Chương 507 Thần quang tây chiếu, nhìn thấy động thiên
Thần Thi giấu trong bức tượng thần này, chắc là do vị đạo nhân xây dựng thần miếu từ tám trăm năm trước kia.
Tô Đình nhận được Ngũ hành giáp từ trên tượng thần, và truyền thừa chí cao Lôi Bộ ở bên trong đó.
Nhưng chân chính quý giá là Thần Thi bên trong.
Bây giờ Thần Thi không thấy!
Cả tòa tượng thần đều bị đổi hết!
Thanh Bình trông giữ thần miếu, cũng trông giữ tượng thần!
Cho nên Tô Đình mới hỏi hắn.
"Tượng thần trước đó bị lấy đi từ mười ngày trước."
Ngữ khí Thanh Bình hơi thấp, nhưng cũng không giấu diếm, thấp giọng nói: "Tượng thần này được làm từ bảy ngày trước, năm ngày trước mới để lên."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Ai mang tượng thần cũ đi?"
Tuy nói đạo hạnh của Thanh Bình nông cạn, có không ít người tu hành có thể lặng yên mang tượng thần đi trước mắt hắn, nhưng Tô Đình từ trong giọng nói của Thanh Bình có thể nghe ra việc này cũng không phức tạp gì.
"Đó là một đạo nhân trẻ tuổi."
"Chính Bản?"
"Ừm, ta nhớ được hắn tự xưng như thế."
"Mười ngày trước hắn mang tượng thần của thần miếu đi? Ngươi tốt xấu gì cũng là người coi miếu hiện nay, tượng thần truyền thừa tám trăm năm trong Lôi Thần miếu lại cứ để mặc hắn mang đi?"
"Hắn là cố nhân của Tùng lão, cũng cầm thư của Tùng lão tới, ta không có lý do ngăn cản hắn." Thanh Bình nói đến đây, không khỏi thở dài, lại nói: "Huống chi bản lĩnh của hắn cao thâm mạt trắc, còn cao hơn cả ngươi, ta chống cự thế nào được?"
"Cũng phải."
Tô Đình hơi nhíu mi, nhìn tượng thần mới, ánh mắt lấp lóe, trong lòng trầm ngâm.
Bức tượng thần cũ hẳn là được truyền thừa từ tám trăm năm trước.
Tám trăm năm qua chưa từng có biến hóa.
Hiện nay lại bị Chính Bản lấy đi.
Cũng chính là nói, trải qua vài trăm năm, tác dụng của Thần Thi ở bên trong cần dùng tới?
Mà trước đó không lâu, Tô Đình mới nhận được Ngũ hành giáp, được Lôi Bộ công pháp, nếu như nói trong này không có liên hệ gì, Tô Đình cũng không tin.
Thời gian đạo nhân tên là Chính Bản kia tới đón Tùng lão đi dường như cũng quá trùng hợp.
Có lẽ đầu nguồn chuyện này chính là do Ngũ hành giáp và công pháp ở bên trong đã bị hắn thu được kia.
Tùng lão lộ ra vẻ thần bí khó lường, mà Chính Bản đạo nhân có đạo hạnh Bán Tiên kia cũng có vẻ cực kỳ thần bí.
Nhưng càng cổ quái hơn là một vị Bán Tiên như thế, lại dùng lễ đệ tử, coi Tùng lão là sư phụ.
"Chính Bản đạo sĩ kia lấy Thần Thi đi là muốn làm gì?"
Tô Đình chau mày, nói: "Hắn đi vào thần miếu, mang Thần Thi đi, mà không nói lời gì cùng ngươi sao?"
Thanh Bình khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi biết tính tình ta quái gở, bây giờ mặc dù đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn luôn luôn không thích trò chuyện quá nhiều với người khác, hắn và taốn vkhông quen, ta cũng không biết nên nói cái gì."
Tô Đình hoàn toàn không còn gì để nói, nhưng cũng hiểu Thanh Bình thật sự biết không nhiều.
Bí mật chân chính của thần miếu là ở trên người Tùng lão, nhưng chưa từng truyền cho Thanh Bình.
"Thôi, không hỏi ngươi."
Tô Đình phất phất tay, nói: "Dù sao ta sẽ lập tức rời đi Lạc Việt Quận tới Nguyên Phong Sơn, ngươi nhớ kỹ tới thời điểm thì giúp ta thu tô, ngân lượng trước tiên gửi lại chỗ ngươi, sau này ta tới lấy."
Khóe mắt Thanh Bình co giật, nói: "Được."
Tô Đình nhìn chung quanh một lần, nói ra: "Hai con ngựa ta cũng sẽ mang đi, còn lão hổ này nếu như ngươi hàng phục được thì để cho ngươi làm Thần thú thủ hộ thần miếu... Nhưng ta đoán ngươi không hàng phục được nó, nên ta cũng mang đi, chờ ta tuần phục nó rồi lại nói."
Thanh Bình thở dài, nói: "Ngươi vẫn nên mang nó đi đi, ta không nuôi quen bạch nhãn hổ, mỗi ngày ta cho nó ăn, thiện đãi nó, nhưng nó luôn luôn nhìn ta bằng ánh mắt bất thiện."
Tô Đình buồn bực nói: "Ta cảm thấy nó rất nhu thuận mà, nhưng cũng được, dù sao ta mang nó đi trước rồi trên đường lại cẩn thận thuần phục."
Thanh Bình nhẹ gật đầu, nói: "Như thế cũng tốt."
❖ ❖ ❖
Từ biệt Thanh Bình, rời đi thần miếu.
Tô Đình khống chế xe ngựa, chạy chậm trên quan đạo.
Đôi ngựa kéo xe này vô cùng vững vàng, toa xe cũng rất hoa lệ, mà hai con ngựa thành tinh thấy Tô Đình trở về lại càng cẩn thân kéo xe, một chút xóc nảy cũng không có.
"Ta kiểm kê lại, chúng ta có không ít gia sản." Tiểu tinh linh từ bên trong bay ra, vô cùng vui vẻ.
"Không ít là tốt."
Tô Đình nhẹ gật đầu, cảm thấy khá hài lòng.
Mà nữ tử áo đỏ cũng ở trong toa xe, nhưng lại im lặng không nói gì.
Tô Đình ngẫu nhiên chỉ điểm cho hai con ngựa, rồi lại ngẫu nhiên chỉ điểm cho năm con tiểu quái, về phần con hổ lớn kia lại biến thành chó, mở đường ở phía trước.
Tuy nói nó đã biến thành chó, nhưng hổ uy vẫn còn, các loài thú nhỏ chắn trên đường phía trước như rắn, côn trùng, chuột, kiến đều tránh lui.
Một đường tiến lên rất yên bình.
Chỉ là yên bình đến mức hơi khác thường.
Bởi vì ngay cả Tô Đình luôn nói nhiều cũng thường xuyên yên lặng suy tư, không quan tâm nhiều chuyện, chỉ khi chỉ điểm cho đám tinh quái tu hành mới tương đối dụng tâm.
Hắn đang suy tư về chuyện Thần Thi của sứ giả Tổng binh Lôi Bộ- Sơn Tiêu Cổ Thương.
Cỗ Thần Thi này có tác dụng gì?
Vì sao Tùng lão để Chính Bản đến đây lấy đi?
Phía sau có mưu đồ gì?
Mà Tùng lão có liên quan đến Thần Thi, như vậy lão nhân luôn luôn chiếu cố mình kia có gặp nguy hiểm gì hay không?
Hắn nghĩ như vậy, còn chuyện Bạch Hương thành tạo phản kia đã sớm ném ra sau ót, hoàn toàn quên đi.
Nhưng lúc này, trong lòng của hắn chợt nhảy một cái.
Dương Thần vận chuyển, suy nghĩ chuyển động.
"Kim Liên xuất thế, khí vận liên lụy, đúng lúc Bạch Hương thành tạo phản, mà gần đây Chính Bản cũng lấy đi Thần Thi, chẳng lẽ trong chuyện này có liên quan gì đó?"
Dù Tô Đình thân là Chân Nhân Dương Thần, xem như kiến thức không cạn, nhưng cũng không hiểu gì.
Trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ như vậy.
Nhưng lại khó mà liên hệ chuyện "Thi thể thiên thần " cùng "Thế tục triều đình thay đổi" vốn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt lại cùng nhau.
Chuyện trước liên quan đến thiên thần, chuyện sau chỉ là triều đình, khác biệt giữa thiên thần và người phàm, lại không có một chút manh mối, giống như không có một chút dây dưa.
Nhưng Tô Đình có suy nghĩ hoang đường này.
Mà nếu nói là liên lụy khí vận thì Tô Đình đúng là khó có thể thấy rõ.
"Chẳng lẽ thật sự có liên hệ gì?"
Hắn chau mày, nghĩ như vậy.
❖ ❖ ❖
Cứ tiếp tục đi mấy ngày.
"Sắp đến rồi."
Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên nói như vậy.
Tô Đình nghe vậy, run lên, nói: "Nhanh như vậy sao?"
Nữ tử áo đỏ chậm rãi nói ra: "Nguyên Phong Sơn ngay ở chỗ này."
Tô Đình đưa tay phất qua con mắt thứ ba, liếc nhìn các phương, lập tức chau mày.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chưa từng phát hiện ra điểm gì khác thường.
Không nhìn ra thứ gì, cũng không để hắn nhìn không thấu đồ vật.
"Thật sự ở chỗ này?"
Tô Đình nhìn lại.
Nữ tử áo đỏ bình thản nói: "Đương nhiên là thật."
Tô Đình sờ cằm, lộ ra vẻ khác thường.
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Thế nào?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Nơi này rất bình thường, không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì... Trước đó đi tới Thủ Chính Đạo Môn, từ xa đã thấy ngọn tiên sơn kia thần bí khó lường, nhưng nó đứng sừng sững ở đó. Mà đi Đông Hải, Tiên Tần Sơn Hải giới cũng thần bí khó dò, dù ta có thiên nhãn, cũng nhìn không thấu..."
Hắn nhìn về phía nữ tử áo đỏ, ngữ khí đầy quái dị, nói ra: "Mà nơi này cũng chỉ là một mảnh rừng núi phổ thông, không đứng sừng sững ở trước mắt như Thủ Chính Đạo Môn như thế, cũng không ngăn cách ánh mắt như Tiên Tần Sơn Hải giới như thế, ta đã coi như nhìn thấu tất cả nơi này, nhưng lại không phát hiện ra vết tích của Nguyên Phong Sơn."
Nữ tử áo đỏ thần sắc lạnh nhạt, nói ra: "Ngươi đi về phía đông trăm dặm, lại quay người về rồi nhìn sang."
Tô Đình nhíu mày, bay lên trời cao chạy về phía đông.
Hắn bay ra ngoài trăm dặm, rồi chợt dừng lại, quay người nhìn về.
Thiên nhãn nhìn rõ tất cả chi tiết không bỏ sót.
Chỉ thấy trong núi rừng có một cảnh sắc hoàn toàn khác biệt.
"Đây là..."
Tô Đình ngạc nhiên nói: "Động thiên?"
Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Không sai, đây cũng là một tòa động thiên, căn cơ của Nguyên Phong Sơn."
Nàng nhìn Tô Đình, giải thích nói: "Động thiên này có một thuyết pháp, nhìn từ đông sang tây, thần quang từ phía tây chiếu tới, mới có thể nhìn thấy động thiên... Người tu hành bình thường không thể nhìn thấy, nhưng Thiên nhãn của ngươi, không thua gì thần quang, đứng đúng vị trí thì có thể trông thấy."