đạm, vội bẩm việc này lên.

"Bạch Hương thành có ý đồ mưu phản, sao ngươi có thể trốn ra được?"

"Lỗ mỗ vốn đã sắp mất mạng, may mắn được thần tiên hải ngoại cứu, mới có thể còn sống sót, sống tạm hơi tàn đến nay."

"Thần tiên hải ngoại?"

Vị quan huyện này run lên nửa ngày, ánh mắt nhìn về phía Lỗ Kích, lộ ra mười phần cổ quái, giống như đang nhìn một người bị điên.

Lỗ Kích chỉ cười khổ, không biết nên giải thích như thế nào.

Thần tiên là tồn tại mà thế nhân đều biết, nhưng dưới sự quản lý của Ti Thiên Giám, phàm nhân thế tục thực sự thấy người tu đạo thi triển bản lĩnh cũng không nhiều.

Mà được Ti Thiên Giám thủ hộ mấy trăm năm, dần dần, thế nhân đối với thần tiên đa số chỉ coi là chuyện hư vô mờ mịt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực là khó có thể tin.

"Thần tiên hải ngoại?"

Lúc này, chợt có một đạo nhân từ ngoài cổng đi tới, hỏi: "Thần tiên hải ngoại như thế nào?"

Lỗ Kích ngơ ngác một chút, nhìn về phía đạo nhân này.

Đạo nhân thi cái lễ, nói: "Bần đạo vốn là đạo nhân của Ti Thiên Giám ở kinh thành, chức quan tòng Lục phẩm, trên đường đi qua nơi đây, vừa mới nhận được tin tức, tới đây dò xét."

Lỗ Kích vội hoàn lễ, cũng suy đoán đây là một người trong chốn thần tiên, thấp giọng nói: "Đó là một vị thiếu niên, trên vai có một con chim xanh, trên cánh tay có một bạch xà quấn lấy, khí độ bất phàm, bản lĩnh thần diệu vô tận..."

Nghe đến đó, trong lòng đạo nhân kia mơ hồ có chút suy đoán, thầm nghĩ trong lòng: "Một chim xanh, mộ bạch xà, lại là thiếu niên, chẳng lẽ là Đại Ngưu đạo nhân gần đây đã mai danh ẩn tích ở Trung Thổ? Từ khi hắn tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, thanh danh hiển hách, sau này không còn động tĩnh gì nữa, sao giờ lại thành thần tiên hải ngoại? Chẳng lẽ trước đó ra biển, bây giờ mới từ hải ngoại trở về?"

Tô Đình ra biển, đi qua biên giới hải đảo, gặp qua người chủ sự của Ti Thiên Giám ở đó.

Tin tức liên quan tới Tô Đình ở trên biển, Ti Thiên Giám cũng không phải hoàn toàn không biết, chỉ là đạo nhân này không có cảnh giới Dương Thần, không thuộc hàng ngũ thượng tầng, cho nên còn không rõ ràng lắm.

"Đạo trưởng... Đạo trưởng..."

Nghe thấy Lỗ Kích kêu gọi, đạo nhân này mới tỉnh ngộ lại, nói tiếng thất lễ, chợt lại hỏi: "Làm phiền huynh đài, miêu tả lại diện mạo của thiếu niên kia, phong cách ăn nói cho bần đạo."

Lỗ Kích nghe mà kinh ngạc, nhưng cũng không dám giấu diếm, chỉ kể lại tình hình thực tế.

Đạo nhân nghe nửa ngày, đại khái có thể xác nhận, thiếu niên tự xưng Thần Quân kia, chính là Tô Thần Quân vài ngày trước thanh danh hiển hách.

"Quả nhiên là hắn, nhưng hắn vậy mà lại nhúng tay vào chuyện giữa võ giả ở chốn phàm tục."

Đạo nhân cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng có thể kết luận, Lỗ Kích nói cũng không sai, trong lòng lại nói: " Lỗ Kích nói không sai, như vậy chuyện chạy trốn cũng không giả, chuyện mưu phản ở Bạch Hương thành chưa chắc đã là giả... Làm sao Bạch Hương thành nổi lên ý đồ mưu phản, sao Cố sư huynh ở đạo quan ở Bạch Hương thành lại không truyền đến bất cứ tin tức gì?"

Trong lòng hắn nghiêm nghị, không dám lãnh đạm, cũng không dám tùy tiện tiến về Bạch Hương thành dò xét, lập tức lấy ra tín vật, đưa tin về Ti Thiên Giám ở kinh thành.